Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 266: Luyện dương cốt




Quả nhiên, sau khi nghe xong, hai cha con lão thôn trưởng chỉ biết ngẩn tò tè nhìn nhau.

Mãi sau, ông Lương mới chậm rãi lên tiếng: “Nói gì thì nói, hôm nay nếu không có cháu là chúng ta xong đời rồi!”

Không phải ông không muốn hỏi rõ chân tướng, nhưng sự việc đã tới nước này, có truy hỏi tới cùng thì cũng đâu thay đổi được gì.

Văn Trạch Tài tủm tỉm cười: “Tất nhiên phải ra tay tương trợ rồi, nếu không sau này về sẽ bị cha cháu đánh chết mất!”

Ngụ ý muốn nói anh không hề có ác ý đối với người dân thôn Chuối. Phải như vậy, lão thôn trưởng mới yên tâm, không tiếp tục tra hỏi thêm nữa.

Vật lộn cả buổi trời, quay đi quay lại đã hơn nửa đêm, ai cũng mệt mỏi rã rời, nhất là ông Lương. Gần như cả thể lực lẫn tinh thần đều kiệt quệ, ông lê tấm thân đau nhức về phòng nghỉ ngơi, mặc kệ hai người trẻ tuổi. Nhưng vừa đặt lưng xuống giường ông mới chợt nhớ hình như Văn Trạch Tài chưa nói cho ông biết cái con vật gớm ghiếc kia rốt cục là cái của nợ gì???

Ngoài phòng khách, hai người trẻ tuổi vẫn bốn mắt nhìn nhau, dường như không ai có ý định nhúc nhích khi chưa tìm được đáp án mong muốn.

Đối diện với bàn tay băng bó của Văn Trạch Tài, Hà Hữu Dân thật sự có chút áy náy. Nhưng còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Văn Trạch Tài đã chỉ vào lồng ngực anh ấy, thẳng thắn hỏi: “Tôi có thể xem thứ anh giấu sau áo không?”

Hà Hữu Dân sửng sốt, vô thức vươn tay đè chặt lồng ngực. Khi các ngón tay chạm phải khúc xương cứng ngắc, cả người anh ta bỗng lạnh run. Cây xương này ban nãy anh rút ra từ miệng con trùng, nhưng do tình thế lúc ấy cấp bách, chưa biết cất vào đâu nên anh nhét tạm vào người. Chỉ là sự việc diễn ra dưới hang đá, tại sao Văn Trạch Tài lại biết???

“Tôi hoàn toàn không có ý xấu”, Văn Trạch Tài nghiêm túc nhấn mạnh: “Chỉ đơn giản là tò mò không hiểu vì lý do gì con trùng kia không bò lên mặt đất theo tiếng lục lạc kêu mà lại ở lỳ dưới hang đá gặm xương cốt của tổ tiên nhà anh?”

Vừa là một câu hỏi đồng thời cũng hé lộ chút ít thông tin nhằm an lòng Hà Hữu Dân.

Đắn đo giây lát, Hà Hữu Dân liền lấy khúc xương ra, nhíu mày hỏi: “Hoá ra thứ những người đó muốn tìm là con trùng kia à?”

Văn Trạch Tài mỉm cười thay cho câu trả lời rồi vươn tay cầm lấy khúc xương chăm chú nghiên cứu. Nhìn tới nhìn lui, nhìn xuôi nhìn ngược cũng không phát giác ra điểm gì nổi bật. Nhưng phàm những thứ có sức hấp dẫn Dương bùn trùng thì đều là vật chí dương. Hoặc nói chính xác hơn khúc xương này thuộc về cơ thể chí dương.

Văn Trạch Tài thoáng đánh mắt về cốc trà đặt trên bàn. Hà Hữu Dân méo mặt nhưng không dám lên tiếng ngăn cản. Cuối cùng đành trực tiếp cầm cốc trà lên, cẩn trọng rót một chút lên khúc xương trắng.

“Xèo…”

Một làn khói mỏng bốc lên. Khói vừa tan, con Dương bùn trùng gần như phát điên, ra sức giãy giụa muốn thoát thân. Văn Trạch Tài không thèm quay đầu, lạnh lùng rút thêm một tờ giấy hoàng cốt tương bên trên đã vẽ sẵn bùa bằng mực chu sa.

“Bang” một tiếng, tờ giấy dán chặt lên miệng bình, con trùng tức khắc im bặt.

Lúc này, khúc xương cũng chuyển từ màu trắng sang màu vàng kim.

Ánh vàng lấp ánh rọi thẳng vào mắt, Văn Trạch Tài thoáng ngỡ ngàng. Không ngờ lại là luyện dương cốt!

Thế nào là luyện dương cốt? Chính là đem thi thể người chết đi luyện, đến khi nào xương cốt gặp nước đổi màu vàng là luyện thành công.

Thi thể một khi thành dương cốt có thể bảo tồn mấy trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm cũng không bị phân huỷ.

Mà quan trọng hơn hết là dương cốt mài ra có thể chữa trị hàng chục loại âm bệnh, tà bệnh khác nhau. Cực kỳ hữu dụng với người già và trẻ nhỏ.

Như vậy, thay vì nói luyện dương cốt để bảo tồn thi thể tổ tiên, chẳng thà nói thẳng ra là dùng xương cốt tổ tiên để trị bệnh cho đời đời kiếp kiếp các thế hệ con cháu trong thôn.

“Tổ tiên các anh là người chí dương?” Văn Trạch Tài hỏi lại một lần nữa cho chắc.

Hà Hữu Dân gật gật đầu xác nhận.

Văn Trạch Tài gật gù, khó trách khúc xương gặp nước ánh lên màu vàng lấp lánh.

Sợ Văn Trạch Tài hiểu lầm, Hà Hữu Dân vội lắp bắp giải thích: “Đây là ý của tổ tiên, không phải của đám hậu bối chúng tôi.”

Văn Trạch Tài gật đầu, trả lại khúc xương cho anh ta: “Tổ tiên các anh qua đời bao lâu rồi?”

Hà Hữu Dân thật thà đáp: “Cha tôi bảo đã hơn 300 năm rồi. Trước đây cũng có kẻ tấn công vào thôn, mục đích là muốn đánh cướp thi cốt tổ tiên. Dẫu sao thì trên thế gian này làm gì có nhiều xương cốt chí dương, phải nói là hiếm trong hiếm ấy chứ!”

Riêng vấn đề này Văn Trạch Tài cực kỳ tán thành.

Do dự chốc lát, Hà Hữu Dân lại lân la hỏi tiếp: “Thế nhưng người đó từ đâu đến, anh biết không?”

Văn Trạch Tài trả lời rất thẳng thắn: “Chu gia, đoán mệnh thế gia. Anh đã nghe qua bao giờ chưa?”

Hà Hữu Dân bàng hoàng há hốc miệng: “ Là Chu Thất thúc sao?!”