Như thường lệ, bậc tiểu học luôn kết thúc niên khoá sớm hơn bậc đại học vậy nên khi Văn Trạch Tài được nghỉ thì tụi nhỏ đã vui chơi tưng bừng trước đó mười ngày rồi.
Văn Trạch Tài vừa về tới cửa hàng, còn chưa kịp sai thằng đệ rót cho cốc trà lạnh giải nhiệt thì đã có người hớt hải chạy tới báo tin: “Văn đại sư, thầy lên Cung Tiêu Xã nhận điện thoại gấp.”
Văn Trạch Tài lập tức đứng dậy: “Đại Phi, con ở lại trông cửa hàng, thầy đi nghe điện.”
Triệu Đại Phi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, thầy đi đi.”
Người quay số gọi là Điền Kiến Quốc nhưng lúc Văn Trạch Tài nhận điện thì lại đổi sang thôn ý Lý. Bởi vì ông ấy vừa khóc vừa nói cho nên Văn Trạch Tài chỉ nghe bập bõm chữ được chữ mất: “Văn đại sư….thằng Thuận…thằng Thuận bị bắt vào tù rồi…”
Tâm trạng Văn Trạch Tài trùng hẳn xuống, anh nói nhanh: “Cháu biết rồi, ngày mai cháu sẽ sắp xếp về ngay.”
Biết Lý Đại Thuận xảy ra chuyện, Điền Tú Phương cũng sốt ruột vô cùng thế nhưng kỳ này Văn Trạch Tài không tính đưa vợ con theo cùng.
Anh nhìn vợ nghiêm túc sắp xếp: “Để một mình anh về xem tình hình thế nào đã. Em cứ yên tâm ở lại với các con. Có Đại Phi hỗ trợ chắc sẽ không vấn đề gì đâu.”
Triệu Đại Phi cũng sốt ruột không kém: “Sư phụ, hay thầy cho con về cùng thầy đi. Dầu gì còn có vợ chồng Viên Vệ Quốc nữa mà. Có gì nhờ anh ấy canh chừng giúp cũng được. Nha thầy, thầy cho đi theo đi mà!”
“Đúng đấy sư phụ, thầy để cho Đại Phi về cùng đợt này đi. Có người nọ người kia cũng đỡ hơn một thân một mình” Bà bầu Trần Vân Hồng cũng sốt sắng nói thêm vào. Hiện cô ấy đang ở tháng thứ sáu thai kỳ, bụng lớn vượt mặt nhưng vì được chăm sóc đầy đủ cả về mặt dinh dưỡng lẫn tinh thần nên sức khoẻ thai phụ rất ổn định.
Tuy nhiên Văn Trạch Tài vẫn không yên tâm chút nào, trong nhà chỉ có hai người đàn ông mà cùng lúc đi vắng cả hai thì đám phụ nữ trẻ nhỏ biết nương tựa vào ai, lỡ như giữa đường xảy ra chuyện bất trắc gì thì sao.
Thương lượng nãy giờ không xong vì quan điểm của ai cũng đúng cả. Bốn người giằng co mãi không đi được tới hồi kết may thay Viên Vệ Quốc hay tin kịp thời chạy sang: “Anh Văn, vẫn còn có em đây mà, em đã chết đâu mà anh phải lo không có đàn ông trông nhà. Cứ để Đại Phi về cùng anh đi. Mỗi ngày em sẽ đưa đón chị dâu đi làm, đảm bảo đi tới nơi về tới chốn an toàn tuyệt đối. Còn buổi tối thì vợ chồng em sẽ qua bên này ngủ. Thế là anh yên tâm rồi chứ gì?”
Lời này làm cho Văn Trạch Tài dở khóc dở cười nhưng phải công nhận cách sắp xếp của cậu ấy rất chu toàn. Cuối cùng anh cũng phải đầu hàng, thuận theo ý kiến số đông.
Sáng sớm hôm sau, Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi ngồi xe lửa về quê.
Dọc đường đi, Triệu Đại Phi liên tục thất thần, Văn Trạch Tài biết cậu ấy lo lắng cho Lý Đại Thuận vậy nên bèn lên tiếng trấn an: “Kiếp nạn này đã định sẵn rồi.”
“Con biết”, Triệu Đại Phi gục đầu cười khổ: “Trước đây không ít lần thầy dặn nó phải hết sức cẩn thận. Thế mà vẫn ngu nga ngu ngơ dính bẫy, đúng là cái thằng đầu heo, ngu ơi là ngu!”
Đối với Triệu Đại Phi mà nói, cậu giao du rộng nhưng bạn bè thân tình lại chẳng có bao nhiêu. Đếm đi đếm lại chỉ có đúng ba người Văn Trạch Tài, Vương Thủ Nghĩa và Lý Đại Thuận. Hiện tại cậu đã bái Văn Trạch Tài làm thầy thành ra tính về anh em chí cốt chỉ còn lại hai người kia thôi. Bạn thân gặp nạn, bảo sao Triệu Đại Phi không quan tâm lo lắng cho được.
Rong ruổi mấy ngày đường, cuối cùng hai thầy trò cũng về tới thôn. Đầu tiên rẽ vào Điền gia trước để hỏi xem tình hình cụ thể thế nào.
Điền Kiến Quốc lắc đầu thở dài: “Thôn y Lý ngã bệnh rồi, Lâm Ái Quốc đang đi khắp nơi chạy vạy quan hệ tìm cách cứu Đại Thuận ra.”
Vừa nói anh vừa rót mấy cốc trà xanh mát lạnh.
Triệu Đại Phi tu ừng ực cạn cốc nước, sau đó nóng ruột đưa tay quẹt ngang miệng: “Nhưng rốt cuộc Đại Thuận bị làm sao hả anh?”
Qua điện thoại, thôn ý Lý chỉ nói được mỗi câu “Đại Thuận bị bắt vào tù rồi”, sau đó nghẹn ngào không thốt nên lời, thành thử ra mọi thứ cứ mơ mơ hồ hồ, không rõ vì cớ làm sao lại ra nông nỗi này.
“Nó ấy hả, nói ra thì cũng thật là xui xẻo…” Điền Kiến Quốc nhíu mày tỏ vẻ khó lý giải.
Kể từ sau khi Văn Trạch Tài tính ra được đại kiếp nạn của Lý Đại Thuận, trên dưới Lý gia đều hết sức cảnh giác, cố gắng tránh cái nọ né cái kia mong sao chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không. Phập phồng lo âu bao năm, cứ ngỡ rằng mọi thứ sẽ bình yên trôi qua nhưng khổ nỗi đã là kiếp nạn trời định thì chạy đâu cho thoát.
Năm nay may mắn mưa thuận gió hoà, mùa màng bội thu, toàn thể bà con ai ai cũng vui mừng phấn khởi. Trong một phút cao hứng, Lý Đại Thuận liền xung phong chạy lên trấn mua cân thịt về làm bữa liên hoan.
Vốn dĩ chú thím Lý hơi phân vân do dự nhưng vì ban ngày ban mặt lại có vợ nó đi kèm vậy nên đành tặc lưỡi chủ quan chắc chẳng có vấn đề gì đâu. Thế là thím Lý liền đưa tiền cho các con và không quên dặn chúng đi sớm về sớm.
Lượt đi diễn ra vô cùng suôn sẻ. Sau khi mua xong thịt, hai vợ chồng Lý Đại Thuận tung tăng dắt nhau ra về thì đột nhiên Tiết Ly Ly hốt hoảng la toáng lên, hai tay che lấy mông sợ hãi núp sau lưng chồng. Lý Đại Thuận lập tức quay đầu liền phát hiện một tên lưu manh mặt mũi lấm la lấm lét đang chuẩn bị bỏ trốn.
Nhắc lại việc này, Điền Kiến Quốc không nén được tiếng thở dài: “Vợ mình bị thằng khác sờ soạng, làm gì có ai không điên cho được. Đại Thuận cũng vậy thôi, cậu ấy không nói hai lời lập tức buông sọt, lao vọt tới đập cho tên kia một trận.”
“Sau đó thì sao?”
“Kỳ lạ thay gã đó bị đánh nhưng tuyệt nhiên không chống trả cũng chẳng kêu cứu, chỉ nằm yên chịu trận. Vợ Đại Thuận cảm thấy không ổn đang định gọi chồng quay về thì bất ngờ ở đâu xông ra ba bốn tên vây bắt cả hai vợ chồng lại.”
Triệu Đại Phi thảng thốt trừng lớn mắt: “Tại sao lại như vậy?”
Điền Kiến Quốc đưa ra suy nghĩ của mình: “Anh nghĩ căn bản cái thằng bụi đời đó cố tình trêu ghẹo Tiết Ly Ly mục đích là để dụ Đại Thuận ra tay đánh mình, rồi nhân cơ hội đó lén bỏ tang vật vào túi Đại Thuận. Chính vì thế lúc cảnh sát lục soát mới tìm được một chiếc đồng hồ cùng ba sợi dây chuyền vàng. Bực nhất là thằng ôn con kia cắn chặt không buông, sống chết chỉ Đại Thuận là đồng loã cho nên mới bị còng tay giải về đồn.”
Triệu Đại Phi phẫn nộ tột độ: “Vớ vẩn, sao mới chỉ nghe lời khai từ một phía mà đã bắt người rồi, phải điều tra đi chứ. Hơn nữa trước nay Đại Thuận vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong thôn trồng trọt làm ăn, có ra bên ngoài giao du đâu mà quen biết cái đám bụi đời chết bằm kia!”
Đầu mày Điền Kiến Quốc nhăn tít: “Nhưng không hiểu tại sao thằng oắt kia lại biết tường tận chi tiết về Đại Thuận, thậm chí vết bớt trên người cậu ấy nó cũng có thể kể ra vanh vách.”
Lời này khiến Triệu Đại Phi bất giác rơi vào trầm mặc. Đây là cãi bẫy, nhất định là một cái bẫy. Chúng nó chuẩn bị kỹ càng rồi mới tới chứ không phải vô tình gặp trên đường.
Lặng yên suy ngẫm nửa buổi trời, bây giờ Văn Trạch Tài mới lên tiếng hỏi: “Thương tích tên kia thế nào hả anh?”
Điền Kiến Quốc đáp: “Vỡ đầu chảy máu vì ăn nguyên một cục gạch to tướng. Hiện tại Đại Thuận đang ở trong tù còn tên bụi đời thì mang còng tay nằm điều trị tại bệnh viện.”
Triệu Đại Phi phỉ nhổ: “Mẹ kiếp, thằng chó ấy cũng biết hưởng thụ quá ha.”
Nói rồi, cậu hấp tấp quay sang hỏi Văn Trạch Tài: “Sư phụ, tính sao bây giờ?”
Văn Trạch Tài mím môi thở dài: “Chuyện này nói khó không khó, nói dễ không dễ. Hiện tại Đại Thuận đang gánh hai tội. Thứ nhất, đồng loã với kẻ trộm. Thứ hai, đánh người gây thương tích. Trường hợp xấu nhất nếu tên trộm kia cố tình đẩy tội chủ mưu lên đầu Đại Thuận, sau đấy còn kiện thêm tội giết người diệt khẩu, vậy thì rắc rối to rồi.”
Gần đây quốc gia vừa ban hành bộ luật mới đề cao nhân quyền. Trong đó nêu rõ, kể cả kẻ sát nhân bị kết án tử hình thì vẫn có quyền kiện tụng người khác. Điều này có chút khác biệt so với luật pháp đời sau. Thế nhưng đang sống ở thời đại nào thì buộc phải chấp hành luật pháp của thời đại đó thôi. Chỉ khổ cho Lý Đại Thuận, lần này xui tận mạng luôn rồi, đã gặp vận rủi thì chớ lại còn bị kẻ xấu hãm hại nữa chứ. Đúng là phước bất trùng lai, hoạ vô đơn chí.
Nhanh nhanh chóng chóng ăn ù cái cho xong bữa cơm, Văn Trạch Tài cùng Triệu Đại Phi lại vội vã chạy sang Lý gia. Đến cả bộ quần áo đã mặc mấy ngày trời, hôi rình và bám đầy bụi đường cũng chẳng kịp thay ra.
Lúc này, chú Lý đang mệt nhọc nửa nằm nửa ngồi dựa sát vào đầu giường, thím Lý ngồi bên cẩn thận bón từng thìa thuốc. Còn Tiết Ly Ly thì trốn trong góc buồng khóc thút thít.
Bầu không khí tang thương bao trùm khắp căn nhà khiến tâm trạng Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi cũng nặng nề theo. Hai thầy trò khẽ liếc nhau, cuối cùng Văn Trạch Tài đại diện cất lời chào: “Chú thím, em dâu.”
“A Văn đại sư về rồi”, thím Lý mừng rỡ ra mặt, lập tức chạy ra đón: “Mời ngồi mời ngồi…”
Nói dứt lời, thím vội vã chạy xuống bếp đun nước pha trà. Tiết Ly Ly cũng ngừng khóc, khẩn trương đứng bật dậy, hai mắt lấp lánh nhìn Văn Trạch Tài như thể nhìn thấy cứu tinh.
Văn Trạch Tài tiến tới bên giường, quan tâm hỏi han: “Sao đang yên đang lành tự nhiên lại đổ bệnh? Giờ chú cảm thấy thế nào rồi? Có khó chịu ở đâu không?"
Thôn y Lý thở dài: “Cảm lạnh xoàng thôi ấy mà, chú không sao.”
Giữa ngày hè nắng nóng như đổ lửa mà đột nhiên lại bị cảm lạnh, chuyện này e rằng không thể xem thường được.