Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 157: Chập trùng




Trong lúc Hoàng Chính Đạo nói chuyện, Văn Trạch Tài vừa lắng tai nghe nhưng vẫn chăm chú quan sát cái bụng căng tròn của ông ấy. Anh phát hiện da bụng liên tục nhấp nha nhấp nhô như thể có con gì đang cùng hô hấp. Tất nhiên biên độ dao động rất nhẹ, có thể người bình thường sẽ không để ý nhưng đừng hòng qua được mắt anh.

Tức thì Văn Trạch Tài nhổm phắt người dậy, đầu tiên là đặt tay lên bụng Hoàng Chính Đạo rồi sau đó áp sát tai vào nghe ngóng.

Hoàng Chính Đạo giật mình cứng đơ người còn Tần Dũng thì sửng sốt không dám tin vào mắt mình: “Đại sư…anh…anh đang làm cái gì đó?”

Sao giống chồng áp tai vào bụng vợ, nhỏ to tâm sự cùng đứa con sắp chào đời quá vậy?! Ấy không, đây là hai người đàn ông cơ mà?! Đại não Tần Dũng nổ tung, chưa kịp xử lý dữ liệu thì Văn Trạch Tài đã đủng đỉnh quay lại chỗ ngồi, thản nhiên trả lời: “Anh nghe động tĩnh bên trong.”

Trời thần, Hoàng Chính Đạo giật giật khoé miệng: “Bên trong không có gì đâu, bác sĩ đã dùng mọi thiết bị để kiểm tra mà chẳng phát hiện ra cái gì lạ cả…”

Nào ngờ Văn Trạch Tài tung ngay một quả bom: “Không đúng, trong đấy không chỉ có mà là có rất nhiều!”

Cái gì?! Cả Hoàng Chính Đạo và Tần Dũng cùng há hốc miệng kinh ngạc.

Đúng lúc này Viên Hồng Tuyết tìm được rượu hùng hoàng mang lên. Vì nghe câu được câu mất cho nên liền tò mò hỏi: “Cái gì rất nhiều cơ?”

Văn Trạch Tài không trả lời mà lập tức đón lấy chén rượu. Kế đó anh xé đại một tờ giấy trên bàn, thấm thật đẫm rượu rồi lần lượt quét từng lớp lên bụng Hoàng Chính Đạo.

Vừa làm anh vừa hỏi: “Có cảm giác gì?”

“Đầu tiên là lạnh rồi dần chuyển sang đau…Á…” Hoàng Chính Đạo khó chịu uốn éo cơ thể.

Bôi hết một lượt kín bụng, Văn Trạch Tài kê chén rượu tới bên miệng ông ta: “Uống đi.”

Hoàng Chính Đạo thoáng lưỡng lự nhưng cuối cùng cũng nhắm mắt nhắm mũi uống ực một ngụm hết sạch.

Văn Trạch Tài hỏi tiếp: “Giờ có cảm giác gì?”

Hoàng Chính Đạo thở hổn hển: “Nóng lắm…nóng rát như lửa thiêu…khó chịu vô cùng…”

Nói đoạn Hoàng Chính Đạo định đưa tay xoa xoa bụng. Ai dè Văn Trạch Tài đã nhanh hơn một bước, ra lệnh cho Tần Dũng kẹp cứng hai tay ông ta lại.

“A…thả tôi ra…tôi khó chịu lắm…” Hoàng Chính Đạo ra sức giẫy giụa nhưng vì hai tay đã bị bẻ quặt ra sau cho nên ông ta chỉ có thể quẫy đạp trong vô vọng.

Lúc này, da thịt của Hoàng Chính Đạo đã bắt đầu có sự thay đổi. Những vị trí bị Văn Trạch Tài bôi rượu đang dần chuyển sang màu đỏ. Từng mảng đỏ thẫm loang lổ, nhanh chóng lan ra, phủ kín cái bụng trương phình.

Viên Hồng Tuyết sợ chết điếng, chỉ biết bụm chặt miệng đứng chôn chân tại chỗ, không dám tiến lại gần.

Nhìn cái bụng Hoàng Chính Đạo đỏ rực một mảng như bị lửa thiêu đốt, Tần Dũng hoảng hốt hỏi: “Đại sư, làm sao bây giờ?”

Văn Trạch Tài trầm ngâm vuốt vuốt cằm: “Đợi thêm chút nữa.”

Ngay lập tức Tần Dũng gia tăng lực, siết chặt cả tay chân lẫn thân thể Hoàng Chính Đạo, mặc kệ ông ta giãy giụa điên cuồng thế nào cũng không thoát ra được.

Mắt thấy chồng đã đau đến độ mồ hôi mồ kê đổ đầy đầu, Viên Hồng Tuyết sốt hết cả ruột cả gan: “Đại sư à, anh ấy đau lắm rồi, rốt cuộc còn phải đợi bao lâu nữa?”

“Nhanh…”

Văn Trạch Tài còn chưa kịp nói chữ “thôi…” thì một tràng rắm nổ ra như súng liên thanh.

“Bủmmmmmm….bủm bủm bủm bủm bủmmm….”

Văn Trạch Tài lập tức bụm hai tay che kín mũi miệng, đánh mắt ra hiệu cho Tần Dũng đang nhăn như khỉ ăn ớt. Nhận được tín hiệu, Tần Dũng vội vàng buông tay, nhảy vọt sang một bên, mau mau chóng chóng bịt chặt mũi lại.

Hoàng Chính Đạo không thể chịu được nữa rồi, ông ta một tay ôm bụng, một tay bụm đít, xiêu xiêu vẹo vẹo bay thẳng vào nhà vệ sinh.

Viên Hồng Tuyết hộc tốc đuổi theo chồng còn Tần Dũng thì nhanh tay mở bung cả cửa sổ lẫn cửa chính, cấp tốc tản cái hương vị khủng bố này ra bên ngoài.

Nhưng mà dù có vậy cũng chẳng xi nhê gì, Văn Trạch Tài và Tần Dũng quyết định đi thẳng xuống sân cư xá. Ấy vậy mà cách hẳn ba tầng lầu vẫn ngửi thấy cái mùi thum thủm thoang thoảng đâu đây. Thật là khủng khiếp!

Tần Dũng ngửi mà váng vất hết cả đầu óc, cứ nghĩ đến là cổ họng lại nhộn nhạo buồn nôn. Anh nhăn mặt hỏi: “Đại sư, rốt cuộc ông ta bị cái gì vậy?”

Mặc dù đã đứng dưới mặt đất, cách tận ba tầng lầu nhưng Văn Trạch Tài vẫn nhất quyết bóp chặt mũi, ngay cả nói chuyện cũng sợ không khí lọt vào. Anh cắn chặt môi, nói qua kẽ răng: “Bệnh từ miệng mà vào, hoạ từ miệng mà ra! Ông ta ăn phải thứ không sạch sẽ, bị trứng trùng ký sinh vào thành ruột, hấp thụ chất dinh dưỡng của ông ấy để sinh sôi nảy nở. Đợi đủ ngày đủ tháng, trứng sẽ lột xác thành trùng, sau đó phá kén cũng chính là cái bụng của ông ấy, chui ra ngoài.”

Tần Dũng hiếu kỳ hỏi: “Thể loại gì mà gớm dữ vậy? Nó có tên không anh?”

Văn Trạch Tài gật đầu: “Có, nó tên Chập trùng, là một loài ký sinh trùng có sức sống cực dai. Chập trùng giống rắn, sợ nhất là hùng hoàng, nếu có rượu hùng hoàng thì càng dễ đối phó chúng.”

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Văn Trạch Tài và Tần Dũng mới lò dò đi lên lầu.

May quá, Viên Hồng Tuyết đang định chạy đi gọi thì thấy đại sư quay trở về, chị ta hớn hở khoe: “Đại sư, bụng chồng tôi xẹp rồi!”

Văn Trạch Tài gật đầu hỏi: “Ông ấy đâu?”

Viên Hồng Tuyết ngượng ngùng đáp: “Anh ấy đang tắm, vừa rồi…vừa rồi chạy không kịp, làm dây tùm lum ra nhà cửa quần áo…Đại sư, thầy ngồi đây đợi chút, để tôi xuống bếp dọn cơm lên.”

Ăn cơm?!

Văn Trạch Tài và Tần Dũng bất giác quay sang liếc nhau, vẻ mặt cự tuyệt chưa bao giờ đậm đà đến vậy!

Cuối cùng nhờ sự kiên trì cùng cứng rắn nên Văn Trạch Tài mới có thể ngăn cản được tấm lòng nhiệt tình hiếu khách của gia chủ.

Ước chừng chục phút sau, Hoàng Chính Đạo tắm rửa thơm tho đi ra. Nhớ lại chuyện vừa rồi, ông ta ngượng chín cả mặt: “Xin lỗi đại sư, ban nãy thất lễ quá!”

Ông ấy nói rất nhỏ, thanh âm suy yếu và vô lực.

Văn Trạch Tài phất tay tỏ ý cảm thông: “Nhìn thì cũng thấy ông anh hẳn là một người ưa sạch sẽ và kỹ tính. Không hiểu sao có thể bỏ cái con đó vào họng được nhỉ, nó cũng có nhỏ bé gì đâu, hơn nữa hình dáng còn gớm chết đi được. Thế mà ông anh cũng nuốt được à?”

Vốn dĩ Hoàng Chính Đạo không hề biết nó là thứ gì, nhưng khi nghe Văn Trạch Tài nhắc tới, trong đầu ông ta đột nhiên nhớ lại hình ảnh chiếc tô đen ngòm, bầy nhầy nhớp nháp, kinh tởm vô cùng!

Hoàng Chính Đạo lau mồ hôi lạnh, run rẩy nói: “Cái đó…cái đó…”

Thấy ông ta nói năng ấp a ấp úng, hơn nữa ánh mắt luôn tránh né không dám nhìn thẳng vào vợ là Văn Trạch Tài hiểu rồi, anh không cố tình vặn hỏi thêm nữa.

Song đen cho ông ta, chị vợ lại không dễ dàng bỏ qua như vậy. Viên Hồng Tuyết cười lạnh: “Ông lại trốn tôi đi cá cược đúng không? Cái thứ gớm ghiếc đó là đồ cá độ của mấy ông chứ gì?”

Hoàng Chính Đạo cái gì cũng tốt duy chỉ có cái tật mê cá độ là không thể nào cai được. Nhưng lạ đời thay ông ấy không thích kiểu bài bạc tài xỉu mà lại chết mê chết mệt mấy cuộc tỉ thí thách đố nhau. Ví như chỉ cần có một người đập bàn hô to “hôm nay ai có thể uống hết hai lít rượu trắng, tôi thua chầu cơm này!”, thế là mấy bố điên cuồng tu rượu ừng ực như nước lã, bất chấp hậu quả cốt sao giành được sự tung hê, ca tụng của đám đông nhằm thoả cái tôi phù phiếm, thoả cái lòng hiếu thắng hơn thua!

“Tôi…lúc ấy tôi chỉ tưởng nó là mấy con nhộng hay côn trùng gì thôi, không nghĩ hậu quả lại khôn lường tới mức này…”

Bị vợ răn dạy ngay trước mặt khác, Hoàng Chính Đạo xấu hổ muốn độn thổ. Ông ta cúi gằm mặt, lấm lét y như đứa trẻ trốn học bị mẹ bắt được. Ngay cả Văn Trạch Tài và Tần Dũng đứng kế bên cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“Ông…tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, ra ngoài chơi bời thì phải cẩn thận một chút, đừng bạ đâu ăn đấy rồi rước bệnh vào thân. Lần này nếu không phải nhờ Văn đại sư thì chắc có lẽ ông chết cũng không biết vì sao mình chết đâu. Hai tháng nữa, chỉ hai tháng nữa thôi, cái con gớm ghiếc này sẽ đục thủng bụng ông để chui ra ngoài, ông có biết không hả?!”

Chữ cuối cùng Viên Hồng Tuyết gần như dùng hết sức bình sinh rống thật to như để trút hết cơn uất ức, giận dữ và đâu đó có cả sự xót thương. Có lẽ cảm xúc lúc này đã bị nâng tới đỉnh điểm, vừa dứt lời một cái là chị oà khóc dữ dội, ôm mặt chạy thẳng vào phòng, mặc kệ ông chồng ngây ngốc đứng chết trân tại chỗ.

“Rầm!” Tiếng sập cửa rất mạnh đã kéo tâm trí Hoàng Chính Đạo quay về hiện tại. Ông ta ngu ngơ hỏi: “Tôi…cái kia…”

Văn Trạch Tài gật đầu xác nhận: “Đích thực như những gì chị nhà vừa nói. Tôi khuyên ông từ nay về sau đừng ăn bậy ăn bạ nữa. Đặc biệt là những thứ mà mình không biết rõ về nó. Tôi nói cho ông biết, cái con trùng đó khả năng sinh tồn của nó kinh người lắm, kể cả ông có thải ra ngoài bằng đường đại tiện thì nó cũng không chết được đâu!”

Tuy nhiên có một điều Văn Trạch Tài vẫn không sao lý giải nổi, cái con Chập trùng đó thực sự rất gớm, hình dáng thì giống rắn lục, nhưng da lại đen ngòm và trơn tuột như con lươn, người có nhận thức bình thường chắc chắn sẽ không bao giờ ăn, vậy mà Hoàng Chính Đạo lại có thể nuốt xuống được, kể cũng tài!

Kỳ thực Hoàng Chính Đạo cũng không dám ăn. Lúc ấy khi ông còn đang do dự thì đám anh em ùa tới ghì chặt lấy ông, banh miệng ra rồi rót thẳng vào. Ngay lập tức ông gập bụng nôn khan nhưng mà cái thứ ấy trơn kinh khủng, vừa vào tới miệng là trượt khỏi yết hầu xuống thẳng bụng luôn. Dù ông có móc họng thế nào cũng không ói ra được.