Văn Trạch Tài tính đuổi theo liền bị cha vợ ngăn lại: “Thôi bỏ đi, giờ con đem trả sách sẽ càng khiến ông ấy khó xử thêm mà thôi. Nhận lấy đi.”
Văn Trạch Tài bối rồi nhìn quyển sách trên tay sau đó lại nhìn về phía Triệu Đại Phi.
Da đầu Triệu Đại Phi tức khắc tê rần. Cậu chàng vội vàng trốn tránh: “Đừng đừng, đừng nhìn con. Học mỗi tướng thuật đã đủ nổ não rồi, không thể nhét thêm cái gì được nữa đâu. Tha cho con đi thầy!”
Một lời này ngay lập tức chặt đứt mọi dự định của Văn Trạch Tài. Thôi vậy, nó không muốn học thì anh cũng không ép. Kiến thức là phải ham thích tìm tòi và tự nguyện tiếp thu thì mới có hiệu quả. Nhất là đối với lĩnh vực y học, chữ tâm luôn phải được đặt lên hàng đầu.
Ngày hôm sau, hai thầy trò đi nhờ xe kéo lên huyện thành sau đó ngồi tàu về lại Liệu Thành.
Nhìn thấy chồng, Điền Tú Phương mừng lắm. Cô vội vàng kéo anh lại hỏi đông hỏi tây. Tới khi biết cha mẹ, anh trai, chị dâu cùng các cháu đều khoẻ mạnh bình an, cô mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Đợi mãi không thấy vợ hỏi han gì mình, Văn Trạch Tài xụ mặt giận lẫy: “Sao em không hỏi anh có mệt không, đi đường xa vất vả có chỗ nào không khoẻ không? Vợ chả quan tâm đến chồng gì cả!”
Điền Tú Phương mỉm cười dịu dàng, vươn tay nhéo nhéo gương mặt dỗi hờn của ai kia: “Lại còn cần phải hỏi nữa à, anh có chỗ nào không khoẻ em sẽ lập tức tẩm bổ cho tới khi thật khoẻ mới thôi.”
Nghe vậy, Văn Trạch Tài cũng phải phì cười, vội cất ngay bộ mắt bí xị kia đi, vòng tay ôm chặt bà xã vào lòng.
Cùng lúc này, Hiểu Hiểu đang hiếu kỳ kéo cuốn sách y thuật của thôn y Lý ra, tò mò lật giở từng trang: “Cha, đây là sách gì vậy ạ?”
Nhìn gương mặt non nớt chăm chút xem không chớp mắt, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Văn Trạch Tài. Anh uyển chuyển mở lời: “Cài này là tài liệu y học, trong đây ghi chép rất nhiều phương thuốc quý dùng để chữa bệnh cứu người…”
Hai mắt Hiểu Hiểu tức thì vụt sáng: “Ồ, tức là sách dành cho bác sĩ phải không cha?”
Văn Trạch Tài vươn tay xoa đầu con gái: “Đúng rồi, Hiểu Hiểu nhà mình thông minh lắm. Vậy Hiểu Hiểu có muốn làm bác sĩ không?”
Hiểu Hiểu thích mê, bé con gật đầu ngay: “Dạ muốn ạ.”
Văn Trạch Tài mỉm cười: “Vậy con phải cố gắng học thật giỏi, đợi sau này thi đậu vào trường Y, cha sẽ giao quyển sổ này lại cho con.”
“Dạ thưa cha!” Hiểu Hiểu lập tức vươn ngón út bé xíu xìu xiu, ý muốn hai cha con ngoéo tay xác lập lời hứa.
Văn Trạch Tài chiều lòng con gái cưng, lập tức làm theo. Hiểu Hiểu thích thú cười khúc khích. Tiếng cười trẻ thơ hồn nhiên trong trẻo như ánh nắng hè, thoắt cái khiến cả căn nhà rộn rã vui tươi bừng sức sống. Ngồi bên cạnh nghe chồng và con gái líu lo nói chuyện tương lai, Điền Tú Phương không giấu được niềm hạnh phúc vô bờ. Ánh mắt cô cứ thế mải miết đuổi theo hai tình yêu to bự của đời mình bằng tất cả tình cảm trìu mến và thân thương nhất.
Vốn dĩ hè năm nay cô tính cùng chồng và con về thăm quê nhưng đùng một cái xảy ra chuyện của Lý Đại Thuận thành thử mọi thứ nháo nhào lên, vỡ hết cả kế hoạch. Lần này ông xã về gấp đi cũng mau, nhưng thôi may mắn là Đại Thuận tai qua nạn khỏi với lại cha mẹ khoẻ mạnh, nhà cửa phòng ốc yên ổn không xảy ra vấn đề gì, vậy là tốt rồi! Mặc dù lưu luyến lắm nhưng Điền Tú Phương cũng tự an ủi bản thân: “Thôi để dành tới Tết rồi về một thể.”
Hơn nữa dạo này cửa hàng cửa hiệu đang ăn nên làm ra. Đóng cửa một ngày là dừng kiếm tiền một ngày, thú thật cô cũng tiếc lắm. Thôi thì bây giờ cố gắng chăm chỉ làm lụng rồi cuối năm có tiền mua thật nhiều quà bánh về thăm cha mẹ và họ hàng.
Văn Trạch Tài mỉm cười, nhẹ giọng an ủi vợ: “Được, Tết này anh sẽ dẫn em và các con về. Còn tối nay nhà mình ăn gì nhỉ, hay là nấu một bữa mời gia đình chú Viên sang ăn đi. Mấy ngày anh vắng nhà làm phiền họ phải chạy qua chạy lại.”
Điền Tú Phương tán thành ngay: “Dạ vâng, vậy để em xuống bếp chuẩn bị nhé.”
===
Dạo gần đây nhiệt độ ngoài trời tăng cao, thời tiết nắng nóng dữ dội, cả ngày lẫn đêm lúc nào cũng hầm hậm như cái lò thiêu khiến ai nấy đều mệt mỏi khó chịu. Hễ đi một bước là mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Với cái nắng nóng oi bức kiểu này chắc chỉ có ngâm mình trong chậu nước may ra mới dễ chịu đôi chút.
Nhận thấy tình trạng nắng nóng này sẽ còn tiếp tục kéo dài, Văn Trạch Tài liền rủ Triệu Đại Phi đi vào trung tâm thành phố mua về hai cái quạt máy. Một cái đặt tại tiệm đoán mệnh còn một cái mang sang cửa hàng quần áo cho hai cô vợ.
Quạt không lớn, công suất cũng ở mức vừa phải nhưng lại khá hiếm lạ đối với phần đông dân chúng. Từ ngày trang bị thêm quạt điện, khách khứa cứ phải gọi là tấp nập dập dìu. Biết rằng mục đích mọi người tới đây hưởng ké gió mát là chính nhưng Văn Trạch Tài cũng không hạ lệnh đuổi khách. Thôi kệ, xem như thay đổi không khí, cửa hàng cửa họ là phải náo nhiệt rộn ràng thế nó mới vui.
Hôm nay, khi Văn Trạch Tài đang ngồi trong tiệm đọc sách thì đột nhiên một chiếc xe bò dừng ngay trước cửa tiệm, bà Dương lật đật lao xuống, trên nét mặt không giấu được vẻ hốt hoảng tột độ: “Đại sư…Đại sư ơi không xong rồi…con trai tôi tự nhiên ngất xỉu…thầy..thầy làm ơn làm phước mau cứu cháu nó với….”
Văn Trạch Tài không nói hai lời, lập tức lên xe đi theo bà Dương tới thẳng Dương gia.
Tới khi nhìn tận mắt Dương Ái Hoa, Văn Trạch Tài quả thực không kìm được cơn giận sôi người. Anh nghiến răng quát: “Cậu ta phá giới!”
Nghe vậy, toàn bộ Dương gia đều thất kinh, bàng hoàng sợ ngây người.
Mãi một lúc sau bà Dương mới dám tiến lại hỏi: “Vậy giờ phải làm sao hả đại sư?!”
Mặc dù rất tức giận nhưng bà cũng không thể nhìn con nằm đó không lo.
Văn Trạch Tài chẳng nói chẳng rằng, mở túi lấy ra mấy cái kim châm cứu, lần lượt đâm vào các huyệt trên đỉnh đầu Dương Ái Hoa. Chưa đầy nửa khắc (1) sau, Dương Ái Hoa đã từ từ mở mắt.
Văn Trạch Tài lạnh giọng chất vấn: “Cậu đã đi tới nơi nào, nói!” Đối diện với gương mặt nghiêm nghị của Văn Trạch Tài, Dương Ái Hoa chột dạ đánh thót: “Tôi…vì hơi tò mò cho nên buổi tối hôm kia đã theo đám bạn tới ngôi làng bỏ hoang ở ngoại ô phía đông thành phố.”
“Ai mượn mày đi tới đó, hả?”, bà Dương điên tiết lao tới, thẳng tay cho thằng con một cái tát cháy mặt.
“Cái thằng bất trị này, mẹ đã nói rất nhiều lần mà sao mày không nghe mẹ? Mười mấy năm nay ngôi làng đó hoang vu lạnh lẽo, không người sinh sống. Bên trong, không biết có bao nhiêu âm hồn chưa siêu thoát. Lũ chúng mày hết chỗ chơi rồi hay sao mà lại rủ nhau ra đấy? Mày…mày không biết sợ là gì hả? Mày vất hết những lời đại sư dặn dò xuống sông xuống biển rồi phải không? Con với chả cái, hôm nay tao phải đánh què chân mày, để xem mày còn đi được nữa không? Này thì tò mò này…này thì không nghe lời này…”
Văn Trạch Tài đứng tránh ra một góc, để mặc gia đình họ tự giáo dục nhau. Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi. Hư thì phải nghiêm khắc dạy dỗ mới nên thân được!
Dương Ái Hoa biết lỗi, vội vàng quý xuống sàn, liên tục dập đầu: “Mẹ, đại sư, con sai rồi, con xin lỗi, con xin lỗi…”
Văn Trạch Tài đánh mắt nhìn ra khoảng sân được dát vàng một màu nắng chói chang: “May cho cậu lúc này đang là mùa hè chứ phải mùa đông thì cậu tiêu đời rồi. Cậu đi vào chỗ âm thịnh dương suy cho nên cơ thể bị tổn hại nguyên khí nghiêm trọng. Bắt đầu từ hôm nay phải phơi nắng đủ bốn mươi bốn ngày mới có thể xua đuổi tà ma, giải trừ âm khí. Đã tới bước này, hấp thụ ánh mặt trời là cách thức duy nhất, ngoài ra không còn cách nào khác có thể giúp cậu được nữa!”
Dứt lời anh lạnh lùng bước thẳng ra cửa.
Dương Ái Hoa ngỡ ngàng ngã ngồi xuống đất. Cái gì cơ? Phơi nắng dưới cái bầu trời rực lửa này á?
Còn chưa kịp hoàn hồn, Dương Ái Hoa đã trông thấy mấy ông anh xắn tay áo hăm hở tiến về phía mình, cậu chàng hoảng hốt la lối om sòm: “Anh…anh cả…anh hai…đừng….đừng mà…”
Tuy nhiên mọi lời nói lúc này đều vô nghĩa, mấy ông anh dứt khoát xách nách thằng em lên, khiêng thẳng ra giữa sân, ném ngay chỗ mặt trời chiếu gay gắt nhất.
Bà Dương vừa tiễn Văn Trạch Tài ra ngoài, vừa ngoái đầu dặn dò: “Hôm nay là ngày ba tháng bảy, cứ yên tâm mà phơi đi, nắng nóng kéo dài tới tận tháng chín cơ. Thằng cả, thằng hai, hai đứa canh chừng giúp mẹ. Nếu thằng Ái Hoa mà không phơi đủ bốn mươi bốn ngày thì mẹ sẽ coi như chưa từng đẻ đứa con này!”
Từ nhà họ Dương ra về, Văn Trạch Tài vẫn chưa thể nguôi cơn giận. Trong suốt hai đời hành nghề, anh cực kỳ chán ghét những vị khách không biết nghe lời. Đã dặn dò kỹ lưỡng như vậy rồi mà cứ thích làm trái, cứ thích phạm giới để tới lúc gặp chuyện thì lại kêu gào cầu cứu bắt anh đi thu dọn bãi chiến trường. Đúng là bực hết cả mình!
Mà thời tiết hôm nay cũng dễ khiến người ta phát hoả nữa. Sao nắng gì mà nắng thế không biết, nắng không mở mắt nổi, Văn Trạch Tài mới đi có một chút mà đã bắt đầu thấy hơi choáng choáng, đang tính tìm mua cái mũ rơm thì bất thình lình bóng râm từ đâu kéo đến, trên đỉnh đầu liền xuất hiện ngay một chiếc mũ rơm rộng vành.
Ồ, kỳ diệu vậy sao?! Văn Trạch Tài chớp chớp mắt, khó hiểu ngước đầu liền phát hiện trước mặt mình là một cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi, thân hình cao lớn rắn rỏi, nước da ngăm đen và đặc biệt nhất là cậu ấy đang thực hiện động tác chào theo nghi thức quân đội.
Văn Trạch Tài dở khóc dở cười: “Đồng chí Tần đấy à, trùng hớp quá!”
===
Chú thích
(1)1 khắc ( 刻 , ke) = 60 phân = 15 phút.