Đứng đối diện Văn Trạch Tài đích thị là Tần Dũng, người con trai duy nhất của thím Tần. Sau khi xuất ngũ trở về, biết Văn Trạch Tài đã cứu mình một mạng, Tần Dũng cực kỳ cảm kích và rất mực tôn kính đối với vị ân nhân này.
“Không phải trùng hợp, là tôi cố ý đi theo đại sư. Còn nữa, thỉnh đại sư gọi tôi là Tần Dũng.”
Văn Trạch Tài giật giật khoé miệng: “Ờ…ờ…”
Nhưng mà cố ý đi theo tôi là có ý gì?!
Có lẽ nhận ra được sự ngờ vực trên nét mặt Văn Trạch Tài, Tần Dũng lập tức cúi thấp người sau đó xoè tay làm động tác mời: “Đại sư, chúng ta về tiệm thôi.”
Văn Trạch Tài có chút ngỡ ngàng, cảm giác như kiểu mình bị xã hội đen bắt cóc ấy. Nhưng nghĩ lại nhiệt độ ngoài trời quá nóng, thôi thì cứ về tiệm rồi có gì nói sau.
Anh kéo sát vành mũ, bước nhanh lên phía trước. Đằng sau, Tần Dũng mặt mũi vô biểu tình rảo bước đi theo.
Dọc đường đi, Tần Dũng không hề mở miệng nói câu nào khiến Văn Trạch Tài khó hiểu vô cùng. Thẳng tới khi về đến cửa hàng vẫn thấy cậu chàng lẽo đẽo bám theo, Văn Trạch Tài nhịn hết nổi, cau mày chất vấn: “Này đồng chí Tần, cậu…”
Ai dè còn chưa đợi Văn Trạch Tài nói hết câu, Tần Dũng đã trực tiếp cắt ngang: “Đại sư, xin hãy gọi tôi là Tần Dũng!”
Giọng Tần Dũng cực kỳ nghiêm túc, anh đứng nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng Văn Trạch Tài. Khuôn mặt đen xì thể hiện rõ sự kháng nghị vì Văn đại sư không chịu tiếp nhận ý kiến của mình. Không những thế, cậu ấy còn tỏ rõ quan điểm sẽ tiếp tục nhắc đi nhắc lại tới khi nào đại sư chịu gọi tên mình mới thôi.
Rồi thôi thua, Văn Trạch Tài bưng chén trà bạc hà Triệu Đại Phi đã chuẩn bị sẵn, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Được rồi Tần Dũng, cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
Tuy nhiên Tần Dũng lại thản nhiên lắc đầu: “Không có việc gì.”
Đúng lúc này có khách bước vào tiệm, Tần Dũng không nói hai lời lập tức đi thẳng ra sau lưng Văn Trạch Tài đứng nghiêm trang tại chỗ.
Bên trái Tần Dũng, bên phải Triệu Đại Phi, lừng lững như hai ông thần canh cửa khiến Văn Trạch Tài xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, còn cô khách mới tới thì cũng giật mình sợ hãi, đứng chết trân tại cửa không dám tiến vào bên trong.
Triệu Đại Phi khó hiểu, lén lút liếc Tần Dũng vài cái tuy nhiên gương mặt Tần Dũng vẫn lạnh tanh không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, mắt nhìn thẳng phía trước, chẳng thèm đoái hoài tới mọi thứ xung quanh.
Đùng một cái bị đặt vào tình huống oái oăm kỳ cục, đến cả Văn Trạch Tài cũng bó tay, không thể nào đỡ nổi. Vừa mới đây thôi còn có cảm giác như bị bắt cóc, ấy vậy mà xoay người một cái đã được đưa lên hàng ngũ long đầu của giới xã hội đen có đàn em đứng sau bảo vệ thế này có chết không cơ chứ.
Nhưng thôi giờ có khó đến mấy thì cũng phải cố nặn ra nụ cười chứ không doạ khách chạy mất dép thì toi.
“Haha không sao đâu, cứ mặc kệ bọn họ đi, đừng để ý. Cô gái, mời ngồi. Xin hỏi cô muốn tính cái gì?”
Khách hàng là một cô gái trẻ khoảng tầm hai mươi tuổi, trên người đang mặc bộ sườn xám đặt may tại tiệm của Điền Tú Phương, mái tóc đen nhánh được uốn xoăn theo trào lưu mới nhất hiện nay. Nhìn tổng thể khá là xinh đẹp và thời thượng.
Có trời mới biết lúc vừa bước vào đây cô sợ xém xỉu, thậm chí còn tưởng rằng mình đi nhầm cửa hàng ấy chứ. Cũng may bắt gặp nụ cười thân thiện của Văn Trạch Tài cho nên tinh thần mới được thả lỏng đôi chút.
Cô chầm chậm ngồi xuống ghế, lí nhí nói : “Tôi…tôi muốn giải mộng.”
Văn Trạch Tài gật đầu: “Mời cô nói.”
Như thường lệ, Triệu Đại Phi nhanh nhẹn bưng lên một tách trà mời khách.
Cô gái lịch sự nói cảm ơn rồi mới quay ra trình bày: “Đêm qua tôi đã mơ một giấc mơ rất đẹp, rất yên bình. Trong mơ, tôi thấy mình mặc một chiếc váy đỏ lộng lẫy kiều diễm đang bay lượn giữa không trung bao la rộng lớn. Từ trên cao nhìn xuống, núi non trùng trùng điệp điệp, tầng tầng lớp lớp tựa vào nhau tạo thành khung cảnh vô cùng hùng vĩ, đẹp đến say lòng người. À đúng rồi, tôi còn thấy cầu vồng vắt ngang sườn núi và những đám mây thì trắng nõn như đàn cừu non đang thủng thẳng gặm cỏ trên thảo nguyên xanh mướt bất tận. Rồi kế đó tôi còn trông thấy ông nội đã mất của tôi nữa. Ông đứng đấy liên tục vẫy tay với tôi. Tôi lập tức tiến tới nhưng khi vừa cầm vào tay ông thì tôi đã giật mình choàng tỉnh, chẳng kịp nói lời nào hết.”
Kể tới đây, cô gái xấu hổ thoáng đỏ hồng hai gò má: “Tôi…tôi sắp kết hôn. Hiện chồng chưa cưới của tôi đang làm công ở vùng duyên hải. Tôi muốn biết có phải công việc của anh ấy đang tiến triển, cuộc sống của chúng tôi sau này sẽ sung túc, khấm khá đúng không thưa đại sư?”
Tuy nhiên sắc mặt Văn Trạch Tài đột nhiên trầm hẳn xuống. Mặc dù rất không muốn dập tắt hy vọng của cô gái trẻ nhưng anh buộc phải nói ra sự thật: “Cô gái, rất tiếc giấc mộng của cô không phải là mộng đẹp!”
Ánh mắt lấp lánh chờ mong tức thì vụt tắt, gương mặt cô gái thoắt cái trắng bệch. Cô cố gắng siết chặt bàn tay, run rẩy hỏi: “Hả…tại sao…tại sao lại như vậy???”