Bất ngờ hơn cả chính là sự xuất hiện của ông thợ cắt tóc. Đang yên đang lành ông ấy đột nhiên tìm tới cửa mà không hề báo trước một câu, đã thế lại còn đưa tiền cho Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng nữa chứ.
“Đây là tiền hoa hồng. Nếu không nhờ các cô thì tiệm nhà tôi sẽ không đông khách tới vậy. Tháng này doanh thu tăng vọt, khách khứa xếp hàng đợi uốn tóc chật kín nhà luôn.”
Chẳng kịp ngồi xuống uống miếng nước, vừa nói dứt lời là ông thợ lại vội vã rời đi ngay. Chắc là vội về uốn tóc cho khách đây mà. Nhìn nụ cười tươi roi rói là biết tâm trạng ông ấy phơi phới cỡ nào rồi.
Triệu Đại Phi lặng lẽ lần sờ năm hào trong túi mình, từ đầu buổi sáng tới giờ chỉ kiếm được vỏn vẹn từng này trong khi ấy bên kia tất bật thu tiền mỏi tay. Haiza, cậu chàng buông tiếng thở dài tang thương: “Sư phụ, chúng ta thua đứt đuôi rồi…”
Văn Trạch Tài tủm tỉm cười: “Ăn cơm vợ nuôi càng sướng chứ sao!”
Triệu Đại Phi nhất thời cứng họng. Quả không hổ danh sư phụ, thầy lạc quan thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất luôn!
Bởi vì đơn hàng bất chợt ập đến nhiều quá, Điền Tú Phương cùng Trần Vân Hồng không thể xoay sở nổi. Thế nên Văn Trạch Tài cùng Triệu Đại Phi liền sang phụ giúp vài công việc lặt vặt.
Treo chiếc áo mới may xong lên mắc, Triệu Đại Phi hết hồn hết vía: “Trời má, sao cái này to dữ vậy?”
Trần Vân Hồng cong tay vuốt nhẹ lọn tóc mai, quay sang liếc chồng một cái sắc lẹm: “Rồi sao, ý kiến gì? Bộ thai phụ không được mặc sườn xám chắc?”
Triệu Đại Phi đương nhiên không dám chọc vào tổ ong vò vẽ, cậu chàng vội vàng chạy tới bóp vai đấm lưng, tươi cười nịnh nọt: “Được được, dĩ nhiên là được chứ. Tất cả phụ nữ đều có thể mặc, kể cả trẻ em cũng còn được nữa là…”
Lời này khiến Văn Trạch Tài lập tức nảy ra sáng kiến mới: “Đúng rồi, chúng ta cũng có thể thiết kế vài mẫu sườn xám cho các bé gái, phía dưới may thêm một chiếc quần cùng chất liệu nữa là vừa đẹp.”
Thời tiết lúc này đương chớm hạ nhưng thi thoảng vẫn còn chen chút gió lạnh mùa xuân vậy nên phụ nữ diện sườn xám vẫn phải mặc kèm quần tất cho ấm áp. Tuy nhiên quần tất khá bó, không mấy phù hợp với trẻ em bởi chúng rất năng động, thích chạy nhảy nô đùa. Vì thế có thể suy nghĩ đổi sang chất liệu mềm mại cùng kiểu dáng rộng rãi hơn, như vậy tụi nhỏ mặc vào nhất định sẽ cảm thấy thoải mái và dễ chịu.
Ý kiến này khá hay, Điền Tú Phương lập tức kéo Hiểu Hiểu qua, ngắm nghĩa một chút rồi gật gù nói: “Để em thử may một bộ cho Hiểu Hiểu xem thế nào.”
Và thế là phong trào sườn xám cho trẻ nhỏ tức thì nở rộ, len lỏi tới từng mái nhà trong khu phố cổ. Hễ chiều đến, đám trẻ trong xóm lại rủ nhau chạy ra đầu ngõ chơi. Lúc này các bé gái cực kỳ xinh xắn đáng yêu trong chiếc sườn xám đầy màu sắc, trông xa chẳng khác nào từng đàn bướm đang bay lượn dập dờn, vô cùng sinh động và ngập tràn sức sống.
Cuộc sống cứ thế êm ả trôi qua. Mãi cho tới tháng năm, Viên Vệ Quốc mới cùng cha con Chung Nhiên quay trở lại.
Chú Viên phấn khởi tổ chức tiệc đoàn viên, mời đại gia đình Văn Trạch Tài sang chung vui.
Chú Chung, cha của Chung Nhiên năm nay mới 35, 36. Vì còn trẻ tuổi nên tính cách chú rất sôi nổi và hoạt náo.
Vốn dĩ đã nghe tài danh Văn Trạch Tài qua lời kể của Viên Vệ Quốc, hơn nữa còn biết sắp tới đây anh sẽ sửa mệnh cho Chung Nhiên vậy nên thái độ của chú Chung càng thêm khách khí và kính cẩn.
“Cậu Văn quả là tuổi trẻ tài cao. Nghe danh cậu đã lâu mà hôm nay mới có dịp gặp mặt. Tôi cảm thấy vinh hạnh vô cùng.”
Dứt lời, chú sảng khoái rót hai ly rượu cho mình và Văn Trạch Tài.
Văn Trạch Tài thoáng lưỡng lự giây lát, trước giờ mọi người đều biết anh không đụng tới một giọt rượu thế nhưng chú Chung là khách phương xa lại chủ động nhiệt tình mời, nếu mình khước từ thì e rằng không phải phép cho lắm. Đang lúc còn phân vân chưa biết nên xử trí ra sao, Văn Trạch Tài tinh mắt bắt được vẻ bối rối khó xử của Viên Vệ Quốc vì thế anh quyết định nâng chén tươi cười nói: “Cháu với Vệ Quốc là chỗ bạn bè, chú là cha vợ tương lai của cậu ấy vậy nên cứ coi cháu như con cháu trong nhà gọi Trạch Tài là được rồi. Chú Chung, chén này cháu xin kính chú.”
Nói xong, anh sảng khoái ngửa cổ uống cạn.
Ồ, rất có khí phách, chú Chung bật cười sang sảng: “Tốt, tốt lắm.”
Trong khi ấy, Hiểu Hiểu và Thiên Nam đang bận rộn vây quanh Chung Nhiên, anh một câu em một câu tíu ta tíu tít rộn rã cả góc phòng.
“Chị Chung Nhiên, em búp bê đâu rồi ạ?”
“Sư mẫu, sao người không dẫn búp bê về cùng?”
Một tiếng sư mẫu hai tiếng sư mẫu, Chung Nhiên nghe mà sướng rơn người. Cô vui vẻ xoa đầu hai đứa nhỏ: “Em búp bê đi nghỉ dưỡng rồi. Phải tới mùa đông giá rét em mới có thể ra ngoài được.”
Hiểu Hiểu xụ mặt có chút thất vọng, vậy phải đợi tận nửa năm nữa cơ à, lâu quá đi mất!
Cùng lúc này Điền Tú Phương và thím Vương đang bận rộn làm cơm dưới bếp, bà bầu Trần Vân Hồng cũng ở dưới đó phụ giúp mấy việc lặt vặt như nhặt rau, bóc hành…
Từ lúc bước chân vào nhà tới giờ, Viên Vệ Quốc đã nghi lắm rồi nhưng đợi mãi vẫn chưa có cơ hội dò hỏi. Thấy cha đang nhàn nhã uống trà, tâm trạng cũng khá vui vẻ vậy nên cậu liền ghé sát lại gần hỏi nhỏ: “Cha…con bảo cái này, cha với thím Vương là thế nào vậy?”
“Phụt…” Chú Viên sặc trà phun cái phèo đầy mặt thằng con trai.
Phía đối diện, chú Chung và Văn Trạch Tài bặm môi nín cười gần chết.
Khó khăn lắm chú Viên mới khống chế được cơn ho sặc sụa, chú với tay đưa cho thằng con chiếc khăn lau mặt rồi trả lời qua loa: “Chỉ là bạn bè bình thường thôi, con đừng nghĩ nhiều.”
Viên Vệ Quốc lau khô mặt, chả hiểu ngẫm nghĩ thế nào liền thả thêm một câu nữa: “Nếu cha thích thì cưới về đi.”
“Phụt…phụt…” Lần này không phải chú Viên mà tới lượt chú Chung cùng Văn Trạch Tài sặc lấy sặc để. Haha, cái thằng, thở ra câu nào chất lượng câu đấy, khá lắm!
Chú Viên xấu hổ, mặt mũi đỏ bừng bừng: “Nói bậy bạ, không phải như con nghĩ đâu, đừng suy diễn lung tung. Cứ như bây giờ là tốt rồi, con không cần nhọc lòng lo cho cha, đi mà lo cho thân con đi.”
Dứt lời, chú Viên liền tìm cớ chuồn xuống nhà bếp.
Viên Vệ Quốc bối rối đánh mắt nhìn về phía Văn Trạch Tài.
Văn Trạch Tài lập tức lảng tránh, vớ lấy chum rượu rót thêm ly nữa cho chú Chung: “Chú Chung, việc sửa mệnh cho Chung Nhiên phải tới ngày bảy tháng bảy âm mới có thể tiến hành. Trước lúc ấy cháu cần một số đồ vật, phiền chú chuẩn bị giúp cho.”
Viên Vệ Quốc vội hỏi ngay: “Cần những thứ gì?”
Văn Trạch Tài đọc một danh sách. Viên Vệ Quốc cẩn thận lấy giấy bút ghi lại rồi khẳng định chắc nịch: “Yên tâm, trong vòng hai tháng đảm bảo em sẽ chuẩn bị đủ.”
Văn Trạch Tài hài lòng gật đầu.
Kế đến là tới đám cưới của Viên Vệ Quốc và Chung Nhiên. Hai người họ không tổ chức linh đình mà chỉ dắt nhau lên Cục dân chính lấy giấy đăng ký kết hôn, sau đó làm một bàn tiệc nho nhỏ mời gia đình Văn Trạch Tài và thím Vương sang uống rượu mừng, như vậy là xong.
Mặc dù lễ cưới khá giản dị và khiêm tốn song cô dâu Chung Nhiên xúc động vô cùng. Hai mắt cô ngấn lệ, hạnh phúc vùi sâu vào lòng chồng.
Cảm nhận được cái ôm siết của vợ, Viên Vệ Quốc hơi hốt hoảng: “Em sợ à?”
Chung Nhiên mỉm cười lắc đầu: “Có gì phải sợ chứ? Gả được cho anh rồi, giờ có phải chết em cũng không còn gì luyến tiếc.”
“Đừng nói bậy, anh Văn đã hứa sẽ sửa mệnh cho em, em phải tin tưởng ở anh ấy”, mặc dù ráng nói cứng để trấn an vợ nhưng trong mắt Viên Vệ Quốc lại dâng lên một mảng âm u mờ mịt. Không biết rằng tương lai sẽ ra sao, liệu mọi thứ có diễn ra suôn sẻ theo đúng kế hoạch không nữa?!
Tiệc tàn, mọi người giải tán ai về nhà nấy. Trong khi vợ con đã về buồng ngủ hết thì Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi vẫn nán lại phòng khách, pha một bình trà đặc để giải rượu.
Ngửa cổ uống cạn chén trà xanh, Triệu Đại Phi mơ màng cười: “Sư phụ, trước đây Viên Vệ Quốc toàn gọi chỏng lỏn cả họ lẫn tên thầy, thế quái nào lần này về lại thay đổi một câu anh Văn, hai câu anh Văn lịch sự thế?!”
Văn Trạch Tài cũng ngà ngà nửa tỉnh nửa say: “Chú Chung xuất chiêu, sức mạnh vô song!”
Triệu Đại Phi sung sướng phá lên cười khanh khách. Cha vợ ra tay có khác, phen này Viên Vệ Quốc xong đời rồi, haha!
Tiến dần vào hè, trời càng lúc càng nóng nực. Tiệm quần áo của Điền Tú Phương phát triển rất thuận lợi. Trái lại, tiệm đoán mệnh của Văn Trạch Tài vẫn ảm đảm dậm chân tại chỗ. Hoặc cả tháng trời chẳng có lấy một mống khách, hoặc may mắn kiếm được một, hai người rồi sau đó lại tiếp tục ngồi ngáp ruồi tận vài tháng lận. Nói chung là lèo tèo lắm, không ăn thua.
Cũng may đợt này đang chuẩn bị thi học kỳ cho nên Văn Trạch Tài tranh thủ được nhiều thời gian tập trung ôn luyện. Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, anh nhẹ nhàng thở phào một hơi. Cuối cùng cũng xong, nhẹ hết cả người!
Ôm cặp vở ra tới cổng trường, Văn Trạch Tài liền trông thấy Tất Trường Lâm và Uông Quân Đào đang nhấp nhổm đứng đợi mình tự bao giờ.
Hai người họ quan tâm hỏi: “Nghỉ hè anh có về quê không?”
Văn Trạch Tài gật đầu xác nhận: “Có chứ, về thăm nhà một tháng rồi lên.”
Khi ấy vừa đúng tháng bảy âm lịch, kịp tiến hành việc lớn cho Chung Nhiên.
Tất Trương Lâm tươi cười phất tay: “Vậy tháng chín gặp lại mọi người nhé.”
“Được, hẹn gặp lại.” Ba người bạn vẫy tay chào tạm biệt nhau, mỗi người rẽ về một ngả nhưng trong lòng ai cũng hồ hởi phấn khởi, sẵn sàng chào đón một mùa hè đầy vui tươi và sôi động.