Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 151: Một đồn mười, mười đồn trăm




Triệu Đại Phi gãi đầu cười quê, lập tức hạ thấp thanh âm, thì thà thì thầm như đi ăn trộm: “Cô Trịnh là khách hàng của sư phụ. Mấy ngày hôm trước mới tới đây giải mộng này. Ấy thế mà không hiểu sao nay nằm viện rồi. Nghe nói bị thương nghiêm trọng lắm, không biết có sống nổi không nữa?!”

“Bị thương?”, Văn Trạch Tài nhíu mày tập trung bấm đốt ngón tay: “Sao có thể? Nếu chịu làm đúng như những gì đã được cặn dặn thì cùng lắm là hoảng sợ chút thôi, không thể xảy ra thương tích đổ máu được.”

“Chuẩn không anh? Liệu có nhầm lẫn gì không?” Điền Tú Phương lo lắng vô cùng bởi lẽ chuyện này mà xử lý không khéo là mất hết danh tiếng chứ chẳng đùa.

Văn Trạch Tài gật đầu quả quyết: “Không thể chính xác hơn. Quẻ này là quẻ đại hung, Ngưu hoá Bạch Hổ (1), bản thân Ngưu đã là loài hung tợn rồi mà còn hoá Hổ nữa thì đã xấu càng thêm xấu. Tựu chung lại đều muốn ám chỉ đến phường trộm cướp hoặc quân ác nhân. Kiếp nạn của cô ấy cũng bởi vì loại người này mà thành. Nếu có đàn ông bên cạnh, kẻ xấu sẽ tự thấy khó mà lui không dám làm liều. Vậy nên trong vòng ba ngày mà không tìm được cách tiếp cận đối tượng, chắc chắn hắn sẽ tự động bỏ cuộc để đi tìm con mồi khác.”

Vốn biết thiên cơ bất khả lộ vì thế Điên Tú Phương vội vàng ngắt lời chồng: “Đừng đừng, anh đừng nói quá nhiều. Đại Phi, thế con có hỏi thăm được cô ấy bị thương như thế nào không?”

Nghe Văn Trạch Tài phân tích, Triệu Đại Phi càng được củng cố lòng tin, mặt mày cậu rạng rỡ, cái miệng vui mừng tán thưởng không ngớt: “Quả nhiên sư phụ liệu sự như thần. Đích thực cô Trịnh và bà chị dâu của cô ấy bị một gã mới ra tù làm cho bị thương. Nghe đâu thằng đó vừa được thả năm ngày trước. Đó con mới hóng được từng ấy thôi à, còn chi tiết sự tình ra sao thì con không rõ lắm.”

Đứng yên lặng lắng nghe nãy giờ, lúc này Tần Dũng mới phát hiểu ý kiến: “Hay để em chạy tới thôn họ hỏi thăm tình hình xem thế nào. Chứ sự việc mới vừa xảy ra chắc hẳn người ngoài khó có thể tường tận. Vả lại một đồn mười, mười đồn trăm, không thể phân định thật giả. Chi bằng tự mình đi tìm hiểu là rõ ràng nhất.”

Suy nghĩ giây lát, Văn Trạch Tài gật đầu đồng thuận và không quên dặn dò: “Chú ý cẩn thận.”

Người ta đã bàn tính kế hoạch tác chiến xong cả rồi mà anh chàng Triệu Đại Phi vẫn còn mơ hồ gãi đầu thắc mắc: “Sư phụ sư phụ, vậy cái cô Trịnh kia có thể tỉnh lại không. Nghe mọi người đồn thì hình như cô ấy bị thương nặng lắm.”

Trần Vân Hồng nhíu mày: “Vẫn là Tần Dũng sáng suốt nhất. Còn anh ấy hả, làm ơn đừng có mà nghe mấy bà tám ngoài chợ đồn đoán lung tung nữa được không. Đợi Tần Dũng về là biết thực hư ra sao ngay chứ gì.”

Cũng không biết từ đâu người dân hay tin Trịnh Xuân Hương từng đến giải mộng ở chỗ Văn Trạch Tài. Kết quả bọn họ rồng rắn kéo tới, mượn cớ xem bói đoán mệnh nhưng thực tế là tò mò dò hỏi về Trịnh Xuân Hương.

“Đấy là chuyện riêng của khách hàng, tôi không thể tự ý tiết lộ”, Văn Trạch Tài từ chối thẳng, trên môi vẫn treo nụ cười tủm tỉm quen thuộc nhưng nếu ai tinh ý sẽ phát hiện đáy mắt anh lạnh băng, không hề gợn một tia cười.

Nhận được câu trả lời và thái độ thẳng thắn như vậy, tất nhiên người hiểu chuyện sẽ tự biết xấu hổ mà rút lui nhưng cũng có không ít kẻ vô lý, hỏi không được thì bắt đầu quay sang chỉ cây dâu mắng cây hoè lên án Văn Trạch Tài thế nọ thế kia.

Triệu Đại Phi nghe được dĩ nhiên là giận điên người: “Sư phụ của tôi không tính sai. Vốn dĩ trong mạng cô ấy có kiếp nạn này.”

“Nhưng nghe bảo Văn đại sư đã chỉ chiêu cho cô ấy tránh rồi mà. Thế quái lại vẫn xảy ra chuyện. Hay là sư phụ mày chê người ta đặt lễ ít cho nên cố tình chỉ bậy, hại người ta tiền mất tật mang?!”

Kẻ lên tiếng là một lão quang côn sống ngay đầu hẻm. Năm nay gã đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng không vợ không con, ăn ở bẩn thỉu lôi thôi lếch thếch, cả ngày đi khắp nơi gây thù chuốc án, cà khịa người này đá đểu người kia. Nói tóm lại là sống mà chả được lòng ai, hàng xóm láng giềng hễ thấy hắn là vội vội vàng vàng tránh như tránh hủi.

Văn Trạch Tài vẫn bình tĩnh mỉm cười: “Tôi chưa thu một cắc nào của ông nhưng vẫn thoải mái tặng ông một quẻ. Nội trong ngày hôm nay ông sẽ gặp huyết quang tai ương.”

“Nào nào… Văn đại sư thẹn quá hoá giận, định thuê người đánh tôi à?”, lão quang côn chỉ vào đầu mình lớn giọng thách thức: “Này chỗ này nhiều máu này, đánh hộ tao cái. Phải chảy thật nhiều thì mọi người mới biết Văn đại sư cao tay cỡ nào chứ, có đúng không bà con?”

Ngay sau khi gã gào mồm hét lớn, lập tức liền thu hút dân tình kéo tới càng lúc càng đông.

===

Chú Thích:

(1)Bạch Hổ hàm nghĩa: Đại biểu cho sự quả quyết, lòng dạ ác độc, hung mãnh, hào sảng, oán thù, hung tàn, lợi hại, tính khí nóng này, uy vũ, uy quyền, đao thương, rõ ràng, không thèm che lấp, thương vong, tang sự, sắp sinh, máu, sinh dục, máu tai, huyết quang, đánh nhau ẩu đả, bị thương, gãy xương, tai nạn xe cộ, giải phẫu, bệnh tai, y dược.