Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 265: Dương bùn trùng




Đi một đoạn khá sâu, Hà Hữu Dân dừng lại, treo ngọn đuốc lên giá đỡ trên tường rồi cẩn trọng bước từng bước tới bên cỗ quan tài bằng đá, tứ phía toả khí nóng rẫy như thiêu như đốt.

“Cha, vẫn còn!” Hà Hữu Dân phấn khởi reo lên.

Mừng quá trời, ông Lương nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi rồi nhanh chóng tiến tới. Hai cha con cùng khom lưng cẩn thận kiểm tra. Thông qua khe hở nhỏ hẹp trên nắp quan tài, có thể trông thấy một đôi chân.

“May quá…ối ối tiếng gì thế?” Lão thôn trưởng chưa kịp nói dứt câu thì đột nhiên từ trong quan tài phát ra tiếng động lạ, rù rì rù rì nhỏ vụn, khiến người nghe sởn hết cả da gà.

Ngay lập tức, Hà Hữu Dân gồng sức đẩy nắp quan tài nặng trịch nhích sang một bên. Ánh lửa từ ngọn đuốc chiều vào làm lộ ra một bộ xương khô đét được bao bọc trong một bộ quần áo chỉnh tề. Nhưng bên cạnh lại xuất hiện thêm một con trùng to bằng cánh tay trẻ con. Và điều kinh khủng nhất là trong miệng nó đang ngậm một khúc xương trắng loá!

Lão thôn trưởng thất kinh, kêu ầm lên: “Mau mau đuổi nó đi đi, nhanh lên…”

Ông Lương hét to đến độ lạc cả giọng đồng thời cũng khiến thần lực của Văn Trạch Tài ký gửi trên người con đom đóm bị đánh bật trở lại nguyên thân. Quá kinh ngạc, trán Văn Trạch Tài đổ đầy mồ hôi nhưng khoé miệng anh lại cong cong nụ cười phấn khích.

Tìm được rồi, cuối cùng cũng tìm được Dương bùn trùng rồi!

Tuy Dương bùn trùng bại lộ trước mặt cha con ông thôn trưởng nhưng Văn Trạch Tài chẳng sợ mất mà ngược lại anh đang lo cho an nguy của hai người bọn họ hơn.

Đương lúc anh đứng dậy chuẩn bị đi ứng cứu thì phiến đá nhúc nhích. Văn Trạch Tài tạm thời ngồi lại vị trí cũ, yên lặng quan sát tình hình.

Khi cánh cửa gỗ vừa hé mở, ông Lương gần như bị anh con rể đẩy bay ra ngoài, còn anh ấy thì khó nhọc bò lổm ngổm phía sau. Nhưng có vẻ đang bị thứ gì đó níu lại, anh ta đã dùng hết sức bình sinh mà vẫn không tài nào thoát ra khỏi miệng hang

“Hữu Dân!”

Sống bao năm trên đời, gặp không ít sóng gió nguy nan thế nên trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, ông Lương vẫn có thể nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Ông vội túm lấy tay con rể, liên tục động viên: “Cố lên, dùng hết sức cố gắng lên…”

Hà Hữu Dân một tay tóm lấy cha vợ, một tay bấu vào rìa phiến đá, anh ta cắn chặt răn, cố rướn người về phía trước nhưng thất bại. Cơ thể anh ta toát đầy mồ hôi lạnh, thanh âm cũng run rẩy bất lực: “Cha mau chạy đi, nó ngoạm lấy chân con rồi, con không ra được…cha đi trước đi…”

Ông Lương loay hoay nhặt mấy cục đá xung quanh định tấn công con quái vật khiếp đảm đó. Tuy nhiên chưa kịp ném thì Hà Hữu Dân đã ré lên một tiếng đầy đau đớn. Ông Lương luýnh quýnh vội thả hết xuống, dùng cả hai tay tóm lấy Hà Hữu Dân, bàn chân miết chặt xuống mặt đất, cong lưng ra sức giật ngược về phía sau: “Nắm chắc vào đừng buông tay, để cha kéo con lên…”

Thân hình Hà Hữu Dân to cao vạm vỡ còn ông Lương thì gầy gò, khẳng khiu. Kể cả anh ấy có ham sống cỡ nào cũng không đành lòng lôi cả cha vợ cùng xuống hố lửa.

Thoáng thấy con rể có ý định buông xuôi, ông Lương gằn giọng quát: “Không được, giữ chặt lấy…”

Tuy nhiên mặc kệ ông cố sức thế nào cũng không thể thắng nổi, thân thể Hà Hữu Dân bị tuột xuống từng chút từng chút một. Nhưng ông Lương nhất quyết không chịu bỏ cuộc, con rể lùi một chút thì ông tiến một bước, sống chết không buông tay dù cho dưới hang sâu là nỗi kinh hoàng khủng khiếp.

Hà Hữu Dân lắc đầu, giãy giụa toan nói gì đó thì chợt thoáng thấy bóng đen nhào tới phía sau lưng cha vợ. Anh ta hoảng tới độ cấm khẩu, không thốt nên lời.

Một bàn tay đột ngột xuất hiện, nhanh chóng và chuẩn xác bắt lấy hai cánh tay Hà Hữu Dân, kéo tuột cả anh ấy lẫn con trùng ra khỏi hang đá.

Hà Hữu Dân nằm liệt trên mặt đất, hớp từng ngụm dưỡng khí thở lấy thở để. Nhưng thân dưới đã bị con trùng cắn nuốt tới tận bắp đùi. Cơ thể nó tròn ủng, chỉ nhỏ bằng nắm đấm nhưng cái miệng không ngừng nở rộng, từng chút từng chút một nuốt chửng con mồi.

Không gian xung quanh tối mịt, chỉ có ánh trăng chênh chếch và mấy con đom đóm lập loè lúc mờ lúc tỏ khiến cảnh tượng càng thêm kinh dị.

Hà Hữu Dân quằn quại, cố gắng đạp nó ra nhưng con trùng chẳng hề suy chuyển. Nó vẫn mạnh mẽ bám chắc vào anh, cái miệng há rộng lan dần tới eo.

Ông Lương hoảng quá, tính chạy lên phụ giúp liền bị Văn Trạch Tài kéo ngược lại: “Ông ngoại, ông có mang theo dao không?”

Ông Lương chợt hoàn hồn, hấp tấp chỉ vào bên cạnh phiến đá: “Dưới đó có chôn một cái rựa đốn củi.”

Theo phương hướng chỉ dẫn, Văn Trạch Tài thành công đào lên một cây rựa sắc bén. Song anh không chém con trùng mà lại xoè bàn tay mình ra, dứt khoát cắt một đường.

Máu tươi tí tách chảy, thu hút sự chú ý của con trùng. Văn Trạch Tài ngồi xổm xuống, nắm chặt tay lại, hơi dùng sức bóp cho máu chảy ra nhiều hơn.

Hà Hữu Dân và ông Lương choáng váng ngây người, chỉ biết trố mắt nhìn Văn Trạch Tài dùng bên tay không bị thương rút ra một tờ giấy màu vàng, miệng rì rầm lẩm nhẩm.

Tức khắc, Hà Hữu Dân cảm thấy đôi chân được buông lỏng, con trùng từ từ thu miệng lại, trườn khỏi người anh ta. Trong nháy mắt, cả người nó gom lại chỉ bằng cánh tay trẻ con, trở về nguyên dạng ban đầu.

Nó trườn cái thân hình béo núc ních về phía có mùi máu tươi. Văn Trạch Tài đặt bàn tay đỏ lòm xuống nền đất, con trùng nhanh chóng bò lên, vùi đầu vào miệng vết thương, hút lấy hút để. Thân hình vốn to tròn giờ đây càng thêm căng mọng.

“Trạch Tài…Trạch Tài…”

Lão thôn trưởng đã nâng Hà Hữu Dân dậy, song vì quá sợ hãi nên cả hai chỉ dám đứng một bên run rẩy gọi.

Trong chốc lát, sắc mặt Văn Trạch Tài dần chuyển tái, ngay cả việc hít thở cũng khó nhọc nhưng anh vẫn giữ nguyên tay, không cản trở con trùng đang ào ạt uống máu mình. Mượn lực từ cánh tay còn lại, anh với lấy tờ giấy hoàng cốt tương, ụp thật mạnh lên người con trùng.

“Xuỳ xuỳ…é…é…é…”

Tiếng kêu ghê người vang lên giữa trời đêm đen kịt.

Lão thôn trưởng mở bừng mắt, không biết bằng cách thức thần thông quảng đạo nào Văn Trạch Tài đã tạo được một cái mạng nhện bằng tơ đỏ, vây kín con trùng, nhốt lại trên tờ giấy màu vàng.

Rõ ràng chỉ là một tờ giấy và mấy sợi tơ mảnh, vậy mà con trùng có giãy giụa, quẫy đạp mạnh thế nào đi nữa thì tơ vẫn không đứt, giấy cũng không rách. Thế mới tài chứ!

“Đi, chúng ta về nhà thôi”, nhìn sắc mặt Văn Tạch Tài tái mét vì mất nhiều máu, Hà Hữu Dân quên cả sợ hãi, chủ động chạy tới đỡ lấy anh.

Ông Lương cũng vô thức gật gật đầu, lật đật đi theo.

Tất nhiên, trước khi rời khỏi, hai cha con lão trưởng thôn không quên lăn phiến đá về vị trí ban đầu, một lần nữa đem hết thảy bí mật cất giấu vào bên dưới lòng đất.

Về tới nhà, Hà Hữu Dân tức tốc đi thay cái quần ướt nhẹp gớm ghiếc ra, còn lão thôn trưởng thì đỡ Văn Trạch Tài vào phòng khách, cẩn thận khử trùng, băng bó vết thương.

Còn con trùng tất nhiên vẫn bị khoá chặt trên tờ giấy vàng, không những thế còn được bỏ hẳn vào lọ thuỷ tinh, đóng chặt nắp cho chắc chắn.

Thay xong đồ, Hà Hữu Dân trở ra, mon men tiến lại gần tò mò quan sát rồi cúi xuống nhìn cái chân lành lặn, không chút sứt mẻ nào của mình. Quá khó hiểu, anh bèn tìm sự trợ giúp: “Đây là cái thể loại gì vậy?”

Vừa rồi ở trên núi, rõ ràng anh cảm giác được hai chi dưới bị con trùng cắn nuốt, cứ tưởng phen này phế luôn đôi chân rồi thế mà lúc về mở ra xem vẫn thấy nguyên vẹn, ngay cả một vết trầy xước nhỏ cũng không có.

Nhìn ra sự nghi hoặc bao phủ đầy gương mặt Hà Hữu Dân, Văn Trạch Tài bình thản giải thích: “Loại trùng này trong miệng không có răng. Cơ chế tiêu diệt con mồi của nó giống hệt trăn và mãng xà, đó là nuốt trọn vào bụng, siết cho tới chết rồi mới từ từ tiêu hoá, tuy nhiên, nó không ăn thịt người. Có phải trước đó anh đã làm cái gì đúng không?”

Đối với vấn đề này, Văn Trạch Tài nghĩ hoài không thông. Rõ ràng Dương bùn trùng là loại trùng rất kén chọn, trừ bỏ những đồ vật mang tính chí dương thì nó hoàn toàn không có hứng thú với bất cứ cái gì khác. Hơn nữa, Hà Hữu Dân lại không phải dương nam, mà kể cả anh ta có là dương nam đi chăng nữa thì Dương bùn trùng cũng chẳng thèm ăn lẫn lộn cả máu thịt như vậy.

Câu hỏi của Văn Trạch Tài khiến sắc mặt Hà Hữu Dân thoắt cái chuyển đen: “Tôi thấy nó gặm xương cốt của lão tổ tông thế nên tôi liền túm nó lên, giằng khúc xương ra rồi quăng nó vào một góc…”

Đáng tiếc, còn chưa kịp bỏ khúc xương trở lại quan tài thì con trùng đã phồng mang trợn má, đột ngột lao vọt lên tấn công.

Hà Hữu Dân hốt hoảng kéo ông bố vợ, ba chân bốn cẳng bứt tốc chạy.

Và một màn tiếp theo đó Văn Trạch Tài cũng đã được chứng kiến.

Nghe hết đầu đuôi, Văn Trạch Tài có chút dở khóc dở cười: “Khó trách!”

Dương bùn trùng tham ăn vô đối. Hà Hữu Dân ngang nhiên giật đồ ăn khỏi miệng nó chả trách nó điên cuồng bám riết không buông. Kể cả không thèm thân xác đó thì nó cũng phải bắt cho bằng được để trút giận.

Lão thôn trưởng nãy giờ cứ nghiêng đầu, đăm chiêu suy nghĩ: “Rốt cuộc nó là cái quái gì vậy? Mà tại sao cháu lại xuất hiện ở đó?”

Văn Trạch Tài siết lại nút thắt cố định băng gạc: “Ban tối ông dặn cháu nếu nghe thấy động tĩnh cũng chớ chạy ra ngoài. Nhưng cháu không yên tâm cho nên vừa nghe thấy có người mở cổng, cháu liền vội vàng đuổi theo. Kết quả đi tới nửa đường mới phát hiện thì ra là ông ngoại và dượng tư.”

Còn vì sao sau khi biết là bọn họ mà vẫn bám theo thì Văn Trạch Tài bỏ ngỏ, không giải thích để hai người họ tự nghĩ là do anh tò mò, hiếu kỳ.