Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 274: âm mưu Thi trùng




Càng nói, Chương Toàn càng hả hê hưng phấn vì báo được thù: “Tôi đã đem con của Hắc trùng bỏ vào xác của các loại trùng khác để tạo thành Thi trùng. Thi trùng không giống với loài giòi bọ chuyên phân huỷ xác chết mà nó là một loại ký sinh trùng, có kích thước nhỏ hơn đầu con kiến. Nó có thể chui vào cơ thể người, từng chút từng chút ăn mòn nội tạng vật chủ. Đợi đến khi các cơ quan nội tạng bị ăn sạch, cũng là lúc Thi trùng chiếm lấy toàn bộ thân thể ký chủ.”

“Nhưng lão sẽ không chết”, Chương Toàn lộ ra nụ cười nham hiểm: “mà sẽ bị đau đớn dày vò, ngày hôm sau đau hơn ngày hôm trước. Thẳng tới bảy bảy bốn mươi chín ngày, cơ thể lão sẽ trở thành tổ của Thi trùng. Lão cũng sẽ biến thành một cái xác sống!”

Văn Trạch Tài chưa nghe thấy cái này bao giờ nhưng chú Chung thì chẳng lạ gì, vừa nghe vài câu là chú lập tức đổi sắc mặt. Chú giật phắt cái chén từ tay ông bạn, ném mạnh xuống đất, tức giận quát lớn: “Hồ đồ! Ông có biết ông đang làm cái gì không hả?”

Văn Trạch Tài hết cả hồn nhưng Chương Toàn lại cười tỉnh rụi: “Sao lại không biết, giết chết Chu Thất thúc báo thù cho mẹ là nguyện vọng cả đời của tôi. Cho nên tôi chấp nhận trả bất cứ giá nào, miễn sao đạt được mục đích! Lão Chung, anh nên vui cho tôi mới phải chứ. Cuối cùng thì lão già khốn kiếp kia đã rơi vào âm mưu của tôi, lão tiêu đời rồi, lão chạy không thoát đâu, hahaha!”

Đến giờ thì Văn Trạch Tài đã hiểu vì sao chú Chung lại giận dữ tới vậy. Có lẽ quá trình hình thành Thi trùng không đơn giản như những gì Chương Toàn vừa nói, chắc chắn phải đánh đổi một cái gì đó và khả năng cao chính là tính mạng của Chương Toàn.

“Lão Chương”, hai hốc mắt chú Chung đỏ bừng, đang định nói tiếp thì Chương Toàn phất phất tay, tỏ ý mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.

Thấy vậy, Văn Trạch Tài liền kéo chú Chung ra khỏi phòng, thuận tiện đưa tay đóng chặt cửa lại.

Chú Chung vô lực dựa vào tường, khuôn mặt nhuốm đầy vẻ đau buồn, mất mát. Ngay khi Văn Trạch Tài tính dìu chú về phòng thì chú đột ngột khuỵu chân, ngã ngồi xuống đất, hai mắt trống rỗng, vô hồn. Trông thập phần bi thương.

Mãi sau chú mới mấp máy môi lẩm bẩm: “Lão Chương nuôi thi trùng bằng máu của mình. Thế nên ông ấy hận ai nhất thì thi trùng sẽ đi cắn nuốt kẻ đó. Nhưng cách làm này đi ngược với Thiên Đạo nên phải trả cái giá vô cùng đắt. Khi Chu Thất thúc trở thành cái xác không hồn cũng là lúc thân thể Chương Toàn suy kiệt. Kết cục cuối cùng là ngọc nát đá tan, đồng quy vu tận! (1)”

Thì ra là vậy sao, Văn Trạch Tài rũ mắt không biết nói gì. Trái tim anh nhói lên theo từng tiếng nghẹn ngào nức nở của chú Chung…

Về phần Chu Dương, sau khi bị “mời” về hợp tác điều tra, hắn sống chết thề thốt cái địa lao đó có từ trước lúc hắn mua nhà nhưng anh cả Tất phớt lờ không nghe, trực tiếp chuyển giao hồ sơ lên cho cấp trên xử lý. Cả Chu Toàn Danh cũng đã bị bắt giữ. Tin chắc rằng với nghiệp vụ tra khảo cũng như các biện pháp ép cung cứng rắn của quân đội thì bọn chúng sẽ không thể lì lợm ngậm chặt miệng được mãi.

Thật ra có rất nhiều cơ hội để Chu gia cứu người nhưng lại không dám manh động vì sợ bại lộ thực lực gia tộc. Vậy nên chỉ đành im hơi lặng tiếng, nhẫn nhịn chờ đợi.

Hôm nay anh cả Tất tới mang theo rất nhiều tin tức đáng chúc mừng. Sau khi cập nhật chi tiết tình hình Chu gia, anh không quên thông báo để mọi người yên tâm: “À đúng rồi, bên chỗ em dâu cũng đã được sắp xếp nơi ở mới, đảm bảo an toàn tuyệt đối. Mọi người không cần lo lắng.”

Nói đoạn anh rút hai điếu thuốc, châm lửa cho mình và chú Chung mỗi người một điếu. Vì biết Văn Trạch Tài không hút nên anh không mời. Còn Chương Toàn thì thôi miễn, là bệnh nhân vẫn nên ngoan ngoãn tĩnh dưỡng cho lành hẳn đã.

“Em cám ơn anh nhiều lắm”, Văn Trạch Tài thật lòng cảm kích.

“Ơn huệ gì”, anh cả Tất hất hàm đầy kiêu ngạo, “Chu gia và Tất gia vốn có thù. Bọn chúng dám đụng vào Trường Lâm thì Tất gia sẽ không đời nào bỏ qua cho chúng. Nhưng mà việc học của cậu gặp chút trục trặc nhỏ. Có lẽ trước mắt phải tạm nghỉ một thời gian. Anh cũng đã hỏi thăm giúp cậu rồi, ban giám hiệu nói không cần tới trường cũng được, chỉ cần đảm bảo được thành tích cuối kỳ thì chuyện lấy bằng tốt nghiệp không thành vấn đề.”

Không đi học mà vẫn đi thi, đã thế lại còn phải qua hết các môn nữa chứ, nghe có vẻ hơi bất khả thi. Song Văn Trạch Tài chẳng sợ. Với kiến thức tích luỹ từ đời trước, anh tự tin có thể thuận lợi tốt nghiệp mà không cần lên giảng đường nghe giảng hằng ngày. Vả lại tình thế lúc này quá nguy hiểm, tạm ẩn thân là phương án tối ưu nhất rồi.

Trước mắt, chú Chung và Chương Toàn tạm thời trốn ở chỗ này. Nơi đây cũng là do anh cả Tất bố trí giúp, đảm bảo Chu gia không dám bén mảng tới. Còn Văn Trạch Tài thì gấp rút đi tìm gặp vợ con.

Mới đầu cứ nghĩ nơi lánh nạn sẽ nằm ở địa phương xa xôi hẻo lánh nào đó, nhưng không. Đến nơi rồi Văn Trạch Tài mới bàng hoàng bật ngửa. Chỗ này xa hoa vượt sức tưởng tượng của anh. Cư dân sống tại đây không phú thì quý, thuộc tầng lớp giàu sang, có địa vị, quyền lực trong xã hội. Sống cạnh những người này, xem chừng cũng áp lực ra phết đấy. Không cẩn thận đụng phải người không nên đụng là dễ rước tai hoạ như chơi.

“Sư phụ!”

Triệu Đại Phi nghe tiếng lịch kịch liền chạy ra xem xét. Vừa ngó đầu liền trông thấy Văn Trạch Tài. Cậu chàng mừng quýnh như con nít lên ba, chạy ào tới ôm chầm lấy sư phụ.

Văn Trạch Tài vất vả lắm mới tách được con gấu Koala này ra. Trông thấy vành mắt thâm đen như gấu trúc của thằng đệ, anh không khỏi xót xa: “Vất vả cho con rồi!”

Hốc mắt Triệu Đại Phi đỏ bừng, phần vì kích động nhưng nhiều hơn là áy náy và chua xót: “Không không, con nào có vất vả gì. Cũng tại con kém cỏi, không thể song hành gánh vác cùng sư phụ.”

Văn Trạch Tài vỗ vai an ủi: “Có con ở đây bảo vệ cho Tú Phương và bọn nhỏ đã là sự giúp đỡ lớn lao nhất rồi. Nào, chúng ta vào trong thôi. Mọi người thế nào?”

“Đều tốt cả sư phụ. Chỉ là sư mẫu với Thiên Nam lo lắng quá đâm ra ăn không ngon ngủ không yên. Vợ chồng anh Vệ Quốc cũng ngày đêm bồn chồn vì an nguy của hai ông chú”, vừa đi Triệu Đại Phi vừa thuật lại tình hình mấy ngày hôm nay cho sư phụ nghe.

Sau khi Văn Trạch Tài và chú Chung đi rồi, tất cả mọi người vẫn trốn kĩ trong hầm. Không khí khi ấy phải nói là áp lực kinh khủng khiếp. Thi thoảng ban ngày Viên Vệ Quốc sẽ lén ra ngoài nghe ngóng tình hình. Còn Triệu Đại Phi và Chung Nhiên có nhiệm vụ ở lại chăm sóc người già, phụ nữ và trẻ nhỏ.

Đợt đó bọn Chu gia kéo tới, lượn vè vè khắp khu phố cổ. Thấy tình hình có vẻ không ổn, Viên Vệ Quốc tức tốc dẫn cả nhà lùi sâu vào trong núi. Tới tận khi bọn

Chu gia rút quân mới dám mấp mé chui ra.

Cứ thấp thỏm trốn tránh như vậy cho tới ngày thứ ba, khi Viên Vệ Quốc lén về nhà lấy thêm thực phẩm thì bắt gặp Tất Trường lâm và Uông Quân Đào đang đứng đợi sẵn tự bao giờ. Bọn họ thông báo anh cả Tất đã dàn xếp ổn thoả mọi chuyện, đồng thời dẫn mọi người tới nơi ở mới, cũng chính là căn nhà hiện tại.

Mà không, không thể gọi là nhà được, phải gọi là đại viện mới đúng. Nó rộng thênh thang, cỡ mấy chục người cũng dư sức chứa.

Đứng lọt thỏm giữa khoảng sân rộng lớn trước tiền viện, đưa mắt nhìn bao quát khắp một lượt, Văn Trạch Tài cũng phần nào đoán được diện tích tổng thể cũng như gia thế của chủ nhân.

“Có biết là nhà của ai không?” Anh hỏi.

Triệu Đại Phi liền đáp: “Tất Trường Lâm bảo là của chị họ anh ấy.”

Văn Trạch Tài nhướng mày: “Mã Ái Hương?”

“Vâng, là của Mã Ái Hương”, Triệu Đại Phi gật lấy gật để, “nghe bảo căn nhà này mua lâu lắm rồi nhưng vẫn để đó, không ai ở. Sư phụ biết không, hôm mới dọn vào ấy hả bên trong mọc đầy cỏ dại. Cũng may không nhiều lắm nên dọn cũng nhanh.”

Sư phụ và hai ông chú biệt tăm biệt tích, không rõ sống chết. Cửa hàng cửa hiệu cũng đóng cửa tạm nghỉ thế nên mọi người chả có việc gì làm, suốt ngày cứ ra ngóng vào trông, than ngắn thở dài. Vì thế cả nhà quyết định xắn tay áo lên dọn dẹp, vừa giết thời gian lại vừa đỡ suy nghĩ vẩn vơ.

Khi Văn Trạch Tài đi hết hành lang dài, tiến vào khu nhà chính cũng vừa lúc Điền Tú Phương bưng mâm cơm lên tới.

Niềm vui đến quá đột ngột, Điền Tú Phương run tay suýt chút đánh rơi mâm bát, cũng may Triệu Đại Phi nhanh nhẹn phóng tới đỡ kịp.

Văn Trạch Tài tiến lên, dịu dàng cầm lấy tay vợ: “Anh về rồi đây.”

Hai mắt Điền Tú Phương nhoè đi vì hạnh phúc, cánh môi đỏ run rẩy mãi không thốt nên lời. Biết bao thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng tóm gọn thành bốn chữ giản đơn nhưng không gì quý giá hơn: “Về là tốt rồi.”

Chung Nhiên cũng đã kịp chạy ào ra, sốt sắng hỏi dồn: “Cha em đâu, sao hai người họ không về cùng anh?”

“Hai người họ không sao, hiện anh cả Tất đã sắp xếp cho họ một nơi rất bí mật và an toàn. Em cứ yên tâm”, còn về vấn đề của Chương Toàn, thú thực thì Văn Trạch Tài cũng không biết phải nói sao với mọi người nữa. Thôi thì để sau này ông chú tự mình nói vậy.

Buổi tối, sau khi cơm nước xong xuôi là thời gian gia đình nhỏ quây quần bên nhau. Thiên Nam ân cần đấm lưng bóp vai cho cha, còn Hiểu Hiểu thì làm ổ trong lòng cha, nũng nịu mè nheo: “Cha ơi, thế con với anh Thiên Nam có còn được đi học nữa không ạ?”

Văn Trạch Tài mỉm cười, yêu chiều xoa đầu con gái: “Đương nhiên là được chứ. Ngay sau nhà có một ngôi trường Tiểu học đẹp lắm. Bác Tất đã giúp chuyển hồ sơ học bạ của các con sang đấy rồi. Giờ tạm thời chúng ta không thể quay về phố cổ nữa, chúng ta chuyển sang học trường mới, chịu không nào?”

===

Chú Thích

(1) Đồng quy vu tận: thành ngữ chỉ việc ôm nhau cùng chết