Rất nhanh sự việc Hạ Trực được giải thuật đã truyền tới tai Tống Văn Minh, khỏi phải nói hắn ta điên tiết tới độ nào. Ừ thì công nhận hắn đã chán ngấy con ả Miêu Lệ Lệ rồi nhưng vẫn đuổi cùng giết tận, sống chết không buông tha cho Hạ Trực.
Chỉ cần tưởng tượng tới việc người đàn bà của mình bị Hạ Trực cưỡng hiếp là Tống Văn Minh lại cảm thấy hít thở không thông, hận không thể một đao chém chết Hạ Trực. Vậy nên sau khi biết đại sư giải thuật chính là Văn Trạch Tài, Tống Văn Minh liền mon men tới tìm Tống Thuý Thuý nhờ giúp đỡ.
“Chẳng phải trước kia tên Văn khốn kiếp thích mê thích mệt, cả ngày nhằng nhẵng như con chó theo đuôi chị còn gì. Đảm bảo giờ chỉ cần chị chủ động tới tìm là thể nào thằng khốn đó cũng thần hồn điên đảo, bỏ vợ bỏ con chạy theo chị cho mà xem.”
Tới lúc đó ấy hả, bất luận sư phụ có nhận lời giúp hay không thì Tống Văn Minh vẫn có nhiều cách khiến Hạ Trực chết không được mà sống cũng không xong!
Nhìn thằng em út hống hách ngang ngược vì được ba mẹ cưng chiều vô pháp vô thiên, Tống Thuý Thúy khó chịu vô cùng. Cô ả không ngại tạt thẳng một gáo nước lạnh: “Mày nghĩ chị mày ngu chắc? Yên lành không muốn tự nhiên muốn thành tiểu tam chen chân phá hoại hạnh phúc gia đình người khác? Nghe đâu gần đây mày đang qua lại mật thiết với con gái nhà họ Lưu đúng không? Thế nào? Không muốn lấy vợ nữa hả? Hừ, mày không ngại điều tiếng thì chị đây cũng không thích bị thiên hạ chỉ trỏ đàm tiếu đâu. Dẹp khẩn trương ba cái mưu hèn kế bẩn của mày đi, toàn vớ va vớ vẩn!”
Lưu gia là một gia tộc nổi danh giàu có thịnh vượng nhiều đời, chẳng hiểu bằng thủ đoạn nào Tống Văn Minh có thể dụ dỗ con gái nhà họ, khiến cô Lưu si mê điên cuồng, một hai đòi gả cho Tống Văn Minh bằng được. Vốn dĩ Lưu gia đã không mấy hài lòng về Tống Văn Minh, nếu để họ biết hắn còn có một bà chị phẩm chất đồi bại thì chắc chắn sẽ không bao giờ có cửa làm rể nhà họ Lưu.
Nghe chị gái phân tích, Tống Văn Minh hung tợn nghiến răng trèo trẹo: “Thằng chó Văn Trạch Tài dám phá hư chuyện của ông, để xem ông đây xử mày thế nào!”
Tống Thuý Thuý bực mình quát: “Mày có thôi ngay đi không hả? Có thể phá giải thuật của sư phụ mày chứng tỏ hắn không còn là tên Văn Trạch Tài vô dụng trước kia nữa rồi. Nếu mày dám manh động chị nghĩ người xui xẻo chắc chắn không phải hắn mà chính là mày đó, em trai ạ! Cẩn thận mà suy ngẫm lại đi, hiện tại mày đã chọc vào một Chu gia mệnh sư giờ còn muốn tìm thêm rắc rối nữa hả? Nói không chừng biết đâu Văn Trạch Tài cũng là đệ tử Chu gia thì mày chỉ có ăn đủ thôi em giai thân yêu ơi.”
Sắc mặt Tống Văn Minh méo mó vẹo vọ, càng lúc càng khó coi vô cùng. Hắn ngồi thừ ra suy nghĩ nửa buổi trời, cuối cùng cả giận gầm lên: “Chẳng lẽ cứ ngồi yên nhìn thằng ranh Hạ Trực bình yên vô sự mà không làm gì?”
Tống Thuý Thuý cười lạnh: “Hừ, ra đời bao lâu rồi mà vẫn còn ngây thơ như con bò đeo nơ! Bị con nhỏ Miêu Lệ Lệ lừa gạt bấy lâu mà chẳng hay biết gì. Căn bản không hề tồn tại chuyện cưỡng hiếp với cả ép gian gì hết ấy, chẳng qua nó sợ mày quá nên mới quanh co nói dối thôi.”
Còn chưa kịp nói dứt lời, thằng em đã hằm hằm lao ra ngoài như tên bắn, Tống Thuý Thuý vội vàng hỏi với theo: “Đi đâu đấy?”
“Đi tìm con tiện nhân kia chứ còn đi đâu nữa!” Tống Văn Minh không thèm quay đầu, chỉ hằn học để lại một câu.
Đứng yên tại chỗ, Tống Thuý Thuý nhướng mày tỏ vẻ thích thú: “Đúng là thằng ngu. Bị gái nó dắt mũi mà cứ nghĩ mình hay!”
Phen này sắp có kịch vui xem đây, Tống Thuý Thuý nhếch mép để lộ nụ cười rét lạnh. Năm đó ba mẹ trọng nam khinh nữ, không muốn con trai cưng chịu khổ nên bắt con gái ra thế thân. Vì nó mà cô phải xuống nông thôn dãi nắng dầm sương, lao động cực nhọc suốt mấy năm ròng. Chuyện này Tống Thuý Thuý cô sẽ ghi nhớ suốt đời, có chết cũng không bao giờ quên!
Hôm nay rảnh rỗi, vợ chồng Văn Trạch Tài bèn rủ nhau ra Cũng Tiêu Xã gọi điện về quê. Người bắt máy là Điền Kiến Quốc, Văn Trạch Tài hào hứng hỏi: “Chúng em ở trên này rất ổn, cha mẹ ở nhà có khoẻ không anh cả?”
Điền Kiến Quốc vui vẻ đáp lời: “Khoẻ, khoẻ lắm, hôm nay mới nổi trận lôi đình với Chu Thiên Hoa xong.”
“Chu Thiên Hoa?!” Cái tên bữa trước tạt phân vào cửa nhà mình đây mà, Văn Trạch Tài không khỏi nhíu mày lo lắng: “Hắn lại gây chuyện nữa hả anh?”
Sẵn bực bội trong người nên Điền Kiến Quốc nói luôn một lèo: “Đánh nhau với dân thôn bên, đấm gãy răng cửa người ta có chết không cơ chứ. Hôm qua bọn họ kéo sang đây tính sổ. Cha còn chưa kịp hỏi rõ trắng đen, phân định phải trái thì hai bên đã nhào vào thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Ông già nóng máu chửi ầm hết cả lên.”
Nói xong chuyện chính, Văn Trạch Tài liền chuyển tai nghe cho vợ. Cứ tưởng vài câu hỏi thăm sức khoẻ rồi thôi, ai ngờ hai anh em nói một thôi một hồi, mãi không hết chuyện. Tới lúc cúp điện thoại còn lưu luyến, hẹn lần sau tâm sự tiếp nữa chứ.
Mặc dù không nói ra miệng nhưng Văn Trạch Tài ghen tị cực kỳ, anh bĩu bĩu môi uỷ khuất: “Em với anh cả có chuyện gì mà nói lâu thế?”
Điền Tú Phương khẽ cười: “Tại lâu mới có dịp gặp nên đương nhiên có nhiều chuyện để nói rồi. Thế sao anh không nói lâu một tí đi, lại còn tị với em nữa?!”
“Đàn ông chỉ nói chính sự nhanh gọn súc tích!” Văn Trạch Tài cố cãi cứng, nhất quyết không chịu thừa nhận bản thân là hũ dấm chua lè.
Đi được một đoạn, anh liền quay sang thông báo: “À đúng rồi ngày mai Tất Trường Lâm và Uông Quân Đào tới nhà mình ăn cơm, hay là mình mua ít xương sườn với cả thịt ba chỉ đi. Đằng nào vợ Đại Phi mang bầu cũng không thích ăn cá, chịu khó ăn nhiều thịt chút mới có dưỡng chất nuôi thai nhi.”
Điền Tú Phương gật đầu tán thành ngay: “Vâng, để em đi cho, ngày mai cửa hàng khá rảnh, cũng không bận gì mấy.”
Đều đặn mỗi thứ bảy hàng tuần, mấy người Tất Trường Lâm lại rủ nhau tới nhà Văn Trạch Tài xin ăn ké. Đương nhiên bọn họ không tới tay không, mặc kệ Văn Trạch Tài ngăn cản rất nhiều nhưng chẳng ai chịu nghe, lần nào tới cũng xách theo túi to túi nhỏ, khi thì mấy món đặc sản vùng miền, khi lại là vài gói kẹo gói bánh lót tay cho bọn trẻ.
Người ta hay nói giữ lửa cho bếp là giữ hơi ấm cho gia đình. Nhìn căn bếp nhỏ bập bùng ánh lửa đỏ rực, mùi thức ăn nồng nàn quyến rũ lan toả lên tận phòng khách, Tất Trường Lâm không giấu được vẻ hâm mộ ngập tràn: “Công nhận có vợ sướng thật, ngày nào cũng được ăn cơm ngon canh ngọt.”
Bình thường Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi xung phong nhận nhiệm vụ nấu nướng nhưng mỗi khi có khách ghé chơi là Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng sẽ phải đòi lại vị trí đầu bếp. Hết cách rồi, tuy biết hai người đàn ông có lòng, không muốn vợ vất vả nhưng mà tay nghề vẫn còn nhiều hạn chế, nấu cơm nhà thì còn miễn cưỡng chấp nhận được chứ tiếp khách e rằng không ổn cho lắm. Tốt nhất là để cánh phụ nữ đứng bếp thì hơn.
Có người ghen tị với mình, Văn Trạch Tài sung sướng ra mặt: “Thèm thì cưới vợ là có người nấu cho ăn chứ khó gì.”
Tất Trường Lâm xấu hổ đỏ bừng mặt: “Làm gì có chuyện ấy, cha em bảo cưới vợ về là để yêu thương cưng chiều. Trừ bỏ vấn đề cơm nước, em đảm bảo chiều vợ hết nấc luôn.”
“Phốc…khụ…khụ…” Uông Quân Đào sặc nước đấm ngực ho khù khụ: “Vãi ông, vòng đi vòng lại ăn uống vẫn cứ là hàng đầu.”
“Chuyện này cũng dễ hiểu thôi!” Triệu Đại Phi vắt chân chữ ngũ bày ra bộ dáng người từng trải: “Nhớ trước đây khi chưa lấy vợ em cũng có suy nghĩ y chang anh Tất. Nhưng lấy vợ về rồi là nghĩ khác liền, haizz, giờ ấy hả, em không muốn cô ấy động chân động tay làm bất cứ việc gì. Cứ ngồi ngắm vợ cả ngày em cũng không biết chán.”
Đúng lúc này Trần Vân Hồng bưng mâm thức ăn lên, tình cờ nghe được trọn vẹn những tâm sự của chồng, cô xấu hổ đỏ bừng mặt, len lén trừng mắt lườm yêu ông xã một cái rồi vội vàng chạy biến xuống bếp.
Triệu Đại Phi khoái chí cười hắc hắc trong khi ấy Tất Trường Lâm và Uông Quân Đào nhao nhao truy hỏi Văn Trạch Tài: “Anh Văn, tính hộ em phát khi nào em lấy được vợ?”
Văn Trạch Tài bình tĩnh quan sát cung nhân duyên của bọn họ, sau đó đủng đỉnh phát: “Đợi thêm vài năm nữa đi!”
Hai tên cẩu độc thân khí thế tưng bừng, một lòng muốn thành gia lập thất càng sớm càng tốt ngờ đâu kết quả không như mong đợi, hạnh phúc lứa đôi hãn còn xa lắc xa lơ chưa nhìn thấy bến bờ. Bỗng chốc hai anh chàng ỉu xìu, mặt ủ mày chau nom chán đời vô cùng. Nhưng rất may, mâm cơm đầy ắp mĩ vị đã nhanh chóng vực dậy tinh thần họ. Quả không hổ danh là những tâm hồn ăn uống bất diệt. Vợ chưa có cũng không sao nhưng cơm ngon cứ là phải đầy bụng cái đã.
Cơm no rượu say, tới khi chuẩn bị ra về Tất Trường Lâm mới sực nhớ tới chính sự. Cậu chàng vừa xoa xoa cái bụng căng tròn, vừa híp mắt mơ màng thông báo: “Anh, mấy hôm trước bà chị họ em gọi điện thoại tới nói là muốn nhờ anh tính một quẻ. Hình như vài hôm nữa bà ấy có công việc đi ngang qua Liêu Thành hay sao ấy, vậy nên em liền đưa địa chỉ cửa hàng anh. Em không biết rõ ngày nào nên có gì anh để ý giúp em với nhé. Mà em đoán cũng mau thôi, không lâu đâu.”
Văn Trạch Tài liền hỏi: “Chị cậu họ gì?”
Tất Trường Lâm đáp: “Bà chị em họ Mã, tên Mã Ái Hương.”
Ồ, cái tên này…thật thú vị. Văn Trạch Tài giật giật khoé miệng khéo léo giấu đi nụ cười, sau đó gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi. Hai cậu về cẩn thận nhé.”