Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 149: Vệ sĩ




Văn Trạch Tài thảy ba đồng vàng xuống mặt bàn, rồi bắt đầu giải quẻ: “Trong mộng thấy đỏ, không gặp giòi bọ thì cũng gặp huyết quang. Mà trên đời này giòi bọ ở đâu có? Chỉ có thi thể nhập thổ mới xuất hiện giòi bọ đến phân xác. Ngoài ra trong mơ cô gặp lại người thân đã qua đời. Hơn nữa ông cụ còn vẫy tay gọi cô. Hành động đó không phải vui mừng mà kỳ thực là đang nhắc nhở cô những ngày kế tiếp phải hết sức chú ý, nâng cao cảnh giác đề phòng tai hoạ ập đến bất ngờ.”

Dừng một chút, Văn Trạch Tài nhấn mạnh thêm: “Bính tuất thuộc thổ lại gặp sao Kim Ngưu (1) chủ về hao tổn chiếu mệnh. Nhớ kỹ, cô sắp có đại nạn. Trong những ngày tới tuyệt đối không được ở một mình, lúc nào cũng phải có người bên cạnh và đặc biệt tránh ra ngoài vào buổi tối.”

Gương mặt cô gái tái dại, cả người lung lay chực đổ gục tới nơi: “Đại…đại sư…vậy tôi…tôi phải làm sao bây giờ?”

Bởi vì mới vừa nghe mấy câu đầu cô đã sợ chết khiếp rồi vậy nên nào có kịp hiểu những lời phía sau.

Văn Trạch Tài thương tình, kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, sau đó trấn an: “Cố gắng cẩn thận trong ba ngày tới. Qua được ba ngày này coi như thoát nạn.”

Cô gái xoa xoa đôi mắt đỏ hoe: “Vậy ba ngày tiếp theo tôi chỉ ở trong nhà, không ra khỏi cửa có được không?”

Rất tiếc Văn Trạch Tài lại lắc đầu: “Cho dù ba ngày cô không bước chân ra khỏi cửa thì cũng không được phép ở nhà một mình. Bắt buộc phải có một người đàn ông ở cùng. Trên cô có mấy người anh nữa đúng không?”

Cô gái vội vàng gật lấy gật để: “Dạ đúng đúng ạ, tôi có tổng cộng ba anh trai.”

Tốt lắm, Văn Trạch Tài cẩn thận dặn dò thêm đôi điều. Cô gái nghiêm túc lắng nghe, ghi nhớ từng câu từng chữ không dám bỏ sót lời nào. Xong xuôi đâu đó, cô đứng dậy cảm ơn, gửi năm đồng tiền lễ rồi hít một hơi thật sâu, can đảm bước ra khỏi cửa.

Khách hàng đi rồi, Triệu Đại Phi đang định tiến tới thu dọn tách trà như mọi khi thì nào ngờ một cánh tay rám nắng đột nhiên duỗi ra, nhanh như cắt giành lấy trước.

Triệu Đại Phi chưng hửng không hiểu đây là chuyện gì.

Văn Trạch Tài cũng chỉ biết che mặt lắc đầu: “Kệ cậu ta đi.”

Triệu Đại Phi lập tức ngồi xuống sát bên, thì thầm to nhỏ: “Đừng nói với con là Tần Dũng cũng muốn bái thầy làm sư phụ nha!”

Nghĩ thôi đã thấy choáng váng đầu óc rồi, Văn Trạch Tài quả quyết phủ nhận: “Không có chuyện đó đâu!”

Kỳ thực Tần Dũng không hề có ý định bái sư học nghề, chẳng qua lần này xuất ngũ về nhà cũng không có việc gì làm thành thử liền chạy ra đây giúp đỡ chút việc lặt vặt coi như báo đáp ơn cứu mạng của Văn Trạch Tài.

Mặc dù không có chuyên môn về lĩnh vực xem bói đoán mệnh nhưng Tần Dũng cảm thấy làm công việc này ắt hẳn sẽ phải đối mặt với nhiều hiểm nguy. Vì thế anh quyết định đi theo bảo vệ Văn Trạch Tài. Nếu giả dụ gặp những trường hợp cần đến vũ lực hay đụng phải khách hàng quá khích thì anh có thể lập tức ra tay hỗ trợ.

Ước chừng nửa giờ sau, cô gái kia hớt hơ hớt hải quay lại, vừa thở hổn hển vừa lo lắng nhìn Văn Trạch Tài: “Suýt nữa thì quên, hôm nay tôi tới đây có một mình.”

Bởi vì cứ ngỡ đêm qua gặp mộng lành thành thử sáng nay thức dậy cô ấy hí ha hí hửng ra mặt. Lại biết tin ở con hẻm cổ kế bên trường đại học Liêu Thành có một vị thầy bói nổi tiếng cao tay, phán đâu trúng đó vậy nên cô nàng liền lén gia đình chạy tới đây.

Đương nhiên Văn Trạch Tài không ngại hỗ trợ khách hàng tuy nhiên anh chưa kịp mở miệng sai Triệu Đại Phi thì Tần Dũng đã trực tiếp tiến lên nhận việc: “Đại sư, để tôi hộ tống vị cô nương này về nhà, chân tôi dài đi đường sẽ mau lẹ hơn.”

Nghe vậy, Triệu Đại Phi trề môi, cúi đầu nhìn chân mình, cũng đâu có ngắn lắm đâu ta?!

Đối diện với sự nhiệt tình của Tần Dũng, Văn Trạch Tài chỉ có thể gật đầu: “Vậy làm phiền cậu.”

“Đại sư, người chớ nói vậy, đây là việc Tần Dũng tôi nên làm”, dứt lời anh lập tức xoay người cùng cô gái kia đi ra ngoài.

Ngồi trong tiệm, Triệu Đại Phi gãi đầu gãi tai hoang mang thật sự: “Sư phụ, hình như cách thức giao tiếp của hai người hơi kỳ cục thì phải?”

Nhớ tới đoạn hội thoại vừa rồi, Văn Trạch Tài cũng không nhịn được cười: “Haha, giống trong phim võ hiệp đúng không?!”

Nói xong, anh liền đứng dậy sửa sang lại quần áo rồi dặn dò: “Con ở lại trông tiệm. Thầy đi sang nhà thím Tần hỏi chút chuyện. Nếu có khách tới con kêu Thiên Nam chạy qua đó tìm thầy.”

Triệu Đại Phi ngoan ngoãn vâng dạ: “Vâng con nhớ rồi, thầy cứ đi đi.”

Từ ngày thằng con trai bình yên trở về, thím Tần vui tươi phơi phới như trẻ ra cả chục tuổi. Không những sắc mặt hồng hào tươi tỉnh mà người ngợm cũng có da có thịt hơn. Tinh thần thì phấn chấn tràn đầy sinh khí hơn hẳn thời gian trước rất nhiều. Giờ ấy hả, thím chỉ bận đi hỏi thăm nhà nào có con gái đang tuổi cập kê để còn mai mối cho Tần Dũng.

Ban nãy thím cũng mới nói chuyện với một bà mai xong, vừa tiễn người ra khỏi cổng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Văn Trạch Tài, thím Tần tươi cười hớn hở: “A, Văn đại sư, mời thầy vào nhà uống chén nước.”

Văn Trạch Tài mỉm cười chào rồi tiến vào phòng khách.

Đặt cốc trà xanh tươi mát xuống bàn, thím Tần vui vẻ giới thiệu: “Đại sư mời dùng trà. Tuy rằng là lá trà già nhưng nước trà sau khi ướp lạnh lại rất có tác dụng thanh nhiệt.”

Văn Trạch Tài nhấp một ngụm rồi tấm tắc khen: “Quả thật là như vậy, loại trà Bancha (2) này vị trà tuy hơi chát nhưng cái hậu lại đượm hơn trà mới rất nhiều.”

Thấy Văn Trạch Tài không chê mà ngược lại còn tỏ ra khá thích thú, thím Tần mừng lắm, nụ cười trên môi càng lúc càng thêm sâu.

Uống thêm vài ngụm nữa cho đỡ khát, Văn Trạch Tài buông cốc, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Thím à, hôm nay cháu sang đây là có chuyện muốn hỏi thím.”

Chưa gì thím Tần đã tức khắc vỗ ngực đảm bảo: “Có việc gì xin mời đại sư cứ nói. Chỉ cần là việc tôi biết nhất định sẽ không giấu giếm dù chỉ là nửa điểm.”

Không tới nỗi nghiêm trọng vậy chứ?! Văn Trạch Tài bối rối ho khụ một tiếng: “Thế này thím Tần ạ, cả ngày hôm nay Tần Dũng vẫn luôn đi theo cháu, không những vậy còn giành làm những công việc thường ngày của Đại Phi. Vừa rồi cậu ấy còn xung phong giúp cháu đưa một vị khách về nhà nữa…”

Dừng lại một nhịp, Văn Trạch Tài nhìn thẳng vào mắt thím Tần thăm dò: “Đừng nói đây là…”

Quả nhiên, thím Tần che miệng cười trừ: “Chẳng giấu gì đại sư, thằng Dũng nhà tôi bản tính ngay thẳng cương trực, cũng là người có ơn tất báo. Đại sư cứu nó một mạng, chuyện lớn như vậy một phong bao lì xì đâu đủ tỏ rõ thành ý của gia đình chúng tôi. Hồi mới về nhà dưỡng thương nó cứ luôn miệng nói với tôi sau khi khỏi hẳn nhất định phải làm một ít việc trong khả năng để báo đáp ân tình của đại sư.”

Sự tình vô cùng trùng khớp với những gì Văn Trạch Tài đã phỏng đoán trước đó. Tới nước này anh chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Tấm lòng của cậu ấy cháu xin nhận nhưng thiết nghĩ cậu ấy cũng còn nhiều việc phải hoàn thành. Đừng vì lăn tăn vấn đề này mà làm chậm trễ những việc đại sự khác.”

Thím Tần lập tức gạt phắt đi ngay: “Đại sư chớ nói vậy. Thầy là đại ân nhân của gia đình chúng tôi. Kể cả thằng Dũng có đi theo thầy cả đời làm chân sai vặt thì tôi cũng không oán thán một lời. Đại sư à, nếu không nhờ có thầy thì Tần gia chúng tôi đã tuyệt tự tuyệt tôn tại đời này rồi!”

Mỗi lần nghĩ tới việc thằng con trai duy nhất bỏ mạng nơi xa trường là lòng thím Tần lại run lên từng hồi. Nếu đúng thật như vậy thì thím không còn mặt mũi nào xuống gặp ông chồng quá cố và liệt tổ liệt tông nhà họ Tần nữa.

Văn Trạch Tài khuyên hết nước hết cái cũng chẳng thể lay chuyển ý chí sắt đá của bà thím, ngược lại thím ấy còn càng ủng hộ suy nghĩ cũng như cách làm của Tần Dũng nữa chứ.

Giằng co suốt nửa ngày trời, kết quả vẫn y như cũ. Cuối cùng Văn Trạch Tài bèn quay về cửa hàng quần áo tìm vợ thương lượng.

Đợi tới lúc Tần Dũng xong việc trở về, Văn Trạch Tài tủm tỉm đưa cho cậu ấy một bản hợp đồng viết tay: “Tâm tư của cậu thế nào tôi đều hiểu rất rõ thế nhưng tôi cũng không thể bắt cậu làm việc không công được. Thế này đi, mỗi tháng tôi trả cậu ba mươi đồng, không bao ăn ở. Cậu đọc qua điều khoản xem có gì cần bổ sung không?!”

Văn Trạch Tài nói năng rất thiện chí nhưng nào ngờ Tần Dũng chẳng thèm đọc một lượt mà thẳng tay cầm cây viết gạch xoẹt xoẹt hai cái: “Tôi không cần tiền!”

Trời ơi, người đâu mà cứng đầu dễ sợ. Văn Trạch Tài mệt mỏi đỡ lấy ngạch cửa: “Mặc kệ cậu có cần hay không nhưng nếu không chịu nhận tiền thì tôi sẽ không cho cậu đi theo tôi!”

“Thế còn Đại Phi thì sao?” Tần Dũng ương ngạnh chỉ vào Triệu Đại Phi.

Triệu Đại Phi khoanh tay trước ngực, tự tin ngời ngời: “Tôi là đệ tử chân truyền dĩ nhiên không cần trả tiền!”

Sống ở đây với sư phụ sư mẫu sướng gần chết. Chỗ ăn chỗ ở đã không phải lo nghĩ nhé, hàng năm còn được sư mẫu chia tiền hoa hồng từ tiệm may mặc nữa, ôi từng đó thừa sức cho hai vợ chồng cậu ăn uống thoải mái ấy chứ!

Nhận được câu trả lời của Triệu Đại Phi, Tần Dũng lập tức trầm hẳn xuống. Lát sau, anh nhìn thẳng vào Văn Trạch Tài, nói năng rành mạch: “Tôi chưa từng nghĩ tới việc bái đại sư làm thầy. Mặc dù tôi rất bội phục tài năng cũng như bản lĩnh của đại sư, song tôi biết năng lực của bản thân tới đâu. Tôi không có năng khiếu trong lĩnh vực này, nhưng bù lại thân thủ của tôi rất tốt. Tôi tự tin mình có đủ khả năng bảo vệ đại sư. Chỉ cần được đi theo bên người phụ trách vấn đề an toàn cho đại sư, vậy là tôi mãn nguyện rồi. Ngoài ra tôi không cần thứ gì khác. Xin thứ lỗi, tôi không thể nhận tiền của đại sư.”

===

Chú thích:

(1)Sao Ngưu thuộc chòm sao Huyền Vũ ở phương Bắc, cung Sửu, cầm tượng (tướng tinh) con trâu, có ngũ hành Kim thuộc Kim Tinh, chủ trị ngày thứ 6, là sao xấu (hung). Sau Ngưu chủ về cưới xin, kinh doanh bất lợi, hao tổn sức lực tài sản.

(2)Bancha được đặt theo cách gọi của người Nhất. “Ban” tức là nhiều, “cha” tức là trà. Bancha là loại trà được làm từ lá trà già trên cây trà cổ thụ.

Trà Bancha 3 năm (hay còn được gọi là trà già 3 năm hoặc 10 năm) là loại trà được thu hoạch từ những lá trà trên thân cây trà từ 3 năm trở lên. Đây là một loại thức uống dương tính được dùng là thức uống căn bản của phương pháp thực dưỡng.

Uống trà Bancha 3 năm thường xuyên giúp thanh lọc cơ thể, làm da dẻ hồng hào, ngăn ngừa mụn nhọt. Ngoài ra, nghiên cứu cho thấy uống trà Bancha còn giúp tăng cường sức đề kháng, tống khử chất độc ra khỏi cơ thể và bớt thèm những thức ăn âm tính. Mặt khác, người trẻ tuổi đến trung niên có thể uống trà Bancha thay lượng nước uống trong ngày mà không gây căng thẳng, mất ngủ như các loại trà khác. Đây được xem là ưu điểm nổi bật nhất của trà Bancha thực dưỡng.