Văn Trạch Tài cảm thấy vô cùng nực cười, anh vừa kéo bảng hiệu lui lại vừa điềm nhiên nói: “Tôi không rảnh tới độ bỏ tiền thuê người đánh ông đâu. Với lại kiếp nạn ông sắp gặp là thiên tai chứ không phải nhân hoạ.”
Lão quang côn há mồm cười nhạo, để lộ hàm răng đóng bợn vàng khè, trông phát tởm lên được!
“Ôi ôi sợ quá đi, lại còn thiên tai nữa cơ à?! Bà con ở đây làm chứng nha, nếu không phải do ông trời mà do thằng chó nào chơi xấu đánh lén thì nhớ báo công an gô cổ nó lại nha. Thiên với chả tai, bố cái thằng bịp bợm xảo trá!”
Dứt lời, lão lại cười ha hả, khệnh khạng rời đi.
Triệu Đại Phi lửa giận bừng bừng nói với theo: “Cứ chờ rồi xem, sư phụ tôi chưa tính sai bao giờ đâu. Liệu mà lo cho cái thân ông đi!”
Đúng lúc này, Tần Dũng quay trở lại. Thấy một đống người bu đen bu đỏ trước cửa tiệm, anh nhanh trí nói thật to: “Đại sư, tôi mới vừa từ thôn Đông về, tôi biết vì sao cô Trình gặp nạn rồi.”
Quả nhiên, đám đông hỗn loạn tức khắc im bặt, nín thở dựng lỗ tai lắng nghe.
Tần Dũng cố tình len lên phía trước rồi sau đó hắng giọng thuật lại sự tình theo phiên bản chính xác và đầy đủ nhất: “Hung thủ là một tên lưu manh, mới vừa được thả cách đây vài ngày. Tuy nhiên gian sơn dễ đổi bản tính khó dời, mới mãn hạn tù chưa bao lâu đã lại ngựa quen đường cũ. Nhưng vì rất khó ra tay với các cô gái sống ở khu vực trung tâm thành phố đông đúc, nhộn nhịp. Vậy nên hắn lần mò ra các vùng ngoại ô để tìm kiếm con mồi. Trùng hợp thay, cô con gái út nhà họ Trịnh nổi tiếng xinh đẹp nhất thôn hơn nữa gần đây còn thường xuyên diện sườn xám rồi uốn tóc làm điệu thành ra đã đẹp nay lại càng đẹp hơn. Và điều gì đến cũng phải đến, tên dâm tặc nhanh chóng khoá chặt cô làm mục tiêu tính thực hiện hành vi đồi bại. Tuy nhiên rình rập theo dõi hai ngày trời hắn vẫn không thể ra tay bởi trong nhà lúc nào cũng có ít nhất một người đàn ông.”
“Mà tên dâm tặc này thuộc loại thấp bé nhẹ cân, tuổi gì so được với cánh đàn ông cao to lực lưỡng nhà họ Trịnh, cho nên hắn chỉ còn cách bó gối ngồi rình, tuyệt đối không dám manh động. Cơ mà đợi mãi cũng oải chứ, sang ngày thứ ba hắn đang định nhổ rễ đi kiếm con mồi khác thì bất thình lình phát hiện mấy ông anh trai lần lượt ra ngoài hết, bỏ lại đúng hai người phụ nữ ở nhà. Chỉ chờ có thế, hắn lập tức hành động ngay.”
“Khổ nỗi Trịnh gia sống ở nơi đồng không mông quạnh, xung quanh chả có lấy một nhà hàng xóm vậy nên hai chị em có gào đứt cuống họng cũng chẳng ai biết mà tới ứng cứu. Cuối cùng cô con dâu thứ ba nhà họ Trịnh bị đánh tới bất tỉnh nhân sự còn cô út Trịnh thì bị lụi một dao.”
Tần Dũng vừa dứt lời, Triệu Đại Phi lập tức xuýt xoa tỏ vẻ đáng tiếc: “Khổ chưa, giá kể chịu nghe lời sư phụ thì đã không ra nông nỗi này!”
Đám người lại nhao nhao như ong vỡ tổ: “Văn đại sư đã nói cái gì?”
“Ừ đúng đó, kể ra xem nào, tò mò chết đi được.”
Triệu Đại Phi nhún nhún vai: “Ngày đó sư phụ tôi đã căn dặn vô cùng vô cùng kỹ lưỡng, rằng là không được đi ra ngoài một mình nhất là đêm hôm khuya khoắt, rồi thì không được ở nhà một mình ít nhất phải có một người đàn ông bên cạnh. Ấy thế mà không hiểu sao nghe được hai ngày đầu rồi, vậy mà đến ngày thứ ba lại không làm theo. Thấy chưa, chỉ có hai người phụ nữ ở nhà là y như rằng xảy ra chuyện liền. Thế có buồn không cơ chứ. Giá kể kiên nhẫn thêm một ngày nữa có phải sóng yên biển lặng, tai qua nạn khỏi không!”
Đến lúc này mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về phía Văn Trạch Tài bằng ánh mắt ngập tràn nể phục xen lẫn cả kính sợ. Đặc biệt là mấy kẻ ban nãy hùa theo lão quang côn cười nhạo Văn Trạch Tài thì giờ lại càng khúm na khúm núm, rối rít xin thứ lỗi.
Tuy nhiên Văn Trạch Tài chẳng bao giờ bận tâm tới mấy lời khen chê của dư luận, anh vẫn giữ phong thái ung dung bình thản trước sau như một: “Nếu mọi người muốn xem bói đoán mệnh, tôi rất hoan nghênh. Nhưng nếu tụ tập ở đây với mục đích khác thì phiền mọi người đứng gọn sang một bên nhường đường cho tôi làm ăn. Đoán mệnh sư thì cũng phải ăn cơm uống nước như tất cả mọi người thôi.”
Trong nháy mắt, đám đông lập tức tản ra, trả lại bầu không khí yên bình cho căn tiệm nhỏ.
Cuối cùng cũng đuổi được đám người nhiều chuyện, Triệu Đại Phi mệt phờ, vừa rót trà cho sư phụ vừa làu bà làu bàu: “Chung quy lại không thể trách chúng ta được, là tại Trịnh gia không tin tưởng thầy cho nên mới xảy ra chuyện. Các cụ dạy “cãi thầy núi đè” cấm có sai bao giờ!”
“Chỉ hy vọng cô Trịnh có thể bình an vượt qua kiếp này”, Văn Trạch Tài khe khẽ thở dài.
Tần Dũng tiếp tục cung cấp thêm thông tin: “Chắc là không sao đâu anh. Vết thương không nằm ở vị trí nguy hiểm nhưng cũng phải khen ngợi cô gái này rất lanh trí và dũng cảm. Dám đoạt dao từ tay tên dâm tặc, không những vậy còn biết hướng về phía phòng ngủ gọi to, làm cho tên kia tưởng rằng trong nhà vẫn còn người khác.”
Chỉ nghe kể lại thôi mà Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng đã sợ chết khiếp rồi.
Điền Tú Phương rùng mình cảm thán: “Cũng may tên kia bị hùa doạ mà bỏ chạy, chứ nó mà không sợ thì…ôi trời…thật không dám tưởng tượng luôn!”
Trần Vân Hồng gật gù đồng tình: “Sư mẫu nói phải, công nhận quá nguy hiểm. Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám xông vào nhà người khác, bọn này đúng là coi trời bằng vung, không xem pháp luật ra gì nữa rồi!”
Điệu này chắc từ giờ về sau cô không dám ở nhà một mình mất.
Biết vợ sợ hãi, Triệu Đại Phi vôi vàng ôm lấy bả vai dỗ dành: “Đừng sợ, anh sẽ không bao giờ để em rời khỏi tầm mắt anh đâu, anh sẽ bảo vệ em suốt đời.”
Vừa xúc động vừa xấu hổ, Trần Vân Hồng đỏ bừng mặt.
Đang yên đang lành bị tọng một họng cơm chó, Văn Trạch Tài và Tần Dũng thi nhau ho khan. Triệu Đại Phi biết ý liền nắm tay vợ kéo qua cửa hàng quần áo tiếp tục hát tuồng tình chàng ý thiếp.
Buổi chiều cùng ngày, bà Trịnh và cậu con trai cả hớt hơ hớt hải chạy tới tìm Văn Trạch Tài.
Vừa vào đến nơi, chưa kịp hỏi han gì bà ấy đã khóc lóc đấm ngực tự trách: “Đại sư, ngàn sai vạn sai đều tại tôi. Nếu tôi chịu nghe con gái nói, nhất nhất tuân thủ theo lời dặn của thầy thì con bé nhà tôi đã không phải chịu khổ thế này…huhuhu…”
Ngồi bên cạnh, anh cả Trịnh cũng đang áy náy tự trách vì không thể làm trọn trách nhiệm của một người anh, bảo vệ an toàn cho em gái.
Văn Trạch Tài bình tĩnh hỏi thăm: “Hiện tại sức khoẻ của cô Trịnh thế nào rồi?”
Bà Trịnh sụt sịt trình bày: “Dạ thưa đại sư hiện giờ tình trạng con bé đã tạm thời ổn định. Bác sĩ bảo may mà cấp cứu kịp lúc, chứ chậm một chút là bó tay rồi. Cũng may trời Phật phù hộ, nguy hiểm đã qua, giờ chỉ việc tĩnh dưỡng đợi vết thương lành lại thì không sao nữa.”
Tuy nhiên con bé bị đâm vào bụng, nên bà rất sợ sẽ ảnh hưởng tới vấn đề sinh con đẻ cái sau này.
Sau khi biết cô Trịnh không nguy hiểm tới tính mạng, đám người Văn Trạch Tài cũng nhẹ nhàng thở ra, coi như gặp dữ hoá lành, vậy là tốt rồi.
Tiễn mẹ con bà Trịnh ra về, Văn Trạch Tài liền phất tay ra hiệu: “Đóng cửa đi, hôm nay chúng ta nghỉ sớm.”
Triệu Đại Phi không hỏi hai lời lập tức làm theo. Bên kia, Trần Vân Hồng và Điền Tú Phương cũng mau chóng dọn dẹp, sau đó khoá cửa đi về.
Tối nay nhà Văn Trạch Tài nấu thêm cơm, mời cả chú Viên và Chung Nhiên sang ăn cùng cho vui. Chứ có hai cha con thổi lửa nấu nướng làm gì cho lích kích.
Trên bàn ăn, chú Viên thuận miệng hỏi thăm một chút về tình hình của Trịnh gia. Sự việc này quá mức ồn ào, ngay cả chú suốt ngày chỉ quanh quẩn ở trong nhà mà cũng nghe được phong thanh bởi mọi người bàn ra tán vào nhiều quá.
Triệu Đại Phi lập tức buông đũa, hào hứng thuật lại toàn bộ sự tình, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Sau khi nghe xong, Chung Nhiên không nhịn được, phải giơ ngón cái khen tặng Văn Trạch Tài: “Anh Văn quá lợi hại!”
“Cô quá khen”, Văn Trạch Tài khiêm tốn mỉm cười rồi quay sang cặn dặn đám chị em phụ nữ: “Hiện giờ công tác trị an không được nghiêm như trước đây, cho nên mọi người phải cẩn thận đấy. Nếu thấy có kẻ lạ mặt đột nhiên xuất hiện trong khu vực này thì phải hết sức đề cao cảnh giác.”
Chung Nhiên gật đầu: “Anh yên tâm, em nhớ rồi, em sẽ cẩn thận.”
Hôm sau, Văn Trạch Tài ra cửa hàng muộn hơn mọi ngày. Từ xa đã trông thấy đám đông lại một lần nữa vây kín căn tiệm của anh.
Mà lúc này ở trong tiệm, Triệu Đại Phi và Tần Dũng đang cảnh giác nhìn lão quang côn với cái đầu quấn kín băng gạc.
Tần Dũng sắc mặt đen xì, chỉ đứng yên một chỗ cũng đủ doạ sợ người khác. Còn Triệu Đại Phi thì không chút khách khí, trực tiếp đánh phủ đầu: “Ông tới đây có việc gì? Đừng có mà giở trò cào mặt ăn vạ, chúng tôi không ngán ông đâu. Có toàn thể bà con làm chứng hôm qua sau khi đóng cửa chúng tôi lập tức về nhà ăn cơm, nghỉ ngơi, không hề bước chân ra ngoài nửa bước!”
Ngờ đâu lão quang côn lại nhũn như con chi chi, khác hẳn dáng vẻ hùng hổ gợi đòn thường ngày: “Ai da, cậu thanh niên này khéo đùa ghê. Tôi có ăn gan hùm mật gấu cũng chẳng dám cào mặt ăn vạ. Hôm nay tôi tới là muốn xin lỗi vì những lời hàm hồ sai trái của mình ngày hôm qua…”
Đúng lúc này, có tiếng người vang lên: “Văn đại sư tới!”
Mọi người tức khắc dạt sang hai bên, nhường đường cho Văn Trạch Tài tiến vào bên trong.
Vào tới nơi, chưa cần hỏi gì anh đã thừa sức đoán được vấn đề. Anh nhướng mày cười đầy ý nhị: “Tới xin lỗi?!”
Lão quang côn lập tức bày ra vẻ ăn năn hối hận: “Dạ đúng thưa đại sư, hôm qua là tôi sai, tôi ngu dốt cho nên mới nói năng linh tinh. Mong đại sư đừng để bụng, bỏ quá cho tôi nha.”
Nói ra cũng thật là xui xẻo. Tối hôm qua, cơm nước xong xuôi định đi nhà xí giải quyết một phát cho nhẹ bụng ngủ cho ngon thì nào ngờ vừa bước tới bậc thềm liền hứng trọn một cây gỗ từ trên mái nhà rớt xuống, phang thẳng ngay giữa trán, máu me bê bết. May mà nhanh tay bám được vào tường chứ không thôi ụp mặt vào đống phân rồi! Haizz, đúng là nhọ như chó!
===
Lời nhắn từ editor: Chân thành cảm ơn các bạn đã đẩy kim phiếu giúp truyện lọt top 20 Kim thánh bảng. Chương ngày hôm nay mình xin tri ân các bạn. Cám ơn các bạn rất nhiều vì đã luôn chờ đợi và đồng hành cùng mình. Chúc mọi người thật nhiều sức khoẻ. Love you all !