Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 154: Xem mộ




Thấy chồng mơ mơ hồ hồ không nhớ gì hết, thím Mạnh liền nhắc nhở: “Anh quên rồi à, một năm trước khi xây nhà đã xảy ra động đất còn gì, khu vực hậu viên đằng sau nhà mình sụt hẳn xuống so với mặt nền. Thế nên có bao nhiêu đất đá, gạch ngói chúng ta không đổ đi mà lấp hết xuống chỗ sụt lún rồi từ đó xây cao lên. Anh nhớ ra chưa?”

Mạnh Trung Quốc ngơ ngác gật đầu: “Ờ, chuyện này thì anh nhớ, nhưng nó có gì lạ?”

Thím Mạnh mặc kệ ông chồng, quay sang nói chuyện với hai người Văn Trạch Tài: “Từ lúc bắt đầu khởi công xây dựng là thím cứ có cảm giác không khí trong nhà âm u thế nào ấy. Có đôi khi ban đêm còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc nữa.”

“A, nhớ ra rồi!”, Mạnh Trung Quốc la lên, gấp gáp tiếp lời bà xã: “Đợt đó đêm nào vợ chú cũng bảo nghe văng vẳng tiếng trẻ sơ sinh khóc nhưng khổ nỗi nhà chú thím làm gì có đứa trẻ nào, mà đám nhóc nhà hàng xóm xung quanh đây đều lớn cả rồi, không có đứa nào là mới đẻ hết. Thế nên khi ấy chú nghĩ chắc do vợ mình khát khao có con quá nên mới nảy sinh ảo giác.”

Tức thì sắc mặt thím Mạnh tối sầm: “Mới đầu thím cũng nghĩ mình bị ảo giác. Nhưng sau khi nhà cửa xây xong xuôi hết, có một đợt chú ấy ra ngoài lo công việc vài ngày, một mình thím ở nhà lại càng sợ hơn, không chỉ ban đêm mà cả ban ngày cũng nghe thấy tiếng khóc rõ mồn một. Thím đã lục tung mọi ngóc ngách trong nhà mà vẫn không thể tìm được nơi phát ra âm thanh. Cực chẳng đã thím phải rủ mẹ đẻ qua đây ở chung cho đỡ sợ.”

Nhà ngoại thím Mạnh cũng ở ngay trong thôn này thế nên chạy qua chạy lại tương đối dễ dàng.

“Thím biết dù có nói thì ông ấy cũng chả tin vậy nên tự mình âm thầm mời đạo sĩ đến trừ tà. Tuy nhiên sau khi kiểm tra khắp trong ngoài một lượt, ông ta cũng bảo không có tà ma gì hết”, lúc kể ra những lời này thím Mạnh sợ sệt cúi thấp đầu, không dám đối diện với chồng bởi lẽ vào thời gian ấy chuyện thỉnh đạo sĩ là một việc làm hết sức nguy hiểm, không cẩn thận là bị mang ra đấu tố, tù tội như chơi.

Quả nhiên sau khi nghe xong, Mạnh Trung Quốc hốt hoảng vô cùng. Mất mấy phút sau mới có thể bình tâm vỗ ngực tự trấn an: “May mà không xảy ra việc gì, em đấy, toàn làm liều không à!”

Sau cuộc nói chuyện kéo dài mấy tiếng đồng hồ, Văn Trạch Tài cũng đại khái nắm được tổng quan vấn đề. Anh chủ động đứng dậy mở lời: “Được rồi, giờ cháu muốn đi ra hậu viện nhìn một chút.”

“Được được, chúng ta đi”, chú Mạnh tươi cười đứng dậy sau đó lén quay sang thì thầm với vợ: “Em đi thu dọn phòng ốc, với cả chuẩn bị cơm nước cho tươm tất chút nhé.”

Thím Mạnh gật đầu ngay: “Em biết mà, anh cứ yên tâm.”

Khu vực hậu viện của Mạnh gia tương đối rộng. Cả một khoảng sân chất đầy gỗ, từng khối từng khối chất chồng lên nhau rất ngăn nắp gọn gàng.

Văn Trạch Tài ngồi xổm xuống, trực tiếp dùng tay kiểm tra bùn đất. Thấy vậy, Tần Dũng cũng ngồi theo, tuỳ thời chờ phân phó.

Bùn đất ở đây không ướt dầm dề mà chỉ hơi nhão nhão. Văn Trạch Tài lấy một ít vê trên đầu ngón tay rồi đưa lên mũi ngửi, tức khắc anh trừng lớn mắt tỏ thái độ kinh ngạc: “Loại bùn này…”

Đứng bên cạnh, Mạnh Trung Quốc hấp tấp hỏi ngay: “Sao sao, có vấn đề à?”

“Không có mùi bùn!”, Văn Trạch Tài đứng dậy, phủi sạch tay: “Phàm trên đời chỉ có ba loại bùn không có mùi vị, đó là âm bùn, dương bùn và sát bùn.”

“Hả? Cái gì cơ? Trước giờ chú chỉ biết bùn đen, bùn đỏ với cả bùn từ lá cây, gỗ mục chứ chưa nghe nói âm bùn, dương bùn với cả sát bùn bao giờ. Đây là lần đầu tiên nghe thấy đấy”, dứt lời Mạnh Trung Quốc cùng tò mò ngồi xuống vốc một nắm thật to, cúi đầu ngửi lấy ngửi để. Ừ công nhận, không hề có mùi gì thật.

Văn Trạch Tài liền giải thích: “Thoạt nhìn chúng cũng giống y hệt các loại bùn đất thông thường nhưng tính chất thì khác hoàn toàn. Chúng không phải thứ tốt!”

Sau đó anh tiến tới góc tường cầm chiếc cuốc sắt lên rồi bắt đầu cuốc một lỗ ở dưới chân tường.

“Chú Mạnh, lấy cho cháu xin một chén rượu đầy.”

Mạnh Trung Quốc không hỏi hai lời, lập tức chạy vào buồng nhanh chóng bưng cả bát rượu ra.

Văn Trạch Tài thẳng tay hắt hết bát rượu vào cái hố mình vừa tạo, sau đó gạt đất cát lấp lên.

“Được rồi cứ để đó chờ nó uống no rượu thì sẽ biết rốt cuộc thuộc loại bùn gì. Giờ chú cháu mình đi xem mồ mả đi.”

Mạnh Trung Quốc liền đưa ra ý kiến: “Hay là chúng ta ăn cơm trước rồi hẵng đi thăm mộ. Toàn bộ mồ mả của thôn đều nằm ở ngọn núi bên kia. Từ đây tới đó cũng phải đi mất tiếng rưỡi hơn.”

“Dạ vâng, thế cũng được”, Văn Trạch Tài đi ra giếng múc nước rửa sạch tay.

Không bao lâu sau, thím Mạnh bưng mâm cơm lên. Vì là cơm mời khách nên đương nhiên phải thịnh soạn hơn ngày thường.

Cơm nước xong xuôi, thím Mạnh ở nhà dọn dẹp còn ba người đàn ông tức tốc khởi hành lên núi.

Hơn tiếng rưỡi đồng hồ cuốc bộ, cuối cùng cũng tới nơi. Vừa đi, Mạnh Trung Quốc vừa nhiệt tình giới thiệu quang cảnh xung quanh: “Nơi này trước đây là nghĩa trang của toàn thôn, quanh đây cây cối mọc um tùm, nhà nào không may có người chết thì cứ việc chọn đại một chỗ chôn xuống. Nhưng sau đó ông đại đội trưởng quyết định khai hoang toàn bộ khu vực đất trống lấy chỗ trồng hoa màu. Từ đó về sau không được phép tiếp tục chôn cất ở đây nữa mà dời qua khu vực nghĩa trang mới nằm ở phía sau núi.”

Văn Trạch Tài đứng trên sườn núi, phóng tầm mắt ra xa. Từ đây có thể nhìn bao quát toàn bộ thôn Mạnh gia nằm lọt thỏm bên dưới chân núi.

Mạnh Trung Quốc lại tiếp tục khua chân múa tay: “Trạch Tài, ngay tại chỗ cháu đứng trước đây có một tảng đá to lắm, những bốn năm người trưởng thành ôm không xuể. Nhưng chả hiểu sao ở dưới chân chỉ là một mỏm đất bé ti ti, ước chừng bằng nắm tay thôi, ấy thế mà có thể cân được cả tảng đá lớn như vậy, tới giờ cũng không ai lý giải nổi.”

Tần Dũng sửng sốt há hốc miệng: “Trời đất, tảng đá to nằm chênh vênh trên sườn dốc thế này mà không rớt?”

Mạnh Trung Quốc cười khà khà đầy tự hào: “Đúng vậy, bất luận mưa to gió lớn, sấm chớp bão bùng thế nào nó cũng nằm sừng sững bất di bất dịch. Cứ như vậy cho tận tới lúc thôn làng tiến hành chặt cây, san phẳng bề mặt để chuyển đổi sang đất canh tác. Mọi người hò nhau dùng cuốc dùng xẻng ra sức tác động vào vị trí tiếp giáp mãi mới đẩy được nó lăn xuống dưới đấy.”

Cũng may nó lăn thẳng xuống dòng sông thuộc địa phận thôn bên, không ảnh hưởng tới nhà cửa cũng như ruộng vườn của người dân.

“Đấy, hai đứa nhìn đi, trên mặt nước vẫn còn nhìn rõ đỉnh tảng đá nhô cao kia kìa. Ban đầu nước cũng không ngập cao vậy đâu, nhưng từ từ nó cứ dâng dần lên.”

Nương theo hướng tay của Mạnh Trung Quốc, Văn Trạch Tài nhíu mày quan sát tảng đá. Kế đó, anh vươn tay gõ xuống mặt đất dưới chân, phát ra ba tiếng “keng…keng…keng…” rất trong và vang.

Điều này làm Mạnh Trung Quốc và Tần Dũng bị doạ nhảy dựng.

Tần Dũng hiếu kỳ, ngồi xuống lắng tai nghe: “Sao nền đất lại phát ra thanh âm kỳ lạ vậy nhỉ?”

Rõ ràng gõ vào sườn núi vậy mà giống y như gõ vào một hộp sắt rỗng ruột!

Mạnh Trung Quốc bàng hoàng không dám tin vào tai mình, chú cũng tò mò bắt chước động tác của Văn Trạch Tài. Thế nhưng đáp lại chỉ là những tiếng “Bịch…bịch…bịch…” khô khốc và trầm đục.

Văn Trạch Tài tiện tay gõ một lần nữa. Kỳ lạ thay, lại là những tiếng lanh lảnh ngân vang như ban nãy.

Mạnh Trung Quốc và Tần Dũng tần ngần đứng ngây người, chỉ biết nuốt nước miếng kinh sợ chứ hoàn toàn không biết nói gì hơn nữa.

Nhìn biểu hiện của hai người họ rất mắc cười, tuy nhiên Văn Trạch Tài cũng không rảnh giải thích mà chỉ nói ngăn gọn: “Đi tiếp thôi.”

Và thế là từ đó về sau, Mạnh Trung Quốc im bặt, không còn tâm trí đâu mà giới thiệu cảnh vật nữa, cứ lầm lũi cắm đầu đi, thẳng một đường tới tận khu mộ của gia đình mình.

Tới nơi, Mạnh Trung Quốc giơ tay chỉ một hàng các ngôi mộ nối đuôi nhau thẳng tắp: “Đây chính là mộ phần của ông bà tổ tiên nhà chú.”

Mạnh gia bảy đời đơn truyền, cho nên mỗi một thế hệ qua đi chỉ để lại cho hậu thế đúng hai nấm mồ, vậy nên tính tổng cộng lại có hơn chục ngôi mộ thôi, không nhiều!

Dựa vào vị trí sắp xếp, Văn Trạch Tài giơ tay lên không trung vạch vạch mấy đường, sau đó anh tiến tới hai ngôi mộ nhỏ nhất.

Không cần đợi Văn Trạch Tài lên tiếng hỏi, Mạnh Trung Quốc nhanh nhẹn thuyết minh: “Đây là mộ của ông bà nội chú.”

Theo dòng chảy thời gian, dưới tác động tự nhiên của thời tiết như mưa bão, thậm chí lũ quét, các ngôi mộ đất không tránh khỏi việc bị sụp lún hay xói lở và rồi sẽ tự động biến mất sau khoảng một trăm năm. Mà nhìn vào đây có thể thấy, mộ phần Mạnh gia vẫn nhô cao, không hề có hiện tượng bị nghiêng lệch ở hai bên.

Văn Trạch Tài hỏi ngay: “Chú mới đắp lại mộ hả?”

Mạnh Trung Quốc gật đầu: “Lâu lâu phải đắp thêm đất, chứ không sau này đám con cháu đi cúng bái mà lại chẳng tìm được mồ mả tổ tiên thì chết dở.”

Văn Trạch Tài tiếp tục hỏi: “Thế phần mộ nào đã được cải táng hả chú?”

“Đây đây” Mạnh Trung Quốc mau chóng dẫn Văn Trạch Tài đi đến vị trí cao nhất: “Vốn dĩ hai ngôi mộ này nằm ở dưới kia, nhưng sau khi được đại sư chỉ điểm, ông cụ tổ đã bốc mộ và di dời lên trên này. Kể từ đó về sau, con cháu Mạnh gia lấy đây làm chuẩn cứ thế tiếp tục an táng dần dần xuống dưới…”

Tạo thành một đường thẳng tắp.

Văn Trạch Tài nghiêm túc quan sát một lượt rồi nói: “Sắp xếp mồ mả thành hàng, chạy dài từ trên xuống là một việc rất tốt. Nó mang ngụ ý hậu thế thịnh vượng, con cháu kéo dài không ngừng, tuy nhiên…”

Văn Trạch Tài chỉ vào phần mộ của cha mẹ Mạnh Trung Quốc: “m trạch (1) đã bị chặt đứt tại đây.”

===

Chú thích:

(1)m trạch là đất táng ông bà cha mẹ, mưu đồ cho con cháu về sau, vong linh yên ổn thì con cháu thành đạt.