Ngày hôm sau, Văn Trạch Tài tranh thủ lên núi gặp Chương Toàn một chút. Sau khi trở về anh liền thấy Triệu Đại Phi đang đứng đợi sẵn ở đầu ngõ, bộ dạng nôn nóng, tầm mắt dáo dác đảo khắp nơi. Nhìn thấy Văn Trạch Tài, Triệu Đại Phi mừng quýnh: “Sư phụ lẹ lên, cái cô thích hương ngựa gì đó tới rồi.”
“Cái gì mà thích hương ngựa, người ta tên là Mã Ái Hương” Văn Trạch Tài thuận tay ném hũ đồ cho Triệu Đại Phi.
Rút kinh nghiệm từ đợt trước, lần này Triệu Đại Phi không dám mở ra xem mà chỉ dè chừng hỏi: “Thầy trả cái con trùng gớm ghiếc kia về cho chủ nhân của nó rồi hả?”
“Sao? Lưu luyến?” Văn Trạch Tài nhướng mày hỏi.
Triệu Đại Phi vội xua lấy xua để: “Cho con xin. Con sợ nó gần chết lấy đâu ra mà lưu với chả luyến!”
Hai thầy trò vừa cười vừa nói rảo bước quay về cửa tiệm.
Ngồi trong tiệm là một cô gái trẻ ước chừng 25, 26 tuổi, xinh đẹp yêu kiều trong bộ sườn xám ôm sát thân, mái tóc uốn xoăn càng làm tôn lên vẻ kiêu sa đài các. Nổi bật nhất là chiếc vòng tay phỉ thuý xanh biếc, chất ngọc trong suốt cực kỳ quý giá và bắt mắt.
Giờ phút này Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng đang bận rộn cắt may bên tiệm quần áo, Nam Nam và Hiểu Hiểu chạy đi chơi cùng đám bạn trong xóm vậy nên chỉ có một mình Mã Ái Hương ngồi yên tĩnh bên tách trà xanh bốc khói nhè nhẹ, vô hình chung tạo thành một khung cảnh bình yên như tranh bích hoạ.
Phát hiện có người đi vào, Mã Ái Hương liền đứng dậy lịch sự chào: “Văn đại sư.”
Giọng cô ấy mềm mỏng, phóng khoáng, nhẹ nhàng nhưng lại khá có uy lực.
Văn Trạch Tài mặt không đổi sắc, giữ đúng lễ tiếp khách: “Mời cô ngồi.”
Tuy nhiên trái ngược với vẻ bình thản của Văn Trạch Tài, con ngõ nhỏ hôm nay bỗng nhiên ồn ào náo nhiệt lạ thường. Bởi vì hiếm khi có một cô gái xinh đẹp thời thượng xuất hiện trong khu này vậy nên không ít người dân hiếu kỳ, cố tình đi qua đi lại, ghé mắt tò mò.
Đáng tiếc, Mã Ái Hương ngồi xoay lưng ra cửa vậy nên mấy anh trai trong xóm chỉ có thể ngậm ngùi ngắm nhìn bóng lưng của người đẹp.
Đợi chủ và khách cùng an toạ, Mã Ái Hương mới khéo léo bắt chuyện: “Nghe em họ tôi nói Văn đại sư đây là một bậc cao nhân chân chính, được mệnh danh là thần cơ diệu toán. Thấy nó không tiếc lời khen tặng làm tôi đây tò mò vô cùng vậy nên hôm nay mới mạo muội tìm đến đây thỉnh cao nhân tính giúp một quẻ, xem xem cuộc đời tôi vận số thế nào.”
Văn Trạch Tài mỉm cười nhã nhặn: “Vận mệnh nằm trong tay mỗi người, dù tôi có lợi hại tới đâu cũng không cách nào tính được hết tất cả mọi chuyện sẽ diễn ra trong suốt quãng đời tiếp theo của cô.”
“Vậy sao?” Mã Ái Hương thoáng chút thất vọng, “Vậy có thể tính cái gì?”
“Tính đại kiếp nạn hoặc đại hỷ sự”, Văn Trạch Tài đặt ba đồng xu vàng lên bàn sau đó nghiêm túc hỏi: “Cô muốn tính cái gì?”
“Toàn bộ những gì có thể”, Mã Ái Hương đáp nhẹ tênh rồi khẽ phất tay ra hiệu.
Hôm nay Mã Ái Hương không đến một mình mà đi cùng với một người đàn ông cao to vạm vỡ. Tuy nhiên từ đầu tới cuối anh ta chỉ đứng yên lặng ngoài cửa, sau khi nhận được hiệu lệnh mới từ từ tiến vào, móc túi ngực lấy ra một phong bao lì xì phồng căng đặt xuống trước mặt Văn Trạch Tài. Thanh âm khi tiếp xúc với mặt bàn rất đầm và nặng, điều đó chứng tỏ bên trong chứa rất nhiều, rất rất nhiều tiền.
Văn Trạch Tài tủm tỉm cười trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ khiêm tốn: “Ấy, không cần đặt lễ nặng vậy đâu.”
Mã Ái Hương khẽ cười: “Đối với Văn đại sư có lẽ một quẻ bói không cần nhiều tiền tới vậy nhưng đối với tôi mà nói thì tiên đoán tương lai là một việc hết sức hệ trọng, tôi nhất thiết phải chuẩn bị đủ đầy để tương xứng với thành ý của mình. Văn đại sư không cần từ chối, thầy cứ nhận lấy đi.”
Đương nhiên Văn Trạch Tài không khách khí, anh khẽ đánh mắt ra hiệu cho Triệu Đại Phi thu tiền, sau đó bắt đầu gieo quẻ.
“Năm Hợi hợp Mộc cục, Mộc vượng ở phương Chính Đông, xung sát với phương Chính Tây nên phạm vào Tam Sát (1). Ngoài ra chủ mệnh của cô có sao Kiếp Sát và Thất Sát nằm cùng một cung được gọi là Lưỡng Sát trùng phùng dẫn đến Thất cát (2) thành tử. Lại nói năm nay cô 26 tuổi, vừa lúc vướng phải hạn tam tai (3). Ba năm tới cô sẽ gặp một tình kiếp. Tuy nhiên là hỉ hay bi còn tuỳ vào phúc phần của cô. Nếu vượt qua được trở ngại thì sẽ là chuyện tốt thành đôi, còn nếu không thì phải chịu cảnh một xác hai mạng.”
Nói xong, Văn Trạch Tài gom ba đồng vàng lại, tiếp tục gieo quẻ thứ hai:
“Năm Tỵ hợp Kim cục, Kim vượng ở phương Chính Tây, xung sát với phương Chính Đông lại phạm vào Tam Sát. Nhật mãn sát môn, Hoả Tinh (4) hãm địa ở cung Tật Ách. Tuy nhiên lại may mắn gặp được cùng lúc sao Thiên Phúc (5) và Thiên Y (6) thành thử gặp dữ hoá lành. Ở thời điểm 32 tới 35 tuổi, cô bị bạo bệnh, đe doạ tính mạng, song mệnh trung chú định cô luôn có một quý nhân phù trợ, người đó sẽ giúp cô bình an vượt qua tai kiếp.”
Mã Ái Hương ngưng thở, nhìn chằm chằm Văn Trạch Tài không chớp mắt.
Văn Trạch Tài lại tiếp tục tung thêm một lượt nữa: “Phúc sinh tam hợp, nguyệt dược Mẫu thương, bước vào tuổi 40 chính là thời kỳ hưng thịnh nhất trong cuộc đời của cô. Bất luận làm cái gì cũng thuận buồm xuôi gió, thành công rực rỡ. Vì thế cứ hăng hái mà xông lên đừng lo trước sợ sau sẽ phí hoài cơ hội. Nếu may mắn gặp đúng cơ duyên rất có khả năng cô sẽ trở thành một truyền kỳ trong thương giới.”
Nói đoạn, anh ngẩng đầu hỏi: “Quẻ cuối cùng, cô muốn hỏi vấn đề gì?”
Mã Ái Hương mím môi thoáng lưỡng lự vài giây: “Tôi muốn hỏi anh ta có phải quý nhân của đời tôi hay không?”
Sống lưng người đàn ông ngoài cửa bất giác cứng đờ vì quá bất ngờ nhưng anh ta không hề nhúc nhích cũng không quay đầu lại.
Văn Trạch Tài nâng mắt nhìn lướt một lượt rồi tủm tỉm cười: “Quẻ này tôi giữ lên cho cô, chờ khi nào cô thực sự muốn biết thì hãy tới tìm tôi. Hiện tại tôi chỉ có thể tiết lộ anh ta chính là tình kiếp của cô.”
Nói tới đây, Văn Trạch Tài đổi sắc mặt nghiêm túc: “Nhưng giống như những gì tôi đã nói ở trên. Mối duyên này còn chưa biết là lương duyên hay nghiệt duyên. Nếu thuận lợi sẽ hạnh phúc viên mãn còn không thì kết cục chính là một xác hai mạng. Ở đây, “Xác” không phải là cô nhưng “mạng” lại có cô trong đó.”
Mã Ái Hương hít sâu một hơi tiếp nhận vấn đề sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười: “Được, vậy một quẻ này tôi gửi lại ở chỗ đại sư. Đợi thời cơ chín muồi tôi sẽ quay lại nhờ thầy giải.”
Văn Trạch Tài gật đầu cười: “Hoan nghênh quay trở lại bất cứ lúc nào. Tôi và cậu Tất là bạn học đồng thời cũng là anh em thân thiết. Nếu sau này tôi chuyển nhà cô cứ việc thông qua cậu ấy chắc chắn sẽ tìm được tôi.”
“Cám ơn Văn đại sư”, Mã Ái Hương cúi đầu chào, toan xoay gót rời đi. Đúng lúc này Văn Trạch Tài liền chỉ vào cổ tay cô ấy: “Thứ lỗi tôi nói nhiều một câu, chiếc vòng này không phải đồ tốt đâu, cô vẫn nên sớm tháo xuống thì hơn.”
Mã Ái Hương chấn động cứng đờ người, cô bần thần nhìn thẳng vào Văn Trạch Tài, một hồi lâu sau mới tìm được tiếng nói: “Quả nhiên là bậc cao nhân, cám ơn đại sư nhắc nhở.”
Đeo vòng đã lâu nhưng tới tận ngày hôm qua cô mới tình cờ phát hiện nó có vấn đề. Vốn định tháo ra rồi nhưng thấy cậu em họ tâng bốc vị Văn đại sư này dữ quá vậy nên cô cố tình đeo tới đây thử tài một phen. Ai dè Văn đại sư không hề làm cô thất vọng.
Sở dĩ Mã Ái Hương tự tin như vậy là bởi vì sự việc tương đối bí mật, hiện mới chỉ có hai người biết đó là cô và người đàn ông luôn đi theo bảo vệ cô. Ấy vậy mà mới liếc sơ một cái Văn Trạch Tài đã nhìn ra vấn đề ngay. Quả thật là cao nhân!
Tới lúc này, Mã Ái Hương đã có thể hoàn toàn buông lỏng cảnh giác. Cô nhẹ bước ra về, người đàn ông đứng ngoài cửa lập tức đi theo nhưng lạ lùng thay, anh ta không tiến lên ngang hàng mà chỉ luôn đi ở phía sau và duy trì khoảng cách đúng nửa bước chân.
Suốt quá trình xem bói, Triệu Đại Phi đứng chết dí trong góc nhà nín thở chờ đợi. Tới khi tiễn khách đi rồi, cậu chàng như quả bóng xì hơi ngã xụi lơ xuống nền đất, hai tay ôm khư khư cái bao lì xì run rẩy gọi: “Sư…sư phụ…”
Văn Trạch Tài hết hồn, vội vàng chạy tới đỡ lấy: “Làm sao thế? Đau bụng hả?”
Kết quả Triệu Đại Phi sống chết không chịu đứng dậy mà chỉ thều thào thông báo: “Sư phụ, ba ngàn…chỗ này có tận ba ngàn đồng lận…”
Cậu cố gắng nói thật nhỏ tiếng vì sợ chẳng may có ai nghe thấy thì chết dở. Cả một đống tiền chứ đùa à?!
Nhìn thằng đệ nằm sát rạt dưới đất, dùng cả thân mình đè chặt lên bọc tiền, Văn Trạch Tài chỉ biết dở khóc dở cười: “Đứng dậy đừng nằm dưới đất dơ hết quần áo giờ. Có ba ngàn thôi mà, làm gì mà phải khiếp sợ dữ vậy?!”
Đời trước có ông khách còn tặng anh cả một căn biệt thư cơ. Ba ngàn đồng đã ăn thua gì!
Triệu Đại Phi kinh hãi vươn ngón cái: “Sư phụ, thầy lợi hại!”
Cuối ngày, tất cả các khoản thu đều được đưa về cho Điền Tú Phương cất giữ. Và thế là đêm nay, trừ bỏ Văn Trạch Tài và hai đứa nhỏ ra thì ba người còn lại cứ bồn chồn lo lắng không yên, chốc chốc lại chạy ra kiểm tra cửa nẻo vì sợ có kẻ gian rình rập theo dõi.
Văn Trạch Tài bất đắc dĩ vô cùng: “Đợi hôm nào rảnh rảnh hai vợ chồng mình mang tiền ra ngân hàng gửi.”
Nghe vậy, Điền Tú Phương lập tức gật đầu tán thành ngay. Ít ít không sao chứ nhiều thế này cô không dám giữ đâu, hồi hộp mất ăn mất ngủ, có khi còn mắc bệnh tim nữa ấy chứ. Haizz, bất thình lình phát tài nghe chừng cũng mệt tim ra phết!
===
Chú thích: (1)Tam Sát là phương vị lưu niên xung Tam hợp vượng vị. Trong phong thuỷ có câu “Muốn phát tài phải đấu Tam Sát”. Tam Sát là một trong những Thần sát trọng yếu trong phong thuỷ nhà ở. Nếu lưu niên phạm Tam Sát thì tất sẽ ảnh hưởng đến tài vận trọng năm, cũng dễ vì thế mà gặp hoạ phá tài, lộ tài, người nhà ốm đau bệnh tật, tai nạn bất ngờ…
Theo “Vĩnh cổ thông thư”, Tam Sát được lý giải như sau: Tam Sát chia làm ba dạng: Tuyệt là Kiếp Sát, Thai là Tai Sát, Dưỡng là Tuế Sát. Nói đơn giản hơn thì Kiếp Sát, Tai Sát và Tuế Sát chính là Tuyệt, Thai và Dưỡng của địa chi Tam hợp. Từ đó có thể hiểu, Tam Sát trên thực tế là tên gọi chung kết hợp giữa Kiếp Sát, Tai Sát và Tuế Sát.
(2)Thất cát tinh là chỉ văn xương, văn khúc, tả phụ, hữu bật, thiên khôi, thiên việt, lộc tồn. Lục sát tinh là chỉ dương nhận, đà la, hoả tinh, linh tinh, thiên thông, địa kiếp.
(3)Tam tai: Theo quan niệm dân gian, mỗi con giáp cứ 12 năm sẽ có 3 năm liên tiếp gặp tai hoạ và điều này được gọi là hạn Tam tai. “Tam” có nghĩa là 3, “tai” có nghĩa là tai hoạ, điều không may mắn. Vì vậy, có thể hiểu đơn giản, Tam tai là tai hoạ vào 3 năm liên tiếp trong vòng 12 năm và xảy ra như một vòng tuần hoàn, có quy luật rõ ràng.
(4)Trong khoa Tử Vi thì Lục Sát Tinh là những sao rất nguy hiểm có khả năng tác hoạ rất lớn. Sao Hoả Tinh cũng là một trong số đó, Sao này là Nam Đẩu Tinh thuộc hành Hoả có tính Dương nằm trong loại Sát Tinh, Đoản Thọ Tinh chủ về sát phạt, nóng nảy, táo bạo, liều lĩnh. Hoả Tinh có tên gọi tắt là Hoả.
(5)Sao Thiên Phúc trong tử vi: Hành: Hỏa
Phúc tinh: chủ sự phò nguy cứu khổ.
Hai sao này đóng đâu cứu khổ cứu nạn ở đó.
Cả 2 đều là phúc tinh và đồng nghĩa với nhau:
a. Về tính tình:
– có thiện tâm, nhân hậu, hiền lành, đức độ, hay làm việc thiện, hay cứu giúp người
– có tín ngưỡng, tin tưởng nơi Phật Trời, nhân quả
– có khiếu đi tu, có thể đắc quả
Hai sao này giống nghĩa với Tứ Đức và Thiên Giải, Địa Giải, Giải Thần
b. Về phúc thọ:
– chủ sự cứu giải tai họa, giảm bớt hung nguy
– giảm bệnh tật
– tăng phúc thọ do việc tu nhân tích đức, giúp người, người giúp
– Thiên Tướng, Riêu, Y và Thiên Quan, Thiên Phúc: bác sĩ rất mát tay, lương y chữa bệnh giỏi
– Cơ Nguyệt Đồng Lương, Thiên Quan, Thiên Phúc: lương y, người hảo tâm, phúc thiện, hay làm công tác xã hội.
– Tử, Tham đồng cung: đi tu, cứu độ được nhiều người.
(6)Sao Thiên Y và đặc điểm, nội dung trong lá số tử vi.
Hành: Thủy
Loại: Tùy Tinh
Chủ về: Sạch sẽ vệ sinh, giỏi về nghề thuốc, y dược, cứu giải bệnh tật.
Tên gọi tắt: Y
Ý Nghĩa Thiên Y Ở Cung Mệnh
Thiên Y: Hay đau yếu, hay dùng thuốc, thích dùng thuốc, có khi lạm dụng thuốc.
Thiên Tướng, Thiên Y, Thiên Quan, Thiên Phúc: Lương y, thầy thuốc giỏi, mát tay như Biển Thước.
Thiên Tướng, Thiên Y, Thiên Hình (hay Kiếp Sát): Bác sĩ giải phẫu như Hoa Đà.
Nhật hay Nguyệt, Thiên Y, Thiên Quan, Thiên Phúc: Bác sĩ chiếu điện hay bác sĩ nhãn khoa hoặc thần kinh.
Thiên Tướng, Thiên Y, Thai: Bác sĩ trị bệnh đàn bà, đẻ chửa.
Tùy theo bộ sao y khoa đi liền với bộ phận cơ thể nào thì y sĩ sẽ chuyên khoa về bộ phận đó nhiều hơn hết.