Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 276: Tụ họp ở Bắc Kinh




Viên Vệ Quốc gật đầu đồng tình. Sinh thời, gã cha đốn mạt của cậu cũng cúi đầu trước sự áp bức của Chu quản gia. Tới tận lúc chết vẫn chưa một lần dám đứng lên phản kháng.

Văn Trạch Tài di ngón tay về vị trí Thượng Dương Chu gia trên bản đồ: “Thiết nghĩ không cần mất công tìm kiếm một Bát thúc không rõ tung tích nữa. Chi bằng chúng ta tập trung vào cái vị đương gia kia đi. Chu Thất thúc nhập viện, nhất định Chu quản gia sẽ đi theo chăm sóc. Không cần biết bệnh tình lão ta là nguy kịch hay chỉ là cảm mạo thông thường, chỉ cần thời gian nằm viện dài thì chắc chắn vị đương gia ở nhà sẽ có rục rịch.”

Đường đường là gia chủ, đứng đầu cả Chu gia nhưng luôn phải cúi đầu vâng lời người khác, nghĩ cũng nhục nhã lắm chứ. Bao năm bị chèn ép, kìm kẹp, nay mới có dịp cả Chu Thất thúc lẫn Chu quản gia cùng vắng nhà dài ngày, một mình ông ta ở lại ít nhiều gì cũng sẽ nổi tâm tư.

Anh cả Tất gật gù tán thành: “ừhm, cách này hay đấy, nhưng chỉ sợ một lý do Chu Thất thúc nằm viện chưa đủ để kích thích hắn.”

“Nếu thêm chuyện Chu Thất thúc muốn lấy mạng của hắn thì thế nào?” Viên Vệ Quốc đột nhiên góp ý kiến.

Mọi người sôi nổi nhìn Viên Vệ Quốc, như thể chưa hiểu rõ nước đi này cho lắm.

Viên Vệ Quốc chỉ chỉ vào lớp da heo trên mặt mình: “Mọi người nghĩ cách giữ chân lão Thất thúc và ông quản gia ở bệnh viện. Em sẽ đến Chu gia tìm đương gia nói chuyện. Nhưng trước hết, anh Tài, anh phải giúp em gỡ tấm mặt nạ này xuống đã.”

Chung Nhiên há hốc miệng, đầu tiên là bàng hoàng, sau đó là cuống quýt lo sốt vó: “Cái gì, anh điên à? Nếu anh mang mặt thật tới đó, bọn họ sẽ giết anh mất!”

“Sẽ không đâu”, Viên Vệ Quốc cười lạnh, “có câu kẻ thù của kẻ thù là bạn, kể cả không thể kết bạn thì vẫn có thể lợi dụng lẫn nhau, bắt tay cùng hợp tác.”

Hội nghị tạm dừng tại đây, anh cả Tất vội vàng đi ngay vì còn bận rộn nhiều công vụ. Viên Vệ Quốc và Văn Trạch Tài vào phòng, đóng cửa kín mít. Mãi cho tới tận chiều tối mới quay ra nhưng trên mặt Viên Vệ Quốc vẫn còn nguyên tấm mặt nạ, chưa được gỡ xuống.

Ở một diễn biến khác, tại căn phòng nguy nga lộng lẫy nhất Thượng Dương Chu gia, Chu Thất thúc đang đau chết đi sống lại và khi cơn đau qua đi thì mồ hôi lạnh vã ra như tắm. Thấy vậy Chu quản gia liền cẩn thận đỡ lão Thất thúc lên giường nằm.

“Tu Thư…” Chu Thất thúc thều thào gọi.

Chu quản gia hơi khựng tay, rũ mắt nhìn chủ nhân suy yếu gục trên vai mình, hơi thở mỏng manh đứt quãng. Lúc này chỉ cần đưa tay bóp nhẹ một cái hẳn là có thể đưa lão xuống 18 tầng địa ngục ngay lập tức!

Thật là một suy nghĩ điên rồ, Chu quản gia lắc lắc đầu xua đi tà niệm, nhẹ giọng đáp: “Dạ.”

“Căn bệnh này của ta vô cùng kỳ quái. Nhưng tại sao lại không tìm ra nguyên nhân và kẻ hạ thủ?” Chu Thất thúc thong thả nâng mi, sắc bén quan sát biểu cảm của người hầu thân cận.

Chu quản gia tức khắc quỳ xuống trước giường chủ nhân: “Thất thúc, toàn bộ quần áo và vật dụng cá nhân của ngài đều do một mình thuộc hạ xử lý. Tuyệt đối không thể rơi vào tay người ngoài. Cả đời Tu Thư đi theo chủ nhân, Tu Thư sẽ không bao giờ phản bội ngài.”

“Ta tin ngươi, chỉ là…” Chu Thất thúc mệt mỏi nhắm mắt lại, “Ta không tin hắn.”

Từ “hắn” bỏ ngỏ, không chỉ đích danh ai nhưng Chu quản gia có thể nghe hiểu. Ông ta tiếp lời: “Mấy hôm nay, ngày nào đương gia cũng tới xin vào thăm ngài, nhưng thuộc hạ không yên tâm nên luôn tìm lý do ngăn lại.”

“Nó tới để xem ta chết chưa đây mà!” Chu Thất thúc nghiến răng nghiến lợi, hổn hển thở gấp: “Ta có thể đưa nó lên vị trí gia chủ thì cũng có thể lôi cổ nó xuống!”

“Thất thúc, xin ngài chớ kích động!”, Chu quản gia vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng vuốt ngực giúp lão Thất thúc điều hoà hơi thở.

“Hiện tại sức khoẻ của ngài là quan trọng nhất. Sau này thiếu gì thời gian xử lý hắn. Mà nếu thực sự do hắn động thủ thật thì cũng chả dám dùng Mệnh thuật đâu. Như vậy khác gì tự chui đầu vào lưới.”

Chu Thất thúc trầm mặc suy tính một hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý đi bệnh viện chữa bệnh.

Chu quản gia tức tốc thu xếp hành lý, chọn ra một đội ngũ hầu cận đáng tin, cùng nhau đưa Chu Thất thúc tới bệnh viện tốt nhất cả nước.

Bọn họ vừa rời đi chưa bao lâu là tin tức đã được thổi tới chỗ Văn Trạch Tài. Công nhận tai mắt của anh cả Tất làm việc mau lẹ thật.

Chú Chung vuốt đầu con rối ngồi bên chân mình, ôn nhu nói: “Để cha dẫn con đi xem lão yêu quái nha. Đợi con xem chán rồi thì đập cho lão tan đời luôn!”

Con rối ngây đơ như phỗng, chả phản ứng gì, chỉ có Chung Nhiên là cười khúc khích: “Cha à, sợ là ngón út của lão ta còn chả chạm được ấy chứ ở đó mà đòi đập tan đời!”

“Haha, lo gì, cha không tiếp cận được thì đã có người khác…” Chú Chung liếc mắt về phía Chương Toàn.

Kỳ này, Chương Toàn sống chết đòi đi bằng được, mặc kệ sự phản đối của tất cả mọi người. Ông ấy biết thời gian của mình chả còn lại bao nhiêu, có nằm không thì cũng chết thôi, chi bằng đi theo phụ giúp mọi người cho vui. Dù chẳng may phải bỏ mạng sớm thì cũng có ý nghĩa hơn nằm nhà chờ chết.

Sắp sửa ra trận, tinh thần Chương Toàn coi bộ phấn chấn hẳn lên. Ông chú đi tới trước mặt Chung Nhiên, cẩn thận dặn dò: “Cái trâm cài tóc cha cho, lúc nào cũng phải giữ kỹ bên mình đấy, nhớ chưa?!”

Chiếc trâm là Chương Toàn chế tạo riêng cho con gái nuôi. Bề ngoài chỉ là một món trang sức rất bình thường nhưng bên trong lại ẩn chứa uy lực mạnh mẽ. Nó có thể sử dụng tổng cộng ba lần, mỗi lần đủ sức hạ gục mười tên đàn ông cao to vạm vỡ chỉ trong tích tắc.

“Cha nuôi yên tâm, con vẫn luôn mang theo bên mình” Chung Nhiên chỉ ra sau đầu. Ưu điểm của chiếc trâm là có thể linh hoạt kéo dài hoặc thu nhỏ. Vậy nên cô đã kẹp dưới búi tóc, khéo léo che mắt tất cả mọi người.

Bên này, Văn Trạch Tài cũng đang đưa một vài món đồ phòng thân cho Triệu Đại Phi và Điền Tú Phương.

“Hay là anh cầm đi đi”, Điền Tú Phương không yên tâm, dúi lại vào tay chồng, “Bọn em đã có người của anh cả Tất bảo vệ, chỉ cần ở yên trong nhà chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Nhưng anh thì khác…”

Văn Trạch Tài siết chặt tay vợ, thấp giọng nói: “Không, em phải giữ thì anh mới yên tâm được. Anh rất lo lắng cho em và hai con.”

Hai mắt Điền Tú Phương đỏ ửng, nước mắt bắt đầu chạy vòng quanh. Mặc kệ chỗ này có rất đông người, cô sà vào lòng chồng, gắt gao ôm thật chặt: “Nhất định anh phải bình an trở về, nếu không bốn mẹ con em…”

Bốn mẹ con? Trong khi Văn Trạch Tài còn chưa kịp phản ứng vì quá bất ngờ thì Điền Tú Phương đã chủ động bắt lấy tay anh, đặt lên bụng mình, rưng rưng thông báo: “Hai tháng rồi.”

Văn Trạch Tài vừa mừng vừa lo, xúc động ôm siết vợ vào ngực, thủ thỉ bên tai một câu nói ngắn gọn nhưng có sức nặng hơn ngàn vạn lời hứa: “Đợi anh về!”

Chu Thất thúc chọn điều trị tại bệnh viện cao cấp bậc nhất thủ đô. Từ Thượng Dương Chu gia tới đó cũng phải mất mấy ngày đường. Sau khi nhận được tin, Văn Trạch Tài và hai ông chú liền lập tức xuất phát bám theo.

Trên tàu, Chương Toàn đang ngủ ngon lành, tự nhiên mở mắt gọi thất thanh: “Trạch Tài!”

Đang tập trung viết chú lên giấy hoàng cốt tương, Văn Trạch Tài giật bắn mình: “Dạ?”

Chú Chung nghỉ ngơi ở giường đối diện cũng mở bừng mắt, chỉ có con rối là vẫn ghé đầu lên vai chú ấy như thể đang ngủ rất say sưa.

Cứ tưởng phát hiện ra chuyện gì nghiêm trọng hay cảm thấy khó chịu trong người, nào ngờ Chương Toàn lại chỉ vào chân mình, thở dài buồn bã: “Đôi giày này là Xuân Ni làm cho chú, cháu nhất định phải nhớ kỹ, sau khi chú đi rồi….”

Văn Trạch Tài vô thức siết mạnh cây bút còn chú Chung thì mím chặt môi, cố kiềm chế xúc động.

Dừng một nhịp ổn định cảm xúc, Chương Toàn mới có thể nói tiếp: “Cháu giúp chú đưa lại cho con bé, nhất định phải đưa tận tay con bé giúp chú nhá…cuộc đời này chú có lỗi với hai mẹ con họ nhất…”

Dứt lời, Chương Toàn thản nhiên nhắm mắt, cố tình tỏ ra bình thản nhưng cánh tay đang ghì chặt tay nải đã bán đứng tâm trạng dằn vặt và tiếc nuối của ông chú.

Đáng lẽ chú cũng có một gia đình hạnh phúc, êm ấm như bao người. Đáng lẽ con gái chú cũng được sống trong vòng tay yêu thương của cả cha lẫn mẹ. Chỉ đáng tiếc, tất cả đã quá muộn rồi…

Nghiệt ngã thay!

Văn Trạch Tài và chú Chung xót xa lắm, nhưng không biết phải an ủi thế nào. Cùng nhau đi tới bước này, bọn họ đã không còn đường quay lại nữa rồi, chỉ còn cách quyết liệt mà tiến lên thôi. Bằng không thì không chỉ có một mình Chương Toàn mà gia đình bọn họ, thậm chí rất nhiều ra đình khác cũng sẽ rơi vào cảnh thương tâm giống vậy.

Cuộc hành trình vẫn tiếp tục song chẳng ai muốn nói chuyện, cũng không tài nào chợp mắt nổi. Mỗi người mải miết đắm chìm vào những suy tư và lắng lo của riêng mình.

Cuối cùng tàu cũng dừng bánh ở sân ga Bắc Kinh. Ba chú cháu nhanh chóng đuổi tới bệnh viện. Từ xa, bọn họ đã trông thấy Chu Thất thúc quấn kín mít từ đầu xuống chân, ngồi thu lu một góc, trông chẳng khác gì cái xác ướp. Còn Chu quản gia thì bận rộn chạy tới chạy lui lo liệu tất tần tật các khâu từ làm thủ tục cho tới đăng ký, đóng tiền viện phí.

Nhịn không được, chú Chung bật cười chế nhạo: “Haha, xem cái đồ cổ này lần đầu đến bệnh viện nên căng thẳng chưa kìa. Giờ lão đang cảnh giác cao độ, chúng ta chớ chọc vào lão, cứ yên lặng quan sát đã.”

Văn Trạch Tài gật đầu đồng tình.