Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 275: Xứng tầm




Hiện tại bọn họ đang ở Bích Thuỷ Hoa Đình thuộc khu Đại Phong, toạ lạc ở phía Đông thành phố Liêu Thành, cách rất xa khu phố cổ trước đây.

Bích Thuỷ Hoa Đình, không cần giới thiệu nhiều, ngay cái tên đã toát lên sự giàu sang, phú quý rồi.

Thế nhưng bé con Hiểu Hiểu lại có vẻ không vui, cô bé bẹp miệng phụng phịu: “Vậy là con không được chơi với Tam Hợp nữa à?”

“Tam Hợp?”

Thấy hai cha con có vẻ không hiểu nhau, Điền Tú Phương đành phải buông sách, quay sang giải thích ngắn gọn: “Là bạn cùng lớp với Hiểu Hiểu. Hai đứa chơi thân với nhau lắm.”

“Ồ, ra vậy”, Văn Trạch Tài bật cười, nhéo má con gái: “Đợi sóng gió qua đi, chúng ta sẽ dọn về nhà. Đến lúc ấy Hiểu Hiểu sẽ lại được chơi chung với các bạn.”

“Thật không ạ?” Hiểu Hiểu cười tít mắt, chồm lên hôn bẹp một cái ngay má cha.

Phải công nhận nụ hôn của con gái cưng như tiên dược, bao nhiêu mệt mỏi, căng thẳng những ngày qua bỗng chốc tan biến sạch. Văn Trạch Tài mỉm cười mãn nguyện. Dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, dù có phải đương đầu với nguy hiểm, khó khăn thì anh cũng không từ nan, miễn sao đổi được những giây phút quý giá bên vợ con, bảo vệ được sự bình yên cho mái ấm nhỏ bé này. Anh cảm thấy mọi sự hy sinh đều xứng đáng!

Hai đứa nhỏ bám rịt lấy cha suốt một buổi tối không rời, tới tận khi mắt mũi díp chặt lại mới miễn cưỡng quay về phòng ngủ.

Đợi bọn nhỏ say giấc nồng, Văn Trạch Tài mới trở về phòng của hai vợ chồng. Lúc thay áo ngủ, anh sơ ý để lộ tấm lưng trần.

Điền Tú Phương choáng váng không tin vào mắt mình: “Trời ơi, anh bị làm sao thế này?”

Cả tấm lưng to rộng của chồng giờ đây chi chít các vệt đen ngoằn ngoèo, chồng chéo. Nhưng điều đáng nói là chúng không nổi trên bề mặt mà ẩn bên dưới da thịt. Trông đáng sợ và xót xa vô cùng.

“Không sao đâu em đừng sợ, thoa chút rượu thuốc là được”, Văn Trạch Tài mỉm cười trấn an vợ đồng thời chỉ về chai rượu thuốc ban nãy anh cầm về.

Điền Tú Phương cố ép ngược nước mắt vào trong, mạnh mẽ đứng dậy rửa sạch tay rồi khéo léo giúp chồng thoa thuốc. Vừa cẩn thận chấm từng chút một, cô vừa lo lắng hỏi: “Có đau không?”

“Không đau, người đau không phải là anh”, Văn Trạch Tài cười nhẹ.

Thấy chồng còn cười được, Điền Tú Phương cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi phần.

Mặc dù rất thương và xót chồng, nhưng cô không hỏi nhiều. Anh về được tới nhà đã là may mắn lắm rồi, giờ cô cần chỉ chú tâm chăm sóc anh cho thật tốt. Còn lại những việc khác cô tin chồng mình có thể giải quyết ổn thoả.

Kỳ thật Văn Trạch Tài cũng không muốn gạt vợ. Nhưng Chu Thất thúc quá mạnh, thế nên để hạ thuật lên người lão là cả một quá trình đầy cảm go và thử thách. Thành công hạ được thuật đã khó rồi, muốn lão không biết bản thân bị trúng thuật lại càng khó hơn gấp bội. Vì thế biện pháp tốt nhất là Văn Trạch Tài cũng phải chịu chung nỗi đau giống lão.

Tức là, anh đồng thời hạ thuật Hồi ức lên người Chu Thất thúc và cả chính bản thân mình.

Có như vậy, Chu Thất thúc mới không thể tra ra bất kỳ manh mối nào.

Song vì Văn Trạch Tài sống ngay thẳng, không làm việc trái với lương tâm hay những chuyện thương thiên hại lý, nên hàng đêm vẫn thoải mái gác chân ngủ ngon lành, chả mộng mị gì hết. Chẳng qua không thể tránh khỏi những phản vệ lên da thịt mà thôi.

Nhưng ở Thượng dương Chu gia thì khác, đêm nào Chu quản gia cũng nghe thấy tiếng gào thét đầy thống khổ truyền ra từ phòng Chu Thất thúc.

Và đêm nay cũng thế, ông ấy đứng ngoài đập cửa gọi khản cổ nãy giờ cũng chẳng được vào. Bởi Chu Thất thúc đang mải vật lộn với cơn đau vỡ đầu nhức óc, đâu rảnh để ý tới ai khác.

Trong phòng có bao nhiêu đồ đạc đều bị ném vỡ hết, ngay cả cái nệm nằm ngủ cũng bị lão xé toạc làm đôi, các ngón tay bật móng, máu chảy ròng ròng, vương vãi lên đống đổ nát nằm ngổn ngang dưới sàn.

Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng ồn ào dường như bị khuếch đại lên gấp bội khiến đám con cháu lũ lượt kéo tới xem có chuyện gì. Tuy nhiên chỉ một mình vị bác sĩ mà Chu Thất thúc tín nhiệm là được cho vào trong, còn lại tất cả đều bị Chu quản gia ngăn lại ở ngay ngoài sân.

Khuôn mặt ông ta vô cùng mệt mỏi, nhưng giọng nói vẫn đanh thép, đầy uy lực: “Thất thúc bị bệnh nhẹ, hiện bác sĩ đang thăm khám, không ai được phép quấy rầy.”

Đám con cháu bối rối nhìn nhau, đa phần đều cùng chung trạng thái là hoang mang, lo lắng. Duy chỉ có một bộ phận những gia đình có con nhỏ là yên lặng cúi gằm đầu.

Ngay lúc này bọn họ đang giằng xé nội tâm, vừa muốn Chu Thất thúc chết lại vừa không. Bởi vì chỉ khi Chu Thất thúc chết, thì mấy đứa trẻ nhà họ mới mong được sống yên ổn. Nhưng nếu Chu Thất thúc chết thật thì an toàn của cả Thượng Dương sẽ bị đe doạ. Khi ấy, đám dã thuật sư, những kẻ đã từng bị Chu gia hãm hại sẽ ồ ạt kéo tới trả thù. Bọn chúng đông và mạnh như hổ, chỉ có mỗi Chu Thất thúc mới đủ khả năng ổn định cục diện mà thôi.

Rốt cuộc là mong chết hay không chết, bọn họ chẳng tài nào phân định được nên đành chọn cách giữ yên lặng là thượng sách.

Chu quản gia lia mắt xuống đám con cháu đang xếp hàng đầy một sân: “Thất thúc không muốn bị người khác quấy rầy. Nếu các ngươi thật sự lo lắng cho Thất thúc thì lập tức quay về, mau chóng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình đi.”

“Dạ vâng vâng”…Đám con cháu lễ phép vâng dạ rồi lục tục kéo nhau rời đi.

Đừng tưởng quản gia chỉ là một người hầu nhỏ bé. Ở Chu gia này, Chu quản gia chỉ dưới một người mà trên vạn người. Ngay cả đương gia hay các vị bô lão trong tộc cũng phải nịnh nọt và nghe lệnh của ông ấy.

Đợi đám con cháu giải tán hết, Chu quản gia đưa tay vuốt vuốt hai hốc mắt rồi xoay người đi vào trong phòng. Khuôn mặt lạnh lùng nhanh chóng thay bằng vẻ quan tâm và cần mẫn quen thuộc.

===

Mấy ngày sau, anh cả Tất đưa chú Chung và Chương Toàn đã bình phục kha khá về đoàn tụ cùng mọi người.

Tuy rằng sức khoẻ đã tốt lên nhưng các vết thương trên mặt và cơ thể vẫn chưa lành hẳn. Hơn nữa lại đang trong giai đoạn lên da non nên nhìn rất gớm.

Dẫu vậy, Hiểu Hiểu và Thiên Nam chẳng thấy sợ. Hai đứa xúm xít quanh ông, đứa bưng cơm rót nước, đứa phùng mang trợn má ra sức thổi “phù phù” cho ông nhanh khỏi.

Trong suy nghĩ non nớt của trẻ thơ, “phù phù” như một phép màu kỳ diệu. Chỉ cần thổi vài cái là đau nào cũng khỏi, bệnh gì cũng hết.

Chương Toàn cảm thấy ấm lòng vô cùng, vừa sung sướng hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt vừa nghe anh cả Tất thông báo tin tức mới:

“Thượng Dương truyền tin ra, Chu Thất thúc vẫn ở lì trong phòng, nhất quyết không chịu gặp ai. Nhưng cứ cách mấy ngày là lại có tiếng kêu la thảm thiết, cho dù là bác sĩ riêng được lão tín nhiệm nhất cũng phải buông tay đầu hàng, không tài nào tìm ra bệnh.”

Chả riêng gì Chương Toàn, ngay đến anh cả Tất cũng cảm thấy hả lòng hả dạ vô cùng. Một chữ thôi, “đáng đời”! Ai bảo bọn chúng dám khiến em trai anh phải chịu đau đớn, suýt chút thì bị mù cả hai mắt. Thế nên kết cục ngày hôm nay chính là ác giả ác báo!

Ngồi bên cạnh, Văn Trạch Tài chỉ mỉm cười không nói gì, trong khi ấy Viên Vệ Quốc lại hào hứng góp vui vài câu: “Lão ta quý mạng hơn vàng. Sớm hay muộn thể nào cũng phải mò tới bệnh viện thôi.”

“Anh biết chứ!” Anh cả Tất vỗ đùi cười ha hả, “giờ chỉ đang đợi lão ra khỏi ổ là chúng ta lập tức tấn công. Đó sẽ chính là cơ hội vàng của chúng ta, nhất định phải nắm cho chắc.”

Nghe tới đây, Triệu Đại Phi lập tức dụ hai đứa nhỏ ra sân chơi. Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng thoáng liếc nhau rồi cùng đứng dậy, tính đi xuống bếp lánh mặt thì ai ngờ lại bị Chung Nhiên kéo lại. Điền Tú Phương sửng sốt vô cùng, cô quay sang nhìn chồng vừa hay bắt gặp anh cũng đang nhìn mình.

Văn Trạch Tài khẽ gật đầu, Điền Tú Phương mỉm cười, yên tâm ngồi lại vị trí cũ.

Chú Chung từ trong túi áo lấy ra tấm bản đồ vị trí các chi nhánh của Chu gia trên khắp cả nước, trải lên bàn rồi bắt đầu phân tích: “Chu gia có rất nhiều chi nhiều nhánh nhưng hiện tại nổi bật nhất là hai dòng chính, Thượng Dương và Bình Dương. Quay đi quay lại thì cũng chỉ có Bình Dương là đủ năng lực, đủ tầm cỡ để khống chế và kìm hãm Chu Thất thúc, nhưng với điều kiện tiên quyết là phải có Chu Bát thúc trấn thủ, chứ không thì cũng toang!”

Có thể nói, danh tiếng và sức ảnh hưởng của Chu Thất thúc và Chu Bát thúc là ngang nhau. Nhưng các nhánh con của Thượng Dương thì đông gấp mấy lần Bình Dương.

Điều này cũng không khó hiểu cho lắm, bởi Chu Thất thúc toàn dùng những thủ đoạn ngoan độc để ép buộc và uy hiếp. Thế nên dù số lượng động thật nhưng hơn phân nửa đều là không cam lòng.

Trong khi ấy, Chu Bát thúc lại đắc nhân tâm. Tuy rất ít khi xuất đầu lộ diện nhưng nghe đồn ông ấy đổi xử với người dưới trướng khá tốt. Vì vậy một khi Chu Thất thúc suy yếu, rất có khả năng các nhánh con đang bất mãn, sẽ chạy về đầu quân cho phe của Bát thúc.

“Vấn đề ở chỗ”, Văn Trạch Tài chỉ vào vị trí toạ lạc của Bình Dương, nhấn mạnh điểm mấu chốt: “bắt buộc phải có Bát thúc!”

Nhất thời, tất cả rơi vào trầm mặc.

Chương Toàn nhéo nhéo mi tâm suy nghĩ, đang định lên tiếng thì Văn Trạch Tài đã mỉm cười nói trước

“Thật ra cũng không nhất thiết phải có Bát thúc bằng được. Mọi người thử ngẫm lại mà xem, cái người đang ngồi ở vị trí đương gia của Thượng Dương kia, có thực quyền thật không hay chỉ là hữu danh vô thực mà thôi?”

Chú Chung khinh bỉ cười nhạo: “Đương gia cái khỉ gì. Dựng lên cho có thôi chứ quyền hạn còn chẳng bằng một chức quản gia nhỏ nhoi. Toàn bộ mọi việc lớn nhỏ trong ngoài đều do Chu Thất thúc cùng Chu quản gia nắm quyền điều hành hết. Đương gia nói mười câu cũng không bằng Chu quản gia thở nhẹ nửa câu!”