Trời thần, còn trẻ mà sao tính tình ngoan cố dữ vậy. Văn Trạch Tài hít vào một hơi thật sâu, cứng rắn đưa ra quyết định: “Nếu cậu không nhận lương thì tôi không nhận người!”
Tuy vậy Tần Dũng vẫn một mực giữ vững lập trường: “Nếu đại sư không thu nhận vậy thì Tần Dũng tôi sẽ lẳng lặng đi theo, bảo vệ người từ xa. Tôi đảm bảo sẽ không xuất hiện, làm phiền cuộc sống của đại sư.”
Trời trời, gì đây?! Bộ tính uy hiếp trá hình à?!
Nhìn sống lưng Tần Dũng thẳng tắp như thước, cặp mắt đen tuyền thể hiện rõ ý chí kiên định dù chết cũng không nhượng bộ. Cuối cùng Văn Trạch Tài đành phải lùi một bước thoả hiệp: “Thôi được rồi, vậy lấy kỳ hạn là một năm. Sau một năm nếu cậu còn muốn tiếp tục đi theo tôi thì phải chấp thuận các điều khoản trong bản hợp đồng này, mỗi tháng lĩnh đủ 30 đồng tiền lương. Chịu thì ở không chịu thì phải rời đi. Lúc ấy bất luận cậu có làm cách nào tôi cũng không đồng ý cho cậu đi theo tôi kể cả là công khai hay lén lút núp trong chỗ tối.”
Tần Dũng nhìn sâu vào mắt Văn Trạch Tài. Hai người mắt đối mắt như vậy một lúc lâu, cuối cùng Tần Dũng đành phải gật đầu chịu thua: “Được, quyết định vậy đi!”
===
Cùng lúc ấy, tại khu vực ngoại ô nằm ở phía đông thành phố Liêu Thành. Trong một gian nhà nhỏ là nơi ở của một đại gia đình nhiều thế hệ cùng chung sống, người phụ nữ đang nghiêm giọng chất vấn con gái mình: “Xuân Hương, vừa rồi cậu thanh niên về cùng con là ai?”
Xuân Hương chính là vị khách ban nãy tới tìm Văn Trạch Tài nhờ giải mộng. Cô ấy họ Trịnh, tên đầy đủ là Trịnh Xuân Hương.
“Dạ, đó là thân tín của Văn đại sư, anh ấy giúp đưa con về nhà ạ”, bị cả gia đình xúm lại hỏi đông hỏi tây, Trịnh Xuân Hương đành phải thuật lại đầu đuôi sự tình từ giấc mơ đêm qua cho tới chuyến đi xem bói ban nãy.
Tuy nhiên ngoại trừ mẹ và bà nội thì trên dưới Trịnh gia không một ai tin những lời Văn Trạch Tài đã phán. Đặc biệt là bà chị dâu thứ hai, đã không quan tâm lại còn hậm hực nói mát: “Gớm thật, cô út nhà này giàu quá nhỉ. Lại còn có cả tiền đi vỗ béo cho đám thầy bói bịp bợm ngoài kia nữa chứ. Vung tay một cái là thoải mái chi hẳn năm đồng chứ nào có như chúng tôi…”
Trên người chẳng có lấy một đồng xu cắc bạc, đã thế làm được bao nhiêu đều phải nộp hết cho mẹ chồng. Thà phân gia quách đi cho rồi, chứ túm tụm lại ở chung ăn chung tiêu tiền chung thế này bức xúc lắm. Người thì làm quần quật đầu tắt mặt tối từ sáng sớm đến tối mịt nhưng có kẻ lại chỉ việc rảnh háng ở nhà chơi xong xách tiền đi tiêu xài hoang phí. Nghĩ thôi cũng thấy uất nghẹn cái lồng ngực rồi!
Tuy nhiên anh hai Trịnh lập tức dẫm vào chân vợ, quắc mắt nạt: “Im ngay!”
Thím Trịnh cũng khó chịu lườm cô con dâu thứ hai một cái sắc lẹm. Sau đó thím quay sang bàn bạc với mẹ chồng rồi cuối cùng hắng giọng đưa ra quyết định: “Bắt đầu từ hôm nay ba anh em thay phiên nhau ở nhà canh chừng Xuân Hương. Nếu đại sư đã nhận định ba ngày thì chúng ta cứ làm theo ba ngày đi.”
Một lời đã định, đám con dâu dù có không hài lòng cỡ nào cũng chẳng dám hó hé phản đối.
Ngày đầu tiên, sóng yên biển lặng. Qua ngày thứ hai cũng êm đềm chẳng xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Thấy vậy, chị ba Trịnh cố tình xoa xoa cái eo giả vờ làm bộ trước mặt thím Trịnh: “Mẹ à, mấy hôm nay không hiểu sao cái lưng của con đau quá, hay ngày mai để con ở nhà trông cô út cho. Chứ chồng con chỉ mới học việc à, tự dưng xin nghỉ ngang e rằng không được hay cho lắm.”
Nhớ tới lời dặn của Văn Trạch Tài, Trịnh Xuân Hương sợ hãi lắc đầu quầy quậy: “Không được đâu, đại sư bảo nhất thiết phải có một người đàn ông canh chừng con.”
“Trời thần, cô nói vậy không sợ người ngoài nghe được người ta cười cho à. Đấy, may mắn là cô có ba ông anh trai chứ nếu không thì phải làm sao? Chẳng lẽ ông thầy bói kia sẽ kiếm đại một thằng nào đó tới đây canh chừng cô hả?” Chị ba Trịnh nói một thôi một hồi, Trịnh Xuân Hương càng nghe càng cảm thấy tủi thân, mếu máo chực rơi nước mắt.
Bà Trịnh, thím Trịnh và những người khác đều nhăn mặt tỏ thái độ rất không hài lòng.
Biết mình có hơi nặng lời, chị ba Trịnh vội vàng chữa cháy: “Hồi nhỏ con nghịch ngợm không khác gì lũ con trai đến nỗi cha con còn bảo chắc bà mụ nặn nhầm, đáng lẽ ra con phải là đàn ông mới đúng. Mẹ à, con tuy là phụ nữ nhưng cốt đàn ông, trước giờ có công việc nào đàn ông làm được mà con chịu thua đâu. Vả lại mẹ thử nghĩ xem, anh ba anh ấy mới theo người ta học việc được có mấy ngày, không có lý do gì mà xin nghỉ thì cũng ngại lắm, nhỡ đâu người ta giận không dạy cho nữa là sôi hỏng bỏng không hết!”
Nghe con dâu phân tích, thím Trịnh cũng cảm thấy bùi bùi tai. Hơn nữa xác thực hai ngày hôm nay vẫn yên ổn bình thường, chẳng hề xảy ra chuyện gì khác lạ càng đừng nói tới tai nạn đổ máu. Thậm chí thím bắt đầu nghi ngờ năng lực của Văn Trạch Tài. Lưỡng lự một hồi, cuối cùng thím gật đầu đồng ý: “Thôi được rồi, ngày mai con ở nhà với Xuân Hương, thằng ba buổi chiều cố gắng về sớm sớm chút.”
Thoắt cái da đầu Trịnh Xuân Hương tê rần, cô luống cuống cầu xin: “Mẹ à…”
“Được rồi”, thím Trịnh nhẹ nhàng cắt ngang, vỗ vỗ tay con gái động viên: “Hôm qua với hôm nay không vấn đề gì, ngày mai chắc cũng thế thôi, con đừng có tự mình hù mình.”
Thế nhưng vào buổi chiều ngày hôm sau, khi anh ba Trịnh tan làm trở về nhà liền phát hiện cửa chính cổng chính đều đóng chặt một cách bất thường, trong không khí còn thoang thoảng mùi máu tươi tanh nồng. Sống lưng anh bất giác lạnh toát, một hồi chuông cảnh báo không ngừng vang lên bởi lẽ khu vực này rất hoang sơ heo hút. Xung quanh chỉ có đồi núi rậm rạp um tùm, nhà hàng xóm gần nhất cũng nằm tít tận sườn núi bên kia, ước chừng phải đi bộ mười phút mới tới. Chẳng may xui rủi gặp phải bất trắc thì đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay…
Không những vậy, hôm nay trong nhà chỉ có vợ và cô út, mẹ cùng bà nội đều ra ngoài hết rồi. Chỉ có hai người phụ nữ chân yếu tay mềm ở nhà, nhỡ đâu…
Lắc đầu thật mạnh cố gắng xua đuổi những ý nghĩ không may, anh ba Trịnh mở cổng đi vào sân, cất giọng gọi to: “Em gái ơi…vợ ơi…”
Song đáp lại anh lúc này chỉ là một sự im ắng đến rợn người. Anh ba Trịnh thận trọng đánh mắt quan sát khắp nơi rồi nhẹ nhàng tiến tới góc tường nhặt lấy một cây gậy gỗ phòng thân.
Kế đó anh đẩy cửa tiến vào nhà chính. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến anh sững sờ chết điếng. Trong nhà đồ đạc bị xáo trộn lung tung rối loạn. Trên mặt đất có một vệt máu đỏ chót, kéo dài một đường thẳng xuống tận nhà sau…
Chết rồi, có chuyện thật rồi, anh ba Trịnh run rẩy bật khóc: “Út…út ơi…”
“Anh ba…” Một thanh âm yếu ớt khẽ vang lên kịp thời cứu vớt anh khỏi hố sâu tội lỗi.
Nương theo tiếng gọi, anh ba Trịnh lập tức lao tới gian nhà phụ phía sau. Ở đây, anh thành công tìm được em gái và vợ đang sợ hãi trốn vào góc kẹt. Tuy nhiên chị ba Trịnh đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự còn Trịnh Xuân Hương thì cũng trong tình trạng mơ hồ sắp sửa mất đi ý thức.
Quay lại với tiệm đoán mệnh của Văn Trạch Tài. Hôm nay Viên Vệ Quốc bỗng nhiên chủ động sang chơi không những vậy còn tươi cười toe toét: “Sắp chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn thiếu một món nữa thôi.”
Văn Trạch Tài cũng phấn khởi ra mặt: “Tốt lắm, còn khoảng mười ngày nữa mới tới tháng bảy. Tha hồ dư dả thời gian.”
Chung Nhiên là một cô gái có nhân phẩm tốt, hơn nữa lại chơi thân với bà xã nhà mình thế nên Văn Trạch Tài không ngại đưa tay giúp đỡ.
Viên Vệ Quốc gật đầu: “Để đẩy nhanh tiến độ chắc có lẽ em phải ra ngoài một chuyến. Hôm qua cha vợ em có việc đột xuất vừa rời khỏi. Thành thử…. Anh Văn à, nhờ anh chăm sóc Chung Nhiên và cha giúp em nhé. Chứ một người già với một người mù không biết sẽ ăn uống và sinh hoạt thế nào, em lo lắm!”
Văn Trạch Tài trợn mắt làm bộ kinh ngạc: “Ôi trời trời, chú em, tiến bộ không ít nha, hôm nay còn biết hạ giọng nhờ vả nữa chứ. Người ta bảo đàn ông lấy vợ rồi là tự khắc trưởng thành quả không sai tí nào! Lớn rồi, trưởng thành rồi, biết suy nghĩ rồi ha!”
Thẹn quá hoá giận, Viên Vệ Quốc bặm môi nghiến lợi: “Văn - Trạch - Tài, còn nói chuyện tử tế được nữa không đây?!”
Thấy cậu ta siết chặt tay thành quyền, Văn Trạch Tài lập tức thu lại vẻ cợt nhả, cười cười làm huề: “Rồi rồi không chọc nữa. Người gì đâu tính nóng như kem!”
Đúng lúc này, Triệu Đại Phi lao vào như một cơn gió, cái miệng oang oang thông báo tin tức nóng hổi: “Sư phụ, cô Trịnh hôm bữa tới chỗ mình giải mộng ấy, hôm nay xảy ra chuyện rồi…”
Ban nãy đi chợ mua đồ ăn, Triệu Đại Phi tình cờ nghe được mấy bà mấy cô túm tụm lại bàn tán chuyện nhà họ Trịnh. Vì tò mò, cậu cũng dừng lại hóng hớt tí. Ai dè nhân vật chính lại là cô khách hôm bữa tới giải mộng. Nhưng rõ ràng sư phụ đã căn dặn rất cẩn thận rồi mà nhỉ, sao có thể sai được?! Không lẽ có nhầm lẫn ở đâu chăng?! Và thế là cậu chàng tá hoả ném hết thịt cá rau dưa ra sau đầu, hoảng loạn lao về cấp báo tình hình.
Viên Vệ Quốc liếc nhìn Triệu Đại Phi một cái, quả thật hiện tại cậu không có thời gian để tham gia vào câu chuyện này, cậu có vấn đề cấp bách hơn cần giải quyết.
Biết trong lòng Viên Vệ Quốc đang rất sốt ruột, cho nên Văn Trạch Tài liền lên tiếng trước: “Cứ yên tâm lên đường đi, mọi việc ở nhà đã có anh thu xếp.”
Lời ít ý nhiều, Viên Vệ Quốc tin Văn Trạch Tài đủ khả năng giải quyết chu toàn vậy nên cũng không dây dưa nữa mà dứt khoát đứng dậy rời đi.
Nghe tiếng bên này nhốn nha nhốn nháo, Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng cũng sốt ruột chạy ào sang.
Điền Tú Phương lo lắng hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Còn Trần Vân Hồng thì trừng mắt mắng chồng: “Cái anh này, đã bảo bao nhiêu lần rồi có gì thì vào trong từ từ nói. Họng anh như cái loa phóng thanh ấy, tính để cho cả phố nghe được hả?! Cái tật xấu nói mãi không chịu sửa!”