Chương Toàn và Văn Trạch Tài thoáng liếc nhau, cả hai người đều hiểu ý tứ của lão thôn trưởng. Nếu đã như vậy thì diễn thôi, Chương Toàn vỗ vỗ bả vai Văn Trạch Tài, cười khà khà: “Ông yên tâm, thôn Bảo Tắc chắn chắn sẽ không trơ mắt nhìn thôn Chuối lâm vào cảnh nguy nan. Trạch Tài, giờ con ở lại đây giúp đỡ mọi người để cha quay về thông báo với trưởng thôn một tiếng. Nếu có động tĩnh gì, con lập tức đốt pháo báo hiệu. Chúng ta sẽ xông sang yểm trợ ngay.”
“Dạ vâng”, Văn Trạch Tài miệng vâng dạ ngọt lịm nhưng len lén lườm ông chú một cái cháy mặt.
Còn lão thôn trưởng thì phấn khởi cười tủm tỉm: “Ông cũng có thằng cháu ngoại lớn bằng cháu, cũng tên là Trạch Tài luôn. Hiện nó đang đi học xa chưa về.”
Ý tứ là muốn anh giả làm cháu ngoại thôn trưởng đây mà. Văn Trạch Tài bắt nhịp ngọt xớt: “Ông ngoại, vậy mấy ngày tới xin làm phiền ông.”
Thấy Văn Trạch Tài thông minh, lanh lợi, lão thôn trưởng vừa lòng cười híp mắt.
Nhân lúc tiễn Chương Toàn ra đầu thôn, Văn Trạch Tài tranh thủ hỏi nhỏ: “Chú định đi sang thôn Tắc Bảo thật đấy hả?”
“Đương nhiên rồi”, Chương Toàn nhìn sang chỗ khác, khéo léo che giấu cảm xúc nơi đáy mắt: “Bộ chú quên không nói à?”
“Nói gì?” Văn Trạch Tài híp mắt thăm dò.
“Chú đây có một người cha nuôi, vừa hay cũng tên là La Trường Viễn. Thế nên vừa nãy cũng không tính là nói dối ông trưởng thôn. Haha! Thôi, tạm thời cháu cứ ở trong thôn chờ đi ha. Đám Khang Liệt đã có Vệ Quốc đợi tiếp ứng. Còn chú sẽ bám sát nhất cử nhất động của tụi Chu Toàn Danh. Có tin gì mới chú sẽ lập tức thông báo cho mọi người.”
Dứt lời, Chương Toàn xoay người đi thẳng, không thèm ngoái đầu lại.
Nhìn theo bóng lưng tiêu sái của ông chú, Văn Trạch Tài bỗng cảm thấy có chút rối loạn. Sao tự nhiên rơi từ trên trời xuống một ông cha nuôi vậy? Nhiều khi lại là cha vợ hụt cũng không biết chừng?!
Và thế là Văn Trạch Tài đường đường chính chính chuyển vào ở tại nhà ông Lương trưởng thôn.
Trong nhà ông lão chỉ còn hai vợ chồng già sống với nhau, năm cô con gái đều đã gả chồng hết rồi. Cũng may có cô tư lấy chồng cùng thôn nên thuận tiện chạy qua chạy lại giúp đỡ cha mẹ.
Nghe tin “thằng cháu ngoại” tới chơi, cô tư Lương lập tức sang hỗ trợ cơm nước, thái độ vui vẻ, xởi lởi như thể Văn Trạch Tài đích thị là con cháu Lương gia.
Sau khi ăn xong bữa cơm chiều, cô tư lại tất tả trở về nhà chồng. Còn ông Lương thì dắt Văn Trạch Tài đi tản bộ một vòng quanh thôn, gặp ai cũng giới thiệu thằng cháu ngoại đi học xa mới về.
Chả cần biết thực hư ra sao, chỉ cần là lời ông Lương nói ra đều nhận được sự tín nhiệm của toàn bộ dân làng. Thế mới biết, địa vị của ông trong lòng thôn dân lớn tới chừng nào.
Đi một lúc, hai ông cháu leo lên một sườn dốc thoai thoải. Núp sau bụi chuối um tùm, ông Lương chỉ tay về phía đỉnh núi đối diện, thấp giọng thầm thì: “Nghe thấy không?”
Theo tiếng gió, âm thanh lục lạc leng keng, leng keng truyền thẳng vào màng nhĩ. Đi kèm với nó là vô số những đốm sáng nhỏ lập loè không ngừng di chuyển. Từ xa nhìn lại, cảnh tượng đó quỷ dị vô cùng.
Ngừng một lát, ông Lương nói tiếp: “Trấn trưởng cũng biết nhưng hắn quyết làm lơ, không chịu ra mặt.”
Văn Trạch Tài gật đầu. Với năng lực cũng như tài lực của Chu gia thì để bắt một trưởng trấn con con phải im miệng là một chuyện không quá khó khăn.
Văn Trạch Tài hỏi: “Ông ngoại, thôn mình có mấy cổng ra vào?”
Ông Lương nghiêng đầu, đáy mắt loé lên tia tán thưởng: “Cổng nào cũng bố trí lực lượng bảo vệ canh phòng cẩn mật. Ông tuy già yếu nhưng có một số việc vẫn còn rất tinh tường.”
Đứng quan sát thêm chốc lát, hai ông cháu xoay người, theo đường cũ trở về Lương gia.
Trong thời gian ở đây, Văn Trạch Tài được bố trí nghỉ tại gian sương phòng nằm bên hông nhà chính. Căn phòng rất ngăn nắp, giường nệm sạch sẽ, ga trải giường phẳng phiu, chỉn chu. Từ những điều nho nhỏ này cũng có thể thấy Lương gia rất có lòng hiếu khách.
Văn Trạch Tài ngả lưng xuống giường, bình yên chìm vào giấc ngủ.
Vài ngày sau.
“Đại ca! Đại ca!”
Chu Toàn Danh đang thiu thiu ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng gọi hốt hoảng của thằng em. Hắn ngồi bật dậy, hấp tấp hỏi liền: “Tìm được rồi?”
Hy vọng vụt tắt khi thằng em tiu nghỉu lắc đầu: “Chưa ạ, nhưng người của chúng ta từ trấn bên chạy lại báo tin, nói bên đó phát hiện bất thường.”
Chu Toàn Danh phất tay: “Cho nó vào.”
Rất nhanh, một tên bé loắt choắt tiến vào.
Chu Toàn Danh híp mắt hỏi: “Có gì bất thường, nói mau!”
Tên bé loắt choắt ngoan ngoãn báo cáo: “Thưa đại ca, trấn Vĩnh Phúc đột nhiên xuất hiện rất nhiều dã thuật sư. Xem bộ dáng thì hình như chúng có chuẩn bị mới tới. Trên người đứa nào đứa nấy đều đeo một chiếc lục lạc. Nhưng chúng không tụ lại một chỗ mà chia thành nhóm nhỏ tản đi khắp nơi. Đêm qua hoạt động ở ngọn núi thôn Lộ Bàng thuộc địa phận trấn Vĩnh Phúc.”
Chu Toàn Danh đứng phắt dậy, mặt mũi đen kịt gầm lên đầy giận dữ: “Lão tứ ở bên này tiếp tục tìm kiếm để tao dẫn người qua đó nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào dám vuốt râu hùm.”
“Dạ vâng đại ca!” Tên đàn em thân tín cúi thấp đầu nhận lệnh.
Chu Toàn Danh không hổ là anh em ruột với Chu Thanh Sơn, cả hai đều tự cao tự đại, coi trời bằng vung.
Đêm nay cũng như mọi đêm trước, Văn Trạch Tài cùng ông Lương đi theo dõi động tĩnh của những kẻ lạ mặt.
Vừa tới nơi chưa bao lâu, ông trưởng thôn đã phát hiện vấn đề: “Hình như hôm nay ít người hơn thì phải.”
Văn Trạch Tài nheo mắt quan sát. Hôm nay chúng chuyển sang tìm kiếm ở ngọn núi bên cạnh, nhưng công nhận tiếng lục lạc nhỏ hơn, ánh sáng lấp loáng phát ra từ những chiếc chuông đồng cũng thưa thớt và yếu hơn những hôm trước.
“Coi chừng có bẫy!” Người đàn ông ngồi xổm phía sau hốt hoảng bật thốt.
Người này là con rể thứ tư của trưởng thôn Lương, anh Hà Hữu Dân.
Lời anh ta nói không phải không có căn cứ. Nếu thực sự muốn thu quân thì phải rút lui toàn bộ chứ. Đằng này chỉ giảm bớt một nửa lực lượng, một nửa vẫn tiếp tục ở lại như cũ.
Cảm thấy con rể nói quá có lý, ông Lương bất giác nâng cao cảnh giác, giọng nói cũng theo đó nghiêm túc thêm vài phần: “Chắc có lẽ chúng muốn bên ta thả lỏng canh phòng nên mới rút quân từ từ.”
Ngồi một bên nghe hai cha con ông Lương đối thoại, Văn Trạch Tài chỉ biết lặng câm. Giả dụ không biết rõ nguyên nhân thì có khi anh cũng bị những suy luận của bọn họ dẫn dắt mất.
Nhưng qua đây có thể một lần nữa khẳng định thôn Chuối đang cất giấu một bí mật cực kỳ quan trọng, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Và nếu anh đoán không lầm thì thứ đó cũng thu hút cả Dương bùn trùng. Văn Trạch Tài rũ mắt, khéo léo che giấu những phỏng đoán trong lòng.
Im lặng suy tính chốc lát, ông Lương sai Hà Hữu Dân nhanh chóng đi điều động thêm thanh niên trai tráng, gia tăng canh phòng ở các cửa ngõ ra vào thôn.
Trên đường về nhà, bất chợt ông Lương quay sang nhắc nhở Văn Trạch Tài: “Trạch Tài à, thân thể cháu suy nhược, làm gì cũng phải chú ý an toàn có biết chưa? Nếu tối nay mà nghe thấy động tĩnh gì thì tuyệt đối không được ra khỏi phòng, phải trốn thật kỹ là ưu tiền hàng đầu. Nhớ đấy, chớ có tuỳ tiện xuất đầu lộ diện!”
Lời căn dặn của lão trưởng thôn nghe thì có vẻ quan tâm ân cần, nhưng Văn Trạch Tài cứ cảm thấy có cái gì đó rất quái lạ. Rõ ràng trước khi rời đi, Chương Toàn đã giới thiệu anh là một người khoẻ mạnh, thân thủ nhanh nhẹn cơ mà. Chẳng lẽ lão trưởng thôn già rồi cho nên trí nhớ kém?
Không phải, chắc hẳn ông ấy đang muốn nhắc nhở thậm chí là cảnh cáo mình chuyện gì đó. Văn Trạch Tài ôm nghi hoặc đi về phòng riêng.
Giữa khuya, anh nằm yên trên giường nhưng không hề chợp mắt chút nào. Từng hồi lục lạc leng keng đứt quãng nhưng nối dài triền miên không dứt khiến tâm trạng người ta càng lúc càng bức bối. Đương lúc anh tính xoay người vào trong cho bớt ồn thì tiếng mở cửa kẽo kẹt bất thình lình vang lên. Nhanh như cắt, Văn Trạch Tài ngồi bật dậy, nhón chân đi tới cạnh cửa, áp sát tai nghe ngóng.
“Nhẹ cái tay thôi!” lão trưởng thôn khẽ gắt.
“Con đã nhẹ tay lắm rồi đấy chứ. Tại ban đêm yên tĩnh quá cho nên tiếng mới to như thế. Thôi, ta đi nhanh lên cha.”
Không khó để nhận ra đây là giọng của Hà Hữu Dân.
Văn Trạch Tài lập tức mặc áo khoác, nhanh nhẹn đuổi theo.
Hai cha con ông thôn trưởng đi thẳng một đường ra sau núi. Ước chừng nửa giờ đồng hồ sau, họ dừng lại trước một phiến đá lớn.
Văn Trạch Tài ẩn mình sau bụi cây, cẩn thận quan sát.
Hà Hữu Dân chuyển cây đuốc cho cha vợ, sau đó cong lưng dùng sức đẩy phiến đá sang một bên. Trên mặt đất tức thì xuất hiện một cánh cửa gỗ.
“Cha bước chậm thôi, cẩn thận kẻo vấp…”
Hà Hữu Dân chầm chậm đỡ lão thôn trưởng bước xuống bên dưới cánh cửa gỗ. Văn Trạch Tài thuận tay tóm một con đom đóm vừa bay ngang qua. Anh điểm chỉ thi triển Mệnh Thuật, đom đóm thành công phi vào bên trong nhanh hơn một giây trước khi cánh cửa gỗ khép lại. Và ngay lập tức, hòn đã cũng tự động di chuyển về vị trí ban đầu, khéo léo che lấp tất thảy.
Văn Trạch Tài ngừng thở, nhắm nghiền mắt, dùng thần lực khống chế con bọ lặng lẽ bám theo hai cha con ông Lương.
Nơi này là một hang đá ẩn dưới lòng đất. Nhưng nó khác hoàn toàn với địa đạo của Trần gia ở Hà thềm lục địa. Cái đó là nhân tạo còn cái này là do thiên nhiên hình thành. Càng đi sâu vào bên trong, nhiệt độ càng tăng cao, không khí nóng hầm hập. Ước chừng mười phút sau, con đom đóm gần như bị hấp chín, thoi thóp không thể bay nổi nữa. Văn Trạch Tài khẽ vận nội công, đom đóm liền hạ cánh, đáp xuống cổ áo ông trưởng thôn, âm thầm nằm gọn trong đó.
===
Lời nhắn từ Editor: Mai là sinh nhật mình, mình xin phép nghỉ một ngày các bạn nhé ^^