Văn Trạch Tài cười tủm tỉm: “Được rồi được rồi, sau này muốn xem bói hoan nghênh ghé cửa hàng. Nhưng nhớ là có tính phí đấy nha. Hôm qua nể tình quen biết cho nên mới miễn phí cho ông một lần thôi đấy.”
Quen biết, thật vậy sao?! Lão quang côn nuốt nuốt nước miếng, gấp gáp móc từ túi áo ngực lấy ra tờ tiền một đồng nhăn nhúm cũ mèn: “Tôi muốn tính liền một quẻ.”
“Tính cái gì?” Văn Trạch Tài ngồi xuống bàn, thuận thế đảo mắt ra cửa một lượt. Nhanh như cắt, đám người bên ngoài lập tức kéo nhau tản đi hết. Thì cũng phải thôi, làm gì có ai dám mếch lòng Văn đại sư cơ chứ.
Còn lão quang côn, hắn vẫn chần chờ ái ngại vì trông Tần Dũng và Triệu Đại Phi quá mức khủng bố. Song cuối cùng lão vẫn mặt dày vô sỉ ngồi xuống đối diện Văn Trạch Tài, nhe hàm răng vàng khè cười hềnh hệch: “Nhờ đại sư tính cho một quẻ xem tôi với con ả quả phụ ở phố tây có hợp không, hí hí…”
Ngờ đâu Văn Trạch Tài thẳng thừng đưa ra đáp án: “Nói ông đừng buồn, cả đời này ông cứ yên phận làm quang côn đi thôi, đừng mơ mộng hão huyền vô ích!”
Lời thẳng nhưng mà thật, một câu đủ khiến cho lão dập tắt giấc mộng xuân, buồn bã ra về trong nước mắt.
Vài ngày sau chú Chung quay trở về. Lần này chú ấy đi cả thảy mười ngày và khi về còn dắt theo một người đàn ông khác.
Chú Chung nhiệt tình giới thiệu với Văn Trạch Tài: “Đây là anh em chí cốt của chú, tên Mạnh Trung Quốc. Biết anh ấy đang tìm thầy coi mồ mả đất cát thành thử chú liền giới thiệu tới đây.”
“Mời hai chú ngồi”, Văn Trạch Tài lịch sự mời khách còn Tần Dũng thì tự giác chạy ra phía sau rót nước pha trà.
Hiện tại Triệu Đại Phi chỉ lo tập trung học tướng thuật, các việc lặt vặt trong tiệm đều được Tần Dũng bao thầu hết.
Trực tiếp gặp người bằng xương bằng thịt, Mạnh Trung Quốc không giấu được vẻ kinh ngạc: “Trời, cậu hãn trẻ vậy sao? Trên đường nghe anh Chung giới thiệu, chú cứ tưởng phải bằng tầm tuổi bọn chú ấy chứ, thật không ngờ lại trẻ tới vậy.”
“Cái này người ta kêu là anh hùng xuất thiếu niên!” chú Chung hếch mặt đầy tự hào, như thể Văn Trạch Tài là con trai ruột của mình không bằng.
“Đúng đúng, chí lý lắm!”, Mạnh Trung Quốc vỗ đùi đen đét.
Vì cực kỳ tin tưởng người bạn thân vậy nên Mạnh Trung Quốc không hề lấn cấn về vấn đề tuổi tác của Văn Trạch Tài mà thoải mái nói ra mục đích ngày hôm nay tới đây.
“Chuyện là thế này, cách chú đúng bảy đời, ông cụ tổ nhà chú bị hiếm muộn con cái, mãi tới năm 40 tuổi mà vẫn chưa sinh được một mụn con nào. Thế nhưng sau khi được một vị đoán mệnh sư chỉ điểm, cụ tổ tiến hành di dời mổ mả cha mẹ thân sinh và đúng hai năm sau cả gia tộc hân hoan chào đón một bé trai kháu khỉnh bụ bẫm ra đời. Vị đoán mệnh sư khi đó cũng nói Mạnh gia bọn chú ít con ít cháu cho nên phải năng làm thiện tích đức thì mới mong có hậu thế. Từ đó về sau việc thiện nguyện đã trở thành truyền thống quý báu của gia đình được truyền dạy và kế thừa từ đời này qua đời khác.”
Nói tới đây, Mạnh Trung Quốc lại không kìm được tiếng thở dài não nề: “Nhưng dẫu vậy thì các đời kế tiếp của Mạnh gia đều là đơn truyền, mặc kệ làm cách nào cũng chỉ có duy nhất một người nối dõi. Buồn thay tới đời chú thì lại tiếp tục gặp khó khăn. Năm nay chú 42 còn bà xã thì 38, hai vợ chồng khổ cực chạy chữa khắp nơi mà vẫn chả có kết quả gì. Nhớ năm xưa ông tổ cũng từng tìm thầy dời mộ rồi sau đó mới sinh được con vậy nên chú cũng muốn thử bắt chước xem thế nào. Tình cờ nghe ông bạn giới thiệu có quen biết với một vị đại sư tài giỏi hơn người, mừng quá cho nên hôm nay chú mạo muội đi theo tới đây mà không kịp báo trước.”
Văn Trạch Tài gật đầu, nghiêm túc quan sát tướng mạo của vị khách ngồi đối diện: “Cung con cái của chú căng tràn đầy đặn, hẳn phải có con đàn cháu đống mới đúng chứ nhỉ?!”
Xét về nhân tướng học, Mạnh Trung Quốc có khá nhiều điểm tương đồng thậm chí có phần tốt hơn Hạ Chính Quốc - người vốn dĩ có số đông con đông cháu nhưng vì phải trả nghiệp báo cho Bạch hồ mới dẫn tới kết cục đoạn tử tuyệt tôn.
Tuy nhiên Hạ Chính Quốc bị rơi vào bước đường cùng là bởi cha hắn đã chém chết Hắc hồ nên Bạch hồ mới hạ thuật lên người hắn, bắt nợ cha con trả. Hơn nữa bản thân Hạ Chính Quốc cũng chả phải người lương thiện, hiền lành gì cho cam. Chính vì thế báo ứng mà hắn nhận phải là vô cùng xứng đáng, không gì chối cãi.
Nhưng còn chú Mạnh đây thì nguyên nhân do đâu nhỉ?!
Nghe Văn Trạch Tài phán vậy, Mạnh Trung Quốc không lấy gì làm bất ngờ, hơn nữa còn lộ ra tia cười khổ: “Chú đi xem bói ở đâu các thầy cũng đều nói vậy cả. Không những vậy chú còn dẫn họ tới tận mồ mả gia tiên nhưng tất cả đều bảo mọi thứ bình thường, không hề có vấn đề gì hết.”
Chú Chung nhíu mày suy ngẫm rồi mạnh dạn đưa ra phỏng đoán: “Việc này quá khó lý giải, chú đang nghi ngờ liệu có phải họ bị hạ thuật hay không?!”
Văn Trạch Tài không trả lời ngay mà cẩn thận kiểm tra mí mắt, bựa lưỡi thậm chí còn chích cả máu của Mạnh Trung Quốc. Cuối cùng anh lắc đầu quả quyết: “Không bị hạ thuật. Nhưng hẳn là có vấn đề, khả năng cao là do mồ mả. Để chắc chắn cháu phải tới tận nơi nhìn tận mắt thì mới biết được.”
Nhà Mạnh Trung Quốc cách trung tâm thành phố Liêu Thành không quá xa, ngồi tàu lửa tầm hai tiếng là tới nơi. Vậy nên Văn Trạch Tài cũng không lo lắng lắm về vấn đề thời gian.
Hơn nữa tới giờ vẫn chưa thấy bóng dáng Viên Vệ Quốc đâu. Thôi thì cứ đi qua đó ba ngày rồi quay lại là vừa kịp tiến hành sửa mệnh cho Chung Nhiên.
Trở về nhà, Văn Trạch Tài liền thông báo với vợ về chuyến công tác sắp tới. Vốn dĩ anh định mở tủ lấy đại vài bộ quần áo nhét vào túi cho xong nhưng Điền Tú Phương không chịu, cô ấy nằng nặc đòi tự tay sắp xếp tư trang hành lý cho chồng.
Vừa gấp từng chiếc áo chiếc quần bỏ vào túi, Điền Tú Phương vừa cẩn thận dặn dò: “Đi ba ngày mang hai bộ thôi cho gọn nhẹ. Ngày đầu đi đường anh mặc sẵn bộ này, còn hai bộ trong túi thì để cho ngày thứ hai và thứ ba nhé. Haizz, dẫu nói khoảng cách không xa chứ anh đi tận ba ngày làm em chẳng yên tâm chút nào.”
Biết vợ thương nên mới lo, Văn Trạch Tài vươn tay kéo bà xã vào lòng an ủi: “Anh sẽ về nhanh thôi, hơn nữa có phải anh đi một mình đâu, còn có Tần Dũng theo nữa cơ mà. Cậu ấy thân thủ nhanh nhẹn, võ nghệ phi phàm, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, em đừng lo quá nhé. Ngược lại em ở nhà nhớ phải hết sức cẩn thận, có việc gì thì gọi Đại Phi. Đừng làm việc quá sức, phải chú ý ăn uống và nghỉ ngơi.”
Điền Tú Phương gục đầu tựa sát vào ngực chồng. Đột nhiên Mạnh Trung Quốc tới mang theo vấn đề con cái làm gợn lên tâm sự trong lòng cô. Cô sờ sờ cái bụng phẳng lỳ của mình, buồn phiền than thở: “Anh nói xem sao lâu vậy rồi mà mãi chẳng thấy động tĩnh gì nhỉ?!”
Rõ ràng hai vợ chồng sinh hoạt rất điều độ, lại không sử dụng biện pháp tránh thai, tại sao lâu như vậy rồi mà vẫn không cấn bầu nhỉ?!
À hoá ra cô nàng buồn phiền chuyện này, Văn Trạch Tài ôm siết lấy vợ, yêu chiều dỗ dành: “Yên tâm đi, rồi sẽ đến thôi. Con cái là duyên phận, em đừng gấp. Với lại Hiểu Hiểu và Thiên Nam hãn còn nhỏ, đứa sau đến muộn chút cũng tốt mà, để vợ chồng mình có nhiều thời gian quan tâm tới từng đứa một.”
Nghe chồng phân tích, Điền Tú Phương cũng chỉ biết gật gật đầu, nhưng sâu thẳm trong lòng cô vẫn có chút mong chờ ngày ấy sẽ đến thật mau.
Sáng sớm hôm sau, Tần Dũng nhanh nhẹn xách hành lý đi theo Văn Trạch Tài ra ga xe lửa.
Hai tiếng đồng hồ sau, đoàn người có mặt tại thôn Mạnh gia. Sở dĩ thôn này có cái tên như vậy là bởi vì toàn bộ người dân sinh sống ở đây đều mang họ Mạnh. Giả dụ có ai muốn lấy vợ là người ngoài thôn thì cũng bắt buộc phải tìm bằng được người họ Mạnh. Bằng không sẽ không có cưới xin gì hết.
Đây là quy củ đã có từ rất lâu đời, được duy trì và giữ vững qua nhiều thế hệ người dân.
Mặc dù chỉ có hai vợ chồng sinh sống nhưng nhà của Mạnh Trung Quốc rất lớn. Tổng thể bao gồm bốn gian nhà ngói khang trang, rộng rãi. Cánh trái và cánh phải là khu vực nhà bếp và kho chứa củi.
Thím Mạnh vốn là người phụ nữ sở hữu khuôn mặt tròn trịa đầy đặn nhưng có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều mà hai bên má hóp lại, hốc mắt trũng sâu lộ rõ vẻ ưu tư, sầu não.
Bưng hai ly trà xanh mát lạnh mời khách, Mạnh Trung Quốc thật thà giới thiệu: “Thực ra chú cũng có nhà trong thành đấy chứ, nhưng độc có hai vợ chồng già, chuyển đi chuyển lại cũng ngại đâm ra nhà mua rồi vẫn để đó, chưa dọn lên ở ngày nào.”
Đường xa nắng nóng, Văn Trạch Tài uống một ngụm cho đỡ khát rồi mới cất tiếng hỏi: “Vậy đây là nhà cũ của chú thím hả?”
“Cũng xem như là vậy”, Mạnh Trung Quốc gật đầu khẳng định: “Từ trước tới nay vị trí căn nhà chưa từng thay đổi. Có xây mới thì cũng từ nền móng cũ này dựng lên. Vì đây là nhà tổ, nhiều đời Mạnh gia đều sinh sống tại đây. Ở đâu quen đó ấy mà, lâu dần nảy sinh tình cảm, cho nên nhắc tới chuyển nhà là quyến luyến lắm không nỡ dời đi.”
Văn Trạch Tài tinh ý bắt được trọng điểm: “Lúc xây dựng có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không chú?”
Mạnh Trung Quốc buông chén trà, nhíu mày suy nghĩ nửa buổi trời cuối cùng lắc đầu quả quyết: “Không có, không hề có chuyện lạ gì hết. Cả quá trình diễn ra cực kỳ thuận lợi suôn sẻ.”
Tuy nhiên thím Mạnh bất thình lình lên tiếng phản bác: “Không phải đâu, đến giờ em vẫn nhớ rõ một chuyện.”
Văn Trạch Tài gật đầu: “Có chuyện gì, thím cứ kể hết ra đi.”
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý về phía thím Mạnh. Đặc biệt là Mạnh Trung Quốc, gương mặt chú phủ đầy vẻ nghi hoặc. Quái lạ, có chuyện gì xảy ra mà mình lại không biết nhỉ?!