Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 142: Thời thượng




Mấy ngày sau, Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi lén lút kéo nhau ra một góc tâm sư chuyện lạ kỳ mới phát sinh thời gian gần đây.

Triệu Đại Phi bắt đầu trước: “Dạo này vợ con làm sao ấy, cả ngày cắm cúi đo đo cắt cắt, lúc thì nói may cho sư mẫu, lúc thì nói may cho chính mình. Nhưng vấn đề ở chỗ cô ấy cứ giấu giấu giếm giếm nhất quyết không cho con xem. Sư phụ thầy nói thử xem quần áo gì mà phải bí mật dữ vậy?”

Văn Trạch Tài thở dài đồng cảm: “Y chang luôn, sư mẫu con cũng vậy, chẳng hiểu nhận được đơn hàng ở đâu mà tất bật suốt ngày. Hỏi tới thì nhất quyết không chịu nói, chỉ cười trừ cho qua chuyện. Hơn nữa thầy để ý mấy hôm nay cô nàng nói năng nhỏ nhẹ, thái độ mềm mỏng khác hẳn với trước kia.”

“Rồi xong, xong thật rồi, Vân Hồng nhà con cũng thế, lúc cười còn bẽn lẽn che miệng thế này này…” Triệu Đại Phi lóng ngóng đưa tay lên miệng bắt chước y chang điệu bộ của vợ.

Một thằng đàn ông tướng mạo thô kệch bỗng nhiên làm bộ điệu đà duyên dáng, thú thực là trông kỳ cục lắm luôn. Văn Trạch Tài nhăn mặt, da gà da vịt nổi rần rần: “Vân Hồng mà biết thì thể nào cũng tống cổ con ra phòng khách ngủ ba ngày cho xem!”

Triệu Đại Phi giãy nảy kháng nghị: “Sư phụ, con đang nói chuyện nghiêm túc mà. Liệu có phải…”

“Phải cái gì?” Văn Trạch Tài nhíu mày đầy nghi hoặc.

Triệu Đại Phi thấp giọng đáp: “Thì sư phụ cũng biết rồi đấy, mấy ông sinh viên trường đại học Liêu Thành ông nào ông nấy thông minh tuấn tú. Hễ cuối tuần được nghỉ học là lại kéo nhau ra khu này lượn vè vè…”

Khỏi cần nghe hết câu, Văn Trạch Tài cũng thừa sức hiểu được ý tứ. Anh cau mày nạt: “Lại bệnh cũ tái phát đấy. Lần trước không phải đã nói rõ vợ chồng là phải tin tưởng nhau hay sao?”

Triệu Đại Phi vội xua tay phản bác: “Không không, con không có ý đó, sư phụ hiểu lầm rồi. Biết nói thế nào cho thầy hiểu bây giờ nhỉ. Giống như ngày xưa mỗi lần chuẩn bị có hội làng, vì biết sẽ có nhiều gái đẹp làng bên tới chơi vậy nên đám thanh niên cũng chú ý chải chuốt tươm tất hơn chút, không mặc mấy bộ đồ lôi thôi bô nhếch như ngày thường. Kiểu muốn làm đỏm tí thôi chứ không phải cố tình trêu hoa ghẹo nguyệt, hay tán tỉnh ai.”

Văn Trạch Tài nâng tay sờ cằm ra chiều cân nhắc kỹ lưỡng: “Không thể nào, vợ con thì còn có khả năng chứ vợ thầy thì cần gì, thầy cao ráo điển trai, phong thái tự tin đĩnh đạc. Trong nhà có một người chồng hoàn mỹ như vậy cô ấy cần gì phải ra ngoài ngắm nhìn đàn ông khác.”

Bị đả kích công khai, Triệu Đại Phi xụ mặt một đống: “Sư phụ, còn có thể nói chuyện tử tế được nữa không đây?!”

Buổi tối về nhà, Văn Trạch Tài thấy vợ khoác lên mình bộ sườn xám được cắt may tỉ mỉ, tóc búi thấp dịu dàng, không những vậy lại còn thoa son hồng nữa chứ. Trời ơi, đẹp quá! Văn Trạch Tài ngắm đến ngây ngẩn cả người. Rất hiếm khi vợ anh chịu chưng diện làm đẹp, hình như anh đã lờ mờ đoán ra vấn đề rồi thì phải…

Thấy chồng cứ nhìn chằm chằm không nói năng gì, Điền Tú Phương có chút mất tự nhiên, cô cắn cắn môi hồi hộp hỏi: “Thế nào…nhìn được không anh?”

Văn Trạch Tài vẫn chẳng nói chẳng rằng, chỉ đứng yên tại chỗ khoanh hai tay trước ngực, sắc mặt nghiêm nghị săm soi khiến Điền Tú Phương sợ gần chết, tim đập dồn dập hơn cả tiếng trống trận.

Ước chừng vài phút sau, Văn Trạch Tài mới từ tốn mở lời: “Anh cảm thấy nếu có thêm một đôi găng tay trắng, giày da đen và thêm đôi bông tai nữa thì tổng thể sẽ càng tuyệt vời hơn.”

Điền Tú Phương đỏ mặt ngượng ngùng: “Anh nói đi đâu thế, em chỉ mặc thử trong phòng một chút thôi.”

“Vậy em lại gần đây để anh nhìn kỹ xem nào”, Văn Trạch Tài vẫy vẫy tay, mềm giọng dụ dỗ.

Điền Tú Phương bẽn lẽn bước tới. Trong phút chốc, đèn phòng liền vụt tắt…

Khỏi cần nói cũng biết đêm nay định sẵn sẽ là một đêm nồng nàn và cháy bỏng rồi.

Sáng hôm sau, Văn Trạch Tài tinh thần phơi phới chủ động rời giường chuẩn bị cơm sáng cho vợ yêu. Người thứ hai thức giấc là Triệu Đại Phi. Còn chưa kịp múc nước rửa mặt, cậu chàng đã lăng xăng chạy xuống bếp tươi cười xin xỏ ngay: “Sư phụ, nay cho con nghỉ nửa buổi nhé, con đưa vợ đi uốn tóc.”

Văn Trạch Tài hào phóng gật đầu: “Thế cùng đi đi, vừa hay sư mẫu con cũng muốn làm tóc.”

Hai người đàn ông liếc nhau, lời ít ý nhiều lập tức hiểu ra tại sao dạo này hai bà vợ lại nhu mì hiền dịu như vậy. Hoá ra là muốn thay đổi phong cách thời thượng. Gì chứ riêng vấn đề này cánh đàn ông đồng ý hai chân hai tay luôn. Vợ làm đẹp là để cho mình ngắm mà, không phải sao?!

Và thế là để thoả lòng ước nguyện của các chị em, Văn Trạch Tài cùng Triệu Đại Phi quyết định hôm nay đóng cửa tiệm nghỉ làm một ngày, hộ tống hai bà vợ đi uốn tóc.

Cả nhà sáu người rồng rắn kéo nhau vào tận trung tâm thành phố Liêu Thành. Xã hội phát triển nhu cầu làm đẹp tăng cao, trong thành phố không thiếu các tiệm cắt tóc lớn nhỏ. Tuy nhiên để đảm bảo kết quả được như ý muốn, Văn Trạch Tài vẫn cẩn thận lựa một tiệm tương đối khang trang, có bảng hiệu rõ ràng uy tín. Mặc dù giá cả cao hơn mặt bằng chung một chút nhưng thợ ở đây dày dạn kinh nghiệm, tay nghề cao, còn có thể dựa vào khuôn mặt từng khách để thiết kế kiểu tóc cho phù hợp. Nôm na giống như các salon tóc ở thời hiện đại vậy đó. Thế nên Văn Trạch Tài đồng ý trả giá cao miễn sao có thể khiến vợ anh hài lòng thì bao nhiêu cũng xứng đáng.

Hai người đàn ông, à không, tính cả Thiên Nam nữa là ba người mới đúng, xếp hàng ngồi chồm hỗm đợi trước cửa tiệm. Còn Hiểu Hiểu vì quá tò mò nên quyết định chui hẳn vào trong để xem cắt tóc, uốn tóc là như thế nào, có giống kiểu úp tô lên đầu rồi cắt như cha vẫn thường làm ở nhà không.

Ngồi tê hết cả chân mà vẫn chưa thấy vợ ra, Triệu Đại Phi bắt đầu cảm thấy chán chán nên đứng lên đi qua đi lại. Được một hồi, cậu chàng hớt hải quay về, khều khều Văn Trạch Tài: “Sư phụ nhìn kìa, bên đó có phải cái tên hôm bữa nằm cùng phòng bệnh với Văn Trạch Dũng không?”

Nhìn theo hướng tay Triệu Đại Phi chỉ, Văn Trạch Tài phát hiện quả thật là Tống Văn Minh đang giằng co với một cô gái và người đó không ai khác chính là Miêu Lệ Lệ.

Nếu anh đoán không lầm thì hai kẻ này đang cãi nhau về vấn đề của Hạ Trực.

“Con khốn, ông đánh chết mày. Hôm nay mày có chết thì cũng là do tự mình chuốc lấy, ai bảo mày dám lừa ông hả? Không phải tại mày thì đời nào ông phải đắc tội với người của Chu gia? Mày, tất cả mọi chuyện là do mày, con đàn bà lăng loàn không biết xấu hổ. Chó má!”

Vừa nghiến răng chửi rủa Tống Văn Minh vừa vung nắm đấm lên cao khiến Miêu Lệ Lệ sợ run như cầy sấy: “Này, anh đừng có làm bậy. Giờ chúng ta đang ở giữa đường giữa phố, biết bao nhiêu người đang nhìn kia kìa. Nếu anh không muốn cưới cái cô gái họ Lưu kia nữa thì cứ đánh đi.”

Tống Văn Minh lập tức hạ nắm đấm nhíu mày cười lạnh: “Giỏi lắm, cũng coi như mày có tí bản lĩnh. Hừ, không đánh cũng được nhưng mày phải nôn tiền ra đây. Tao nói cho mày biết, trước đây tao đã đắp không biết bao nhiêu tiền của lên người mày. Giờ mày không nhả đủ một ngàn đồng thì đừng trách tao không nể tình. Ấy, đừng vội nghĩ tới việc chạy đến Lưu gia làm loạn. Nếu mày dám làm bậy tao sẽ lập tức chạy tới trường tung hê toàn bộ những việc dơ bẩn mà cô sinh viên Miêu Lệ Lệ đã từng làm. Để xem tới lúc đó, giữa hai chúng ta ai mới là người chết trước.”

Dứt lời, Tống Văn Minh thở phì phò bỏ đi một nước để mặc Miêu Lệ Lệ nước mắt ngắn dài, ngồi bó gối trên vỉa hè khóc lóc thảm thương.

Bởi vì chưa gặp Miêu Lệ Lệ bao giờ nên Triệu Đại Phi lầm tưởng rằng Tống Văn Minh lại giở thói ngang ngược ức hiếp con gái nhà lành vì thế liền nổi máu anh hùng: “Sư phụ, mình qua giúp chứ hả?”

Tuy nhiên đáp lại chỉ là cái lắc đầu ngao ngán của Văn Trạch Tài: “Tự làm tự chịu, không oan chút nào.”

Kể cả Tống Văn Minh không đi tính sổ thì chắc chắn Hạ gia cũng sẽ không tha cho cô ta.

Khúc nhạc đệm nhanh chóng qua đi, hai người đàn ông tiếp tục quay lại với công cuộc chờ đợi. Chán chê mê mỏi mãi cuối cùng cũng xong, mất bao nhiêu thời gian nhưng thành quả thu về mĩ mãn vô cùng. Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng như thể lột xác thành phụ nữ thành thị thực thụ, thời thượng, xinh đẹp, khí chất ngời ngời.

Không chỉ diện mạo thay đổi, ngay cả tinh thần của các cô ấy cũng phấn chấn thấy rõ. Dọc đường đi, Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng ríu rít bàn luận về mẫu sườn xám sắp sửa ra mắt. Vừa về tới cửa hàng là hai người phụ nữ lập tức lôi vải vóc ra hí hoáy vẽ vẽ cắt cắt, hoàn toàn quên mất hai ông chồng tội nghiệp.

Văn Trạch Tài cùng Triệu Đại Phi lủi thủi lui về một xó, trề môi uỷ khuất. Vợ à, có cần tập trung vào công việc tới vậy không, quan tâm chồng em tí đi mà!!!

Mặc kệ hai ông chồng kêu gào thảm thiết, Điền Tú Phương cùng Trần Vân Hồng vẫn một lòng chú tâm vào chuyên môn. Và sự nỗ lực của hai cô đã được đền đáp xứng đáng. Chỉ vài ngày sau, công việc làm ăn của cửa hàng quần áo bỗng khởi sắc tưng bừng, khách khứa thi nhau kéo tới nườm nượp. Nguyên nhân là do hai bà chủ quá đẹp quá thời trang.

Phong cách sườn xám tay dài kết hợp với tóc uốn xoăn thời thượng của hai cô đã nhanh chóng trở thành trào lưu thu hút đông đảo hội chị em phụ nữ sống quanh đây và đặc biệt là nhóm sinh viên nữ trường đại học Liêu Thành.

Bằng sự khéo tay và tỉ mỉ của Điền Tú Phương cùng Trần Vân Hồng, chiếc áo sườn xám ôm sát lấy thân mình, làm nổi bật bờ vai thon, vòng eo nhỏ, đôi chân dài thẳng tắp, không những khéo léo khoe trọn nét đẹp hình thể mà còn tôn lên vẻ đẹp nữ tính của người phụ nữ Trung Hoa. Vậy nên chỉ tính sơ đơn hàng sườn xám trong vài ngày gần đây thôi mà cũng lên tới mấy chục bộ rồi.

Trái ngược với đó, bên này nhộn nhịp bao niêu thì bên kia ảm đạm bấy nhiêu. Tiệm đoán mệnh của Văn Trạch Tài ế sưng ế xỉa, vắng tanh vắng ngắt như chùa bà đanh. Hai thầy trò chán chường ngồi ngáp ruồi chẳng thấy ma nào thèm ghé.