Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 263: Bí mật ẩn giấu




Tối hôm ấy, ba chú cháu đeo ba bộ mặt nạ da heo, nghênh ngang đi ra đường thám thính.

Viên Vệ Quốc sờ sờ lớp mặt nạ mới, thấp thỏm dò hỏi: “Nhưng mà sau này còn đổi được nữa không hả anh?”

Văn Trạch Tài gật đầu: “Có thể, đợi khi về anh sẽ chọn mua cho chú một tấm da đặc biệt mịn màng, trắng sáng, độ đàn hồi tốt. Đảm bảo đeo lên em dâu phải khen đẹp trai mới thôi.”

Viên Vệ Quốc bĩu môi: “Vầng, cảm ơn anh!”

“Haha, đừng khách khí!” Văn Trạch Tài phá lên cười. Mặc dù hơi ngại nhưng vẫn thoải mái đón nhận “lòng biết ơn” của thằng em.

An Kê Trang cách nơi này tương đối xa, đợi Khang Liệt tập hợp đủ anh em đuổi đến đây thì có lẽ cũng phải mất ít nhất hai ngày. Thế nên trong hai ngày này, Văn Trạch Tài và Viên Vệ Quốc chưa vội hành động ngay mà chỉ âm thầm bám theo đám người Chu gia, đứng từ xa quan sát cách thức chúng dò tìm Dương bùn trùng.

Lần này Chu gia ra quân, người dẫn đầu đoàn tên Chu Toàn Danh, cũng chính là anh trai của Chu Thanh Sơn, kẻ đã bị Văn Trạch Tài “dạy dỗ” trong vụ Hà thềm lục địa đợt trước.

Tư chất của Chu Toàn Danh kém xa Chu Thanh Sơn, thậm chí còn không bằng những đệ tử khác trong Chu gia. Nhưng hiện giờ Chu Thanh Sơn đã mất hết trí nhờ, không biết đang mơ mơ màng màng trôi dạt đến phương trời nào. Mà Chu Thất thúc trời sinh mắc bệnh đa nghi cho nên lão đã bỏ qua các lựa chọn xuất sắc hơn, chỉ tin dùng Chu Toàn Danh, đứa cháu được nuôi dưỡng tại nhà tổ Chu gia, ngay dưới mí mắt lão.

Thật ra Chu Toàn Danh không quá kém cỏi, cộng thêm có hậu thuẫn từ phía Chu Thất thúc nên hắn cũng coi như đường đường chính chính nắm giữ vị trí tổng chỉ huy cho nhiệm vụ truy tìm Dương bùn trùng lần này.

“Anh Toàn, chúng ta đã quần nát bét cái đỉnh núi này rồi mà không tìm được cái gì hết. Hay là mình chuyển sang nơi khác tìm đi”, tên cao gầy vẫn luôn đi bên cạnh Chu Toàn Danh, dè dặt đề đạt ý kiến.

Nghe được lời này, Chu Toàn Danh cực kỳ không hài lòng, hắn lạnh lùng lừ mắt một cái. Tên cao gầy vội co đầu rụt cổ, không dám hó hé nửa lời, tiếp tục chỉ đạo những người khác lắc lục lạc dò tìm.

Muốn tìm Dương bùn trùng thì không thể đi ban ngày. Phải nhắm chuẩn những vị trí được mặt trời chiếu gay gắt nhất rồi đợi khi màn đêm buông xuống mới đem lục lạc ra lắc. Tiếng lục lạc leng keng, leng keng sẽ khiến đám Dương bùn trùng hưng phấn mà tự động trồi lên từ dưới lòng đất sâu.

Nhưng đêm nào bọn họ cũng lắc, lắc sắp rụng cả tay mà chẳng thấy con trùng nào.

Đương nhiên Chu Toàn Danh biết không thể lãng phí thời gian tìm hoài một chỗ. Nhưng chẳng hiểu sao hắn luôn có dự cảm chỗ này có Dương bùn trùng, thế nên cứ nấn ná tới lui, chưa muốn rời đi.

Trong một góc khuất tối om, Văn Trạch Tài thì thầm nói: “Lục lạc không có tác dụng vậy thì chỉ có hai khả năng. Một là ở thôn Chuối này vốn không hề tồn tại Dương bùn trùng. Hai là dương bùn trùng đã bị thu hút bởi thứ khác hấp dẫn hơn, không thèm đếm xỉa tới tiếng lục lạc.”

Chương Toàn đồng tình ngay: “Không sai. Nhưng suy đoán thứ nhất đã bị loại trừ.”

Bởi chính mắt chú đã trông thấy chất thải của Dương bùn trùng. Và để che mắt đám người Chu gia, chú đã nhặt về hết rồi đem tiêu huỷ toàn bộ.

Chỉ không ngờ rằng Chu Toàn Danh lại cố chấp tới như vậy, cứ ở lỳ nơi này mãi không chịu rời đi.

Viên Vệ Quốc sờ sờ cằm suy nghĩ: “Rốt cuộc là cái gì có thể hấp dẫn được Dương bùn trùng nhỉ?”

“Là những vật mang tính chí dương”, Văn Trạch Tài bốc một nắm bùn đưa lên mũi ngửi, “Đúng là thôn Chuối có địa thế đón nắng nhưng cũng chưa mạnh mẽ đến mức hấp dẫn Dương bùn trùng. Nơi đây nhất định ẩn chứa bí mật!”

Chu Toàn Danh chỉ lo điều quân lên núi lục soát mà không biết cử người tiếp xúc thôn dân, khai thác thông tin từ những người bản địa.

Tiếc rằng, hắn không biết không có nghĩa những người khác cũng vậy. Ngay sáng hôm sau, Văn Trạch Tài và Chương Toàn đã có mặt ở cổng thôn Chuối.

Sở dĩ có cái tên như vậy là bởi vì thôn này trồng rất nhiều chuối. Những bụi chuối xanh mướt, mọc liền san sát, chạy dọc triền đê, bao quanh bờ ao, phủ kín các khoảnh vườn bên hông nhà…Nhận thấy lượng tiêu thụ ổn định, ông thôn trưởng đã vận động bà con chịu khó chăm sóc, bón dưỡng. Dần già, cây chuối trở thành cây trồng chính và là nguồn thu nhập đáng kể của người dân nơi đây.

Trên đường đi vào thôn, hai chú cháu Văn Trạch Tài chạm mặt rất nhiều thôn dân. Tuy nhiên lạ lùng thay, bọn họ không hề tò mò khi tự dưng xuất hiện hai người khách xa lạ, mà tất cả đều tỏ thái độ cảnh giác đề phòng.

Chương Toàn mấp máy môi nói qua kẽ răng: “Vẻ mặt người dân lạ lắm, chắc chắn nơi đây có ẩn chứa bí mật.”

Văn Trạch Tài khẽ gật đầu, tối qua anh cũng đã đoán được rồi.

Không đợi người dân tò mò thăm dò, Văn Trạch Tài chủ động tiếp cận một người đi đường: “Làm ơn cho hỏi nhà trưởng thôn ở đâu?”

Tìm trưởng thôn? Người thôn dân dè chừng nhìn hai vị khách lạ mặt, không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại: “Các người tìm trưởng thôn làm gì?”

Chương Toàn liền tiến lên, cười cười nói nói tỏ vẻ thân thiện: “Chúng tôi là người bên thôn Tắc Bảo. Dạo gần đây liên tục nghe thấy tiếng lục lạc leng keng phát ra từ thôn bên này khiến dân tình hoang mang lo sợ thực sự. Thế nên hôm nay thôn trưởng chỗ tôi mới cử hai chúng tôi sang đây tìm gặp ông trưởng thôn để hỏi xem có phải thôn Chuối xảy ra chuyện gì hay không?”

Từ xa xưa, thôn Tắc Bảo và thôn Chuối đã hình thành mối quan hệ mật thiết, đã từng kề vai sát cánh cùng nhau đánh giặc. Mặc dù hiện tại ít qua lại nhưng giao tình đôi bên vẫn trường tồn không đổi.

Nghe Chương Toàn nhắc tới hai chữ Tắc Bảo, người thôn dân tức khắc tươi cười xởi lởi, dân chúng xung quanh cũng buông lỏng cảnh giác, tiếp tục quay trở lại với công việc còn đang dang dở.

“Đây đây, mời chú và anh đi bên này”, người dân quê vốn bản tính thật thà, chân chất, họ chả nghĩ đến chuyện xác minh lời nói của Chương Toàn là thật hay giả, mà đón tiếp rất nồng hậu và nhiệt tình: “Chả giấu gì chú với anh, chúng tôi ở bên này cũng không rõ bọn họ đang làm cái gì nữa. Nhưng bọn họ một không chặt rừng, hai không phá hoại hoa màu thế nên ông trưởng thôn bảo cứ mặc kệ, đừng đi gây chuyện với bọn họ.”

Văn Trạch Tài và Chương Toàn thoáng liếc nhau, ậm ờ đáp vài câu qua loa lấy lệ.

Đi một tí đã tới cổng nhà ông trưởng thôn. Người thôn dân đừng bên ngoài gọi vọng vào trong: “Ông trưởng thôn ơi, có người ở thôn Tắc Bảo sang kiếm ông.”

Rất nhanh, cánh cổng gỗ được mở ra. Xuất hiện trước mắt Văn Trạch Tài và Chương Toàn là một ông lão với mái tóc hoa râm, đeo cặp kính viễn thị dày cộp đang nghiêm túc quan sát hai người họ từ đầu xuống chân. Mãi một lúc lâu sau, ông ấy mới chậm chạp lên tiếng: “Hai cậu là con cái nhà ai? Sao trông lạ mắt quá vậy?”

“Cháu chào ông trưởng thôn. Cháu xin tự giới thiệu, cháu họ La, là con trai thứ ba của La Trường Viễn, nhà bên thôn Tắc Bảo. Còn đây là con trai cháu. Hôm nay, hai cha con cháu được thôn trưởng uỷ quyền sang đây tìm ông hỏi thăm chút chuyện.”

Chương Toàn nói năng tự nhiên, lưu loát khiến lão thôn trưởng không chút nghi ngờ: “À, hoá ra là con trai và cháu nội của La Trường Viễn đấy hả? Ai da, giờ chúng bây lớn hết cả rồi, không nói tên thì ông chả nhận ra đứa nào với đứa nào nữa. Vào nhà đi, mời hai cha con vào nhà ngồi chơi.”

Vừa nói ông vừa nghiêng người nhường đường cho khách vào nhà. Người thôn dân làm nhiệm vụ dẫn đường vừa rồi cũng cung kinh cúi chào xin phép rời đi.

Nhìn bề ngoài chắc ít nhất ông ấy cũng phải hơn sáu mươi tuổi, thế mà vẫn khoẻ mạnh minh mẫn để giữ chức thôn trưởng, đúng là hiếm thấy.

Song qua lời kể của người thôn dân ban nãy thì hiện tại mọi việc lớn nhỏ trong thôn đều do đại đội trưởng xử lý hết thế nhưng ông thôn trưởng vẫn không thể xuống chức bởi toàn bộ người dân chỉ tin phục một mình ông.

Lão thôn trưởng giống như thủ lĩnh tinh thần của cả thôn Chuối. Không cần biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần biết ông vẫn còn ở đó là toàn bộ dân làng đều có thể yên tâm vững tin.

“Bọn họ đã ở đây liên tục hơn một tháng nay. Trông bộ dáng thì có vẻ không giống nông dân bình thường thế nên ông luôn nhắc nhở người dân tuyệt đối tránh xa, không được tiếp xúc với bọn họ.”

Lúc nói ra những lời này, đôi mắt lão thôn trưởng nhìn chằm chằm Văn Trạch Tài thăm dò.

Rất tiếc, Văn Trạch Tài rất tỉnh, mặt không đổi sắc thản nhiên tiếp lời: “Chắc hẳn bọn họ đang tìm cái gì đó rất quan trọng, bằng không cũng chả bỏ công trèo đèo lội suốt vất vả lâu như vậy.”

“Đúng, đúng!”, ông lão thu hồi tầm mắt, khẽ lẩm bẩm: “Không biết là đang muốn tìm cái gì đây…”

Chương Toàn trừng mắt lừ Văn Trạch Tài rồi quay sang tươi cười giả lả: “Ôi dào, mặc kệ bọn họ tìm cái gì, miễn không mang ý xấu làm hại dân chúng là được. Chung quy lại thì những người làm nông như chúng ta cũng chỉ mong yên ổn sinh hoạt, đâu ai muốn dính líu vào lùm xum, rắc rối làm gì cho rách việc.”

Lão thôn trưởng ngẩng đầu, gượng cười yếu ớt: “Xem ra thôn trưởng các ngươi đã nhìn thấu mọi việc rồi. Nhưng chỉ sợ có một số đồ vật chúng ta muốn giữ cũng giữ không được”

Văn Trạch Tài nhướng mày, chẳng hay thôn Chuối đang giữ thứ gì rất quan trọng sao?

Bầu không khí nhất thời rơi vào tính lặng. Mãi sau, lão thôn trưởng mới chép miệng thở dài: “Bọn họ không vào thôn thì còn đỡ, chứ nếu vào rồi…e rằng tình hình khó nói lắm…”