Thà rằng không biết thì thôi, biết rồi lại càng sợ hãi gấp bội. Hoàng Chính Đạo choáng váng đè chặt huyệt thái dương, lảo đảo ngồi phịch xuống ghế!
Văn Trạch Tài lắc đầu thở dài, anh lấy giấy bút ra, viết một đơn thuốc rồi đưa cho ông ta: “Chuyện đã qua, giờ có giày vò bản thân cũng chẳng có ích lợi gì. Cái cần làm trước mắt là phải tập trung bồi bổ cơ thể. Bởi nguyên khí trong người của ông đã bị hao tổn rất nghiêm trọng. Đây, dựa theo đơn này đi mua dược liệu về hầm gà ăn, nhớ là phải ăn liên trục trong vòng hai tháng. Tuyệt đối không được ngừng giữa chừng. Hai tháng, không hơn không kém, nhớ kỹ đấy!”
Hoàng Chính Đạo vươn tay nhận lấy, máy móc gật gật đầu trong vô thức. May thay, Viên Hồng Tuyết đi ra kịp lúc. Khóc lóc một trận đã khiến tâm trạng cô được giải toả rất nhiều, giờ bình tĩnh lại cô mới cảm thấy xấu hổ vì bản thân hơi thất thố. Viên Hồng Tuyết cười ngượng: “Đại sư, tôi… vừa rồi tôi thất lễ quá, mong thầy đừng để ý. Còn đây là chút thành ý của vợ chồng chúng tôi, thỉnh thầy nhận cho ạ.”
Dĩ nhiên Văn Trạch Tài không khách khí, anh rất thoải mái tiếp nhận bao lì xì, sau đó một lần nữa thuật lại toàn bộ những gì ban nãy mình vừa nói. Khác với Hoàng Chính Đạo, Viên Hồng Tuyết lắng nghe rất nghiêm túc, thậm chí còn ghi lại từng câu từng chữ cho cẩn thận.
Suốt cả quá trình, Hoàng Chính Đạo ngồi bên cạnh chỉ biết mím chặt môi, không thốt được lời nào. Tới khi tiễn Văn Trạch Tài đi rồi, hai vợ chồng họ mới trầm mặc, mặt đối mặt nhìn nhau.
Đợi mãi không thấy chồng có phản ứng gì, Viên Hồng Tuyết chán nản tính đứng dậy xuống bếp nấu cơm thì đột nhiên Hoàng Chính Đạo quỳ phịch xuống đất, níu chặt tay vợ, nức nở bật khóc: “Vợ ơi…anh sai rồi…”
Hai hốc mắt Viên Hồng Tuyết cay xè, cô khịt khịt mũi cố ngăn không cho nước mắt chảy ra: “Lời này anh đã nói quá nhiều, tôi nghe đến phát chán cả lên rồi! Anh biết anh sai nhưng anh có chịu sửa không hay vẫn chứng nào tật nấy mặc kệ tôi ra sức khuyên can thậm chí nài nỉ, van xin anh? Chính Đạo, tôi thật sự quá mệt mỏi rồi, nếu anh vẫn cứ tiếp tục như thế này thì tôi cũng không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa đâu!”
“Sẽ không có lần sau, anh đảm bảo không có lần sau!” Hoàng Chính Đạo ôm chầm lấy hai chân vợ, oà khóc như một đứa trẻ!
Cơ thể Viên Hồng Tuyết run rẩy, đến cả trái tim yếu mền cũng bất giác run theo. Cô nhắm chặt mắt, nhẹ nhàng đặt một tay lên đầu chồng, quyết định cho chính mình và cho anh thêm một cơ hội nữa - cơ hội cuối cùng!
Khi Văn Trạch Tài và Tần Dũng về tới đầu hẻm thì trời đã tối mịt. Cả hai anh em đều đói meo cả bụng thế nên Tần Dũng liền kéo luôn Văn Trạch Tài về nhà mình ăn cơm.
Gì chứ riêng việc này Văn Trạch Tài đồng ý ngay bởi anh cực kỳ thích món bánh nướng áp chảo của thím Tần. Có thể nói tay nghề nướng bánh của thím nức tiếng khắp khu phố cổ, chỉ cần ăn qua một lần là đảm bảo nhớ mãi, suốt đời không quên.
Thấy con trai về cùng Văn Trạch Tài, thím Tần mừng lắm, quýnh quáng dọn thêm bát đũa rồi bưng lên hai tô bánh đầy ú ụ, còn đặc biệt đặt trước mặt Văn Trạch Tài: “Đại sư ăn đi, ngàn vạn lần đứng khách sáo nhé. Bánh vừa nướng xong, ngon lắm!”
“Ôi thím ơi nhiều quá, cháu không ăn hết đâu”, Văn Trạch Tài dở khóc dở cười.
“Nhiều gì mà nhiều, ngày trước mỗi bữa cha thằng Dũng ăn hết veo ba tô ấy chứ, chỗ này có hai tô đã nhằm nhò gì. Hàng ngày đại sư bận trăm công nghìn việc, phải ăn nhiều vào cho có sức.”
Nói đoạn, thím lại tất tả chạy xuống bếp réo Đại Dũng: “Dũng ơi, đồ ăn xong chưa con?”
Tần Dũng nói vọng ra: “Dạ, xong ngay xong ngay!”
Đừng nhìn Tần Dũng da thô thịt dày mà lầm tưởng là kiểu đàn ông thô kệch vụng về nha. Anh ấy nấu ăn rất khéo, đặc biệt là món thịt kho tàu béo ngậy, ăn cực kỳ hao cơm.
Sau khi đánh chén một bữa no nê, Văn Trạch Tài cũng không vội về ngay bởi anh đã nhìn ra thím Tần còn có việc muốn hỏi mình.
Không nằm ngoài dự đoán, thím Tần vào buồng cầm ra một xấp giấy rồi tủm tỉm cười nói: “Đại sư, ở đây có sinh thần bát tự của mấy cô gái đương tuổi cập kê, nhờ đại sư coi giúp thím xem có đứa nào hợp với thằng Dũng không.”
“Mẹ!” Tần Dũng xấu hổ la toáng lên, khuôn mặt đen xì bỗng nhiên lấp ló rạng mây hồng, nom mắc cười vô cùng.
Còn Văn Trạch Tài thì chỉ thấy xấu đau xấu đớn. Anh vẫn cho rằng phong cách cool ngầu, lạnh lùng thường ngày hợp với cậu ta hơn.
Mặc kệ cậu chàng to xác làm nũng với mẹ, Văn Trạch Tài chú tâm lật giở tập giấy. Không biết thím Tần lấy ở đâu mà lắm thế này, đếm sơ sơ cũng phải bảy, tám cô chứ chả ít đâu. Đọc một lượt, tới cuối cùng là tờ giấy ghi ngày tháng năm sinh của Tần Dũng. Tuy nhiều là thế nhưng tiếc rằng lại chẳng tìm được người phù hợp, Văn Trạch Tài đành phải nói thật: “Tất cả chỗ này nếu miễn cưỡng thì cũng coi như là thích hợp, nhưng để tìm thích hợp nhất thì không có ai cả.”
Vừa nghe chữ “không” một cái, Tần Dũng tức khắc thở phào nhẹ nhõm còn thím Tần thì thoáng chút thất vọng: “Vậy sao?! Thôi không có thì thôi, để hôm nào thím lại tìm thêm.”
Đúng là thương thay tấm lòng cha mẹ, Văn Trạch Tài mỉm cười: “Nhân sinh có luân hồi chuyển kiếp, có nhân duyên tiền định. Trên đời này có một số người sinh ra đã được định sẵn lương duyên, vậy nên dù bát tự không hợp thì vẫn có thể sống với nhau vui vẻ hạnh phúc, hoà thuận tới đầu bạc răng long. Chẳng qua con số này rất ít, giữa trăm ngàn người chắc có lẽ chỉ được một đôi như vậy. Thế nên thím cũng không cần vất vả quá, lá số bát tự cũng chỉ là cái để tham khảo thêm thôi chứ không thể quyết định tất cả.”
Nói tới đây là đủ rồi, Văn Trạch Tài cười chào rồi đứng dậy toan rời đi thế nhưng Tần Dũng lại nằng nặc đòi tháp tùng anh về tận nhà mới chịu. Cực chẳng đã, Văn Trạch Tài đành phải để cậu ấy đi cùng.
Nghe tiếng gõ cửa, Điền Tú Phương lập tức chạy ra đón chồng: “Anh về rồi đấy à? Ơ ai kia?”
Nhìn cái bóng đen ẩn khuất trong màn đêm, Văn Trạch Tài phì cười: “Tần Dũng đấy, nhất quyết phải nhìn thấy anh vào nhà thì nó mới chịu quay về. Cái thằng nhóc này, cứng đầu cứng cổ ghê!”
Điền Tú Phương cũng cười: “Vâng, nhưng có cậu ấy đi cùng anh, em thấy yên tâm hơn. Mà anh đã ăn uống gì chưa?”
“Ăn rồi, anh ăn ở nhà Tần Dũng rồi mới về. Hôm nay thím Tần nướng bánh bột ngô ngon lắm. Anh định xin một ít về cho mấy mẹ con nhưng lại ngại nên thôi”, Văn Trạch Tài xụ mặt, tỏ vẻ tiếc nuối.
Điền Tú Phương phá lên cười, nhoài sang đánh yêu ông xã một cái: “Trời trời, từ bao giờ chồng em có cái tật ăn không hết gói mang về thế này?!”
“Chứ còn gì nữa, có đồ ngon đương nhiên anh phải nghĩ tới vợ con anh rồi”, Văn Trạch Tài nói năng ngọt xớt, đến Điền Tú Phương cũng phải bó tay chịu thua. Cô đẩy chồng vào bếp múc nước tắm còn mình thì mau chóng chạy vào nhà lấy bộ quần áo sạch cho anh thay giặt.
Ngẫm nghĩ thế nào, cô liền đề đạt: “Anh này, mấy khóm rau sau vườn nhà mình ăn được rồi đấy, hay mai em cắt một ít mang sau biếu thím Tần nhé.”
“Ừ, em cứ xem rồi làm đi” Văn Trạch Tài tán đồng ngay rồi vui vẻ vắt quần áo lên vai, ôm chậu nước ra sân sau tắm ù một cái cho mát mẻ.
Sáng sớm hôm sau, Văn Trạch Tài vừa mở cổng liền trông thấy Viên Vệ Quốc lững thững đi ngang qua. Anh cất cao giọng gọi: “Vệ Quốc, mới về tối qua hả?”
Nghe tiếng gọi, Viên Vệ Quốc quay người lại, gật gật đầu thay cho câu trả lời.
Văn Trạch Tài lại hướng về phía nhà bếp nói lớn: “Đại Phi à, lấy thêm chén đũa cho sư phụ Thiên Nam nha.”
Được mời tội gì không ăn, Viên Vệ Quốc vui vẻ ngồi vào bàn ngay. Không khó để nhận ra tinh thần của cậu ấy hôm nay đặc biệt nhẹ nhàng, thư thái, như thể mới vừa hoàn thành xong một việc cực kỳ hệ trọng.
Quả nhiên, vừa đặt mông ngồi xuống ghế, Viên Vệ Quốc hào hứng khoe ngay: “Em tìm đủ đồ rồi!”
Văn Trạch Tài gật đầu hài lòng: “Hai hôm nữa là chúng ta có thể bắt đầu. À, Chung Nhiên kiêng ăn được mấy ngày rồi?”
Chung Nhiên sửa mệnh không giống với người ta. Vấn đề của cô ấy tương đối phức tạp vậy nên nhất thiết phải ăn uống thanh đạm ít nhất nửa tháng trở lên.
Viên Vệ Quốc đáp: “Từ sau khi chúng em kết hôn là nhà em bắt đầu kiêng khem cho tới tận bây giờ.”
Nói tới đây Viên Vệ Quốc không nén được nỗi xót xa. Vợ anh vốn sống đơn giản hồn nhiên, chỉ có một niềm đam mê duy nhất đó là ăn uống ấy vậy mà giờ đây lại bị cắt mất, ngày ngày húp qua loa mấy chén cháo trắng nhạt nhẽo. Haizz, thật là tội nghiệp!
Văn Trạch Tài nhướng mày tỏ ý thán phục: “Ồ, cũng kiên nhẫn đấy!”
Viên Vệ Quốc thở dài: “Tại cô ấy sợ xảy ra sai sót!”
Công tác chuẩn bị càng chu đáo, khả năng thành công sẽ càng lớn. Nhất định phải một phát ăn ngay, nếu không hậu quả sẽ rất khó lương cho tất cả!
Ăn xong bữa sáng, Thiên Nam lò dò tiến lại gần, dè dặt hỏi: “Sư phụ, sau này thầy còn phải đi xa nữa không?”
Đương nhiên Viên Vệ Quốc biết đợt này bận bịu quá đâm ra có chút lơ là tiểu đồ đệ, anh liền vươn tay xoa đầu thằng bé, nhẹ giọng an ủi: “Sư phụ cũng chưa biết nữa nhưng đợi sư mẫu khoẻ lại thầy sẽ dạy con một ít công phu quyền cước. Tới lúc đó con phải chịu khó học đó biết chưa?!”
Chỉ chờ có vậy, Thiên Nam hớn hở gật đầu ngay, còn liên tục hứa nhất định sẽ nghiêm túc học tập thật tốt, không phụ sự kỳ vọng của sư phụ.
Bởi vì thằng bé còn quá nhỏ cho nên Viên Vệ Quốc chưa vội dạy Mệnh Thuật, thay vào đó anh tập trung bồi dưỡng sức khoẻ cho nó. Có sức khoẻ làm nền tảng, tới lúc đó muốn học cái gì cũng chưa muộn.