Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 156: Bụng “bầu”




Trong khi Tần Dũng và Triệu Đại Phi chụm đầu trò chuyện rôm rả thì Văn Trạch Tài lặng lẽ cất chiếc bình có chứa Sát bùn trùng vào trong góc nhà, sau đó đi sang cửa hàng bên cạnh tìm vợ.

Thấy chồng đã trở về, Điền Tú Phương vui mừng hớn hở nhưng đang bận sửa gấp quần áo cho khách vậy nên cô không thể dừng tay mà chỉ mỉm cười hỏi: “Mọi việc sao rồi anh?”

“Chỉ cần làm đúng như những gì anh chỉ, chắc chắn sẽ êm xuôi!”, Văn Trạch Tài tủm tỉm kéo ghế ngồi xuống bên cạnh vợ, “Nhưng mà tuổi tác của chú thím ấy đã lớn, kể cả có con thì cũng chỉ được một đứa mà thôi.”

Nghe vậy, Trần Vân Hồng liền tiếp lời: “Con thấy một đứa cũng là tốt rồi sư phụ. Miễn sao lúc chết có người để tang, rồi giỗ chạp hay Tết nhất nó tưởng nhớ tới mình thế là mãn nguyện rồi.”

Điền Tú Phương đồng tình ngay: “Ừ đúng đấy, chứ không con không cái, sau này mồ mả lạnh lẽo tủi thân lắm.”

Văn Trạch Tài phì cười, đúng là phụ nữ toàn lo nghĩ mấy chuyện không đâu rồi lại đâm ra đa sầu đa cảm. Đánh mắt nhìn quanh một vòng không thấy bóng dáng hai đứa nhỏ, anh bèn cất tiếng hỏi: “Ủa con đâu rồi em?”

Điền Tú Phương: “Đang chơi ở nhà chú Viên rồi anh ạ. Gớm không biết ba chị em chơi cái gì mà hai đứa nhỏ mê mẩn lắm, chơi cả ngày không biết chán. Mà nhìn Chung Nhiên lớn xác vậy thôi chứ tính tình hồn nhiên y như con nít ấy.”

Trần Vân Hồng cười khúc khích: “Con cũng thấy thế!”

Nói đoạn cô gấp gọn miếng vải đang cắt dang dở, sau đó chống hông đứng dậy chầm chậm đi tới đi lui, đi xuôi đi ngược quanh cửa hàng.

Văn Trạch Tài nhíu mày khó hiểu: “Ủa, sao không ngồi một chỗ cho đỡ mỏi chân, tự nhiên đi qua đi lại làm gì vậy?"

Điền Tú Phương trừng mắt liếc xéo ông chồng một cái: “Đàn ông các anh hời hợt nào biết phụ nữ chúng em mang thai vất vả thế nào. Càng về những tháng cuối thai kỳ thì càng phải chịu khó vận động nhẹ nhàng. Thi thoảng đứng lên đi lại vừa giúp bà bầu giảm thiểu các triệu chứng tê mỏi chân và cũng giúp em bé trong bụng thoải mái thư giãn hơn, bớt lộn nhào hoặc đá vào bụng mẹ. Mỗi lần bé con vung tay vung chân một cái là đau tê tái luôn. Các ông thì làm gì biết cảm giác này!”

Thấy Văn đại sư thường ngày cao cao tại thượng nay phải ngoan ngoãn ngồi nghe bà xã đại nhân phổ cập kiến thức sinh sản, Trần Vân Hồng mắc cười quá, tính chạy sang tiệm đoán mệnh gọi thêm đồng bọn thì nào ngờ mới đi được ba bước đã phải vòng ngược trở lại: “Sư phụ ơi, thầy có khách.”

Văn Trạch Tài lập tức chộp lấy cái phao cứu sinh, nhanh chóng chạy thoát thân: “Ồ có khách à, anh phải về đây.”

Đi vài bước, anh chợt quay lại nháy mắt nói: “Tú Phương, vất vả cho em!”

Điền Tú Phương đột nhiên đỏ bừng mặt, cắn cắn môi lí nha lí nhí đáp: “Vất vả gì chứ, sinh con đẻ cái là thiên chức của phụ nữ chúng em mà!”

Hai vợ chồng mắt qua mày lại toé lửa tình, báo hại Trần Vân Hồng đứng giữa lúng ta lúng túng như gà mắc tóc. Cô xoay người vào trong ho khù khụ mấy tiếng rồi kéo tệp vải ra, giả vờ lật xem cho đỡ xấu hổ.

Văn Trạch Tài bối rối sờ sờ cánh mũi, sau đó tức tốc chạy về cửa hàng của mình.

Người đi rồi, Trần Vân Hồng mới dám quay lại lém lỉnh chọc ghẹo: “Í ì i, con nhìn thấy hết rồi nha, sư phụ sư mẫu tình bể bình luôn!”

Hai má Điền Tú Phương đỏ lựng như gấc chín, trừng mắt mắng yêu: “Con với Đại Phi thì cũng có khác gì, có khi còn hơn nữa ấy chứ!”

Cùng lúc đó ở tại căn tiệm kế bên, Văn Trạch Tài đang tiếp một người phụ nữ ước chừng hơn ba mươi tuổi, trên tay cầm một phong thơ: “Tôi là thím của Uông Quân Đào. Là Quân Đào giới thiệu tôi tới đây.”

Văn Trạch Tài đón lấy tờ giấy rồi lịch sự mời: “Xin mời ngồi.”

Chờ vị khách ngồi xuống chiếc ghế đối diện, anh mới từ tốn đọc nội dung bức thư. Trong thư Uông Quân Đào giới thiệu người này tên Viên Hồng Tuyết là vợ của chú họ, cũng tức là thím họ của cậu ấy.

Liếc mắt đọc sơ một lượt, Văn Trạch Tài lập tức đặt ra nghi vấn: “Đồng chí Viên, chữ này…”

Không phải của Uông Quân Đào!

Tuy nhiên chưa đợi Văn Trạch Tài hỏi hết câu, Viên Hồng Tuyết vội vàng giải thích ngay: “Dạ dạ đây là chữ của tôi. Qua điện thoại, Quân Đào bảo tôi viết vài chữ làm tin. Bởi vì nó không nhớ số điện thoại của đại sư cho nên không thể trực tiếp liên lạc. Sợ nói không thầy không tin vậy nên tôi bảo cháu nó nói vài lời để tôi chép ra giấy. Ở phía dưới còn có một dãy số đó là số điện thoại nhà Quân Đào, tháng trước vừa mới lắp.”

Văn Trạch Tài đưa tờ giấy cho Triệu Đại Phi. Không cần đợi chỉ thị, Triệu Đại Phi tức tốc phi ra Cung Tiêu Xã gọi điện thoại kiểm chứng.

Ngồi tại tiệm, Văn Trạch Tài tiếp tục hỏi chuyện: “Chồng cô đã tới bệnh viện khám chưa?”

Viên Hồng Tuyết gật gật đầu: “Dạ thưa có khám rồi nhưng bác sĩ bảo bên trong không có gì cả, họ còn bảo có thể là do uống rượu quá nhiều nên bị bụng bia. Nhưng thú thực tôi vẫn lấn cấn lắm, đàn ông bụng phệ thì tôi thấy nhiều nhưng phệ tới nỗi chình ình như bà chửa thì tôi chưa thấy bao giờ. Hơn nữa rõ ràng anh ấy không uống rượu, nhưng cái bụng vẫn ngày một lớn lên, căng tròn như thể sắp nổ tới nơi ấy, nhìn sợ lắm.”

Văn Trạch Tài hỏi thêm: “Trừ bỏ cái này ra thì còn vấn đề nào khác ví như nhức mỏi hay đau đớn, khó chịu ở đâu không?”

Viên Hồng Tuyết trả lời ngay: “Dạ không có, hoàn toàn không bệnh tật hay đau nhức gì hết thưa đại sư. Anh ấy vẫn ăn uống bình thường nhưng vì sợ mập nên mấy tháng nay bóp mồm bóp miệng chỉ dám mỗi ngày ăn một bữa. Thế mà cái bụng vẫn to lên không ngừng.”

Lạ lùng vậy sao, Văn Trạch Tài nhíu mày suy nghĩ. Đúng lúc này Triệu Đại Phi thở phì phò chạy về: “Sư phụ, đúng số nhà Uông Quân Đào thật. Anh ấy nói sợ chú mình bị hạ Mệnh Thuật cho nên mới bảo bọn họ tới gặp thầy gấp.”

Văn Trạch Tài gật đầu, trực tiếp đứng dậy nói với Viên Hồng Tuyết: “Đi thôi, đi xem thế nào.”

Kế đó anh đánh mắt ra hiệu cho Tần Dũng chuẩn bị đồ đạc cần dùng rồi quay sang căn dặn Triệu Đại Phi: “Con ở lại trông tiệm, thầy với Tần Dũng ra ngoài, lát sư mẫu có hỏi thì con báo giúp một tiếng nhé.”

“Dạ vâng, con nhớ rồi, sư phụ đi đi.” Triệu Đại Phi ngoan ngoãn nhận lệnh.

Nhanh như cắt, Tần Dũng đã khoác tay nải lên vai, đứng chờ sẵn ở cửa. Văn Trạch Tài gật đầu hài lòng: “Đi thôi.”

“Dạ dạ” Viên Hồng Tuyết lập tức dẫn đường.

Hoá ra Uông Quân Đạo có họ hàng sống tại Liêu Thành thật. Chả trách thỉnh thoảng cậu chàng lại bắt xe vào trung tâm thành phố chơi. Báo hại Dương Vĩnh Thắng và Tất Trường Lâm suốt ngày đoán già đoán non, nghi ngờ cu cậu đi hẹn hò với gái có chết không cơ chứ.

Chồng Viên Hồng Tuyết tên Hoàng Chính Đạo. Ấn tượng đầu tiên ông ấy mang tới cho mọi người chính là cảm giác gần gũi, hiền lành, dễ mến. Thân hình ông ấy không mập nếu không muốn nói là hơi gầy một chút. Tuy nhiên trên cái cơ thể cao gầy kia lại treo một cái bụng phình to, trông rất nặng nề và bất bình thường. Nếu đem ra so sánh chắc có lẽ chẳng thua kém gì bụng bầu tám tháng, sắp sửa vỡ chum tới nơi.

Văn Trạch Tài bảo ông ấy vén cao áo lên, sau đó nhờ Viên Hồng Tuyết lấy giúp một cây đũa bếp. Anh vừa chọc nhẹ nhè quanh bụng vừa hỏi: “Có cảm thấy gì không?”

Hoàng Chính Đạo thành thật trả lời: “Không có, chả cảm thấy gì hết.”

Văn Trạch Tài nghiêm túc quan sát nửa buổi trời, cuối cùng lắc đầu phán: “Nhìn dáng vẻ thì không phải trúng thuật.”

Vừa nghe vậy, cả Hoàng Chính Đạo lẫn Viên Hồng Tuyết đều ỉu xìu thất vọng. Cứ tưởng Văn đại sư sẽ tìm được nguyên nhân, ai dè kết quả vẫn vô vọng như những lần trước.

Yên lặng ngẫm nghĩ một vài giây, Văn Trạch Tài bất chợt lên tiếng: “À, trong nhà có rượu hùng hoàng (1) không?”

“Có có để tôi đi lấy”! Với tâm lý còn nước còn tát, Viên Hồng Tuyết nhanh nhẹn chạy xuống bếp lục tìm.

Trên phòng khách lúc này chỉ còn lại ba người đàn ông, trong đó có một ông khó nhọc dựa ra sau ghế, phưỡn cái bụng to chình ình. Nhất thời, bầu không bỗng khí trở nên sượng sùng mất tự nhiên.

Cứ ngồi nhìn nhau thế này e rằng cũng không được hay cho lắm, dầu gì cũng đứng cương vị chủ nhà vậy nên Hoàng Chính Đạo đành chủ động bắt chuyện trước: “Tôi bắt đầu cảm thấy không ổn từ tháng một năm nay…”

Như để chứng minh cho cái sự không ổn đó, Hoàng Chính Đạo trực tiếp vỗ vào bụng mình tạo ra ba tiếng “thịch…thịch…thịch…”

“Đó, đại sư nghe thấy không? Nó rất khác tiếng vỗ bụng bình thường đúng không?”

Vốn là người kỹ càng cẩn thận, vậy nên ngay khi phát hiện vấn đề, Hoàng Chính Đạo lập tức chạy đến bệnh viện kiểm tra.

“Tôi đã khám rất nhiều lần nhưng các bác sĩ đều khẳng định không có gì bên trong. Bác sĩ giải thích cơ địa mỗi người khác nhau, vì mô liên kết rồi mô mỡ gì gì đó của tôi đặc biệt cho nên khi vỗ vào mới phát ra âm thanh khác mọi người, ngoài ra tất cả đều ổn, không có việc gì hết.”

Vừa nói Hoàng Chính Đạo vừa thở dài mệt mỏi: “Lúc ấy tôi cũng cảm thấy bác sĩ phân tích rất hợp lý bởi người ta có học thức có chuyên môn mà, nói năng lại mạch lạc rõ ràng vậy là tôi tin thôi. Hơn nữa lúc ấy cái bụng tôi chưa to như bây giờ thế nên tôi cũng mặc kệ, cho rằng có thể do mình đặc biệt khác người. Ai dè bẵng đi hai tháng sau, nó phình ra như thế này này.”

Hoàng Chính Đạo vòng tay vẽ một đường trên không trung, miêu tả sự phát triển nhanh đến chóng mặt của cái bụng.

“Kế từ đó nó cứ lớn dần theo từng ngày, tôi và vợ sợ quá lại lật đật dẫn nhau tới bệnh viện khám. Song kết quả vẫn vậy, chả khác tí nào. Nhưng cơ thể tôi tôi biết chứ, tôi cảm thấy nó đang không ổn, cực kỳ không ổn!”

Càng kể cảm xúc càng bùng phát dữ dội, Hoàng Chính Đạo phải dừng lại một chút ổn định tinh thần mới có thể tiếp tục nói: “Người ta bảo có bệnh phải vái tứ phương. Tây y không được, hai vợ chồng tôi quay sang cầu cứu trung y, rồi đạo sĩ, đoán mệnh sư nhưng tất cả đều bó tay, không ai nhìn ra rốt cuộc cái bụng của tôi bị làm sao.”

===

Chú thích

(1) Hùng hoàng là một loại khoáng chất có màu đỏ cam hoặc màu vàng da cam, đôi khi hơi hồng (nếu là màu đỏ trong suốt thì gọi là “hùng tinh”). Hùng hoàng được pha với rượu gạo dùng làm rượu hùng hoàng (hùng hoàng tửu) để uống trong các lễ hội thuyền rồng nhằm phòng ngừa xui xẻo, dựa theo các tính chất diệt trừ sâu bọ của nó. Nhưng hiện nay ngày càng ít được sử dụng hơn nhờ mọi người đã nhận thức được việc hùng hoàng là hợp chất arsenic độc hại.