Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 139: Vẹn toàn




Ngay khi ống thuốc được tiêm vào tĩnh mạch, Tần Dũng bất ngờ mở bừng mắt, hét lên đầy thảm thiết: “Mẹ!”

Phía bên này, thím Tần há hốc miệng, bàng hoàng trỏ vào những đốm đen đang bay lượn: “Văn đại sư…thầy…thầy có nghe thấy gì không? Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng thằng Dũng, nó gọi tôi…tôi…”

Văn Trạch Tài gật đầu xác nhận: “Đúng rồi, thím không nghe lầm đâu, đúng là Tần Dũng đã gọi thím. Giờ cậu ấy không sao nữa rồi. Cháu nghĩ không bao lâu cậu ấy sẽ về thăm thím thôi.”

Thím Tần quyến luyến nhìn theo ngọn lửa sắp tắt, mếu máo khóc không thành tiếng: “Dũng…con ơi…”

Văn Trạch Tài khẽ thở dài, vỗ vai trấn an: “Thím đừng khóc, không có việc gì nữa rồi.”

Thím Tần lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Văn đại sư, thầy đợi tôi tí, tôi ra liền.”

Nói rồi, thím chạy thẳng vào phòng trong. Chốc lát sau trở ra với một cái bọc đỏ trên tay, kính cẩn đưa tới trước mặt Văn Trạch Tài: “Thật ngại quá, trong nhà không có bao lì xì nên tôi dùng tạm miếng vải đỏ thay thế, mong Văn đại sư không chấp nhất.”

“Không sao không sao, thím đừng câu nệ tiểu tiết”, Văn Trạch Tài thoải mái vươn tay nhận lấy. Cảm giác khi chạm vào cho anh biết lễ tạ này không hề mỏng tí nào, bày tỏ đủ đầy thành ý của gia chủ.

Đợi một lát cho thím Tần có thời gian khôi phục tinh thần, Văn Trạch Tài mới nói tiếp: “Lần này trở về Tần Dũng sẽ không đi nữa, chắc thím sẽ được uống trà con dâu sớm thôi.”

Trước đây nghe danh Văn đại sư đã lâu, giờ lại chính bản thân trải nghiệm thực tế, thím Tần càng thêm tin phục Văn Trạch Tài bội phần. Thế nên vừa nghe thầy phán con trai sắp về lại còn chuẩn bị có thêm con dâu thành ra thím Tần mừng quýnh cả lên: “Tốt quá, tốt quá rồi. Văn đại sư, tới lúc ấy nhất định phải mời thầy tới uống chén rượu mừng chung vui cùng gia đình chúng tôi.”

Văn Trạch Tài tươi cười nhận lời: “Nhất định cháu sẽ tới tham dự!”

Quay trở lại với Hạ gia. Hôm nay đi học Quách Nguyệt Nguyệt cứ cảm thấy trong lòng bồn chồn không yên, linh cảm hình như sắp có chuyện gì xảy ra thì phải. Thấp tha thấp thỏm cả buổi trời, tới khi ôm cặp sách về trước cổng nhà, Quách Nguyệt Nguyệt mới bàng hoàng phát hiện đã xảy ra việc lớn thật rồi. Toàn thân cô cứng đờ, không dám tin vào những gì đang hiển thị ngay trước mắt. Trên phòng khách, ông bà Hạ cười cười nói nói, thảnh thơi tựa sô pha xem truyền hình. Dưới bếp, khói bốc nghi ngút đi kèm với đó là tiếng nồi niêu, tiếng xào nấu, tiếng bước chân đàn ông vững chãi đi qua đi lại.

Bất giác hai tai Quách Nguyệt Nguyệt ù đặc, đôi chân nặng như đeo chì không sao nhấc lên nổi. Hình ảnh này quen thuộc quá bởi đó chính là khung cảnh sinh hoạt đời thường của Hạ gia cách đây ba năm về trước. Khi ấy ba mẹ chỉ việc thoải mái ngồi uống trà xem tivi còn cô và anh trai sẽ đảm nhận nhiệm vụ nấu nướng dọn dẹp.

Nhưng ngay bây giờ, cô đang đứng đây vậy thì ai ở trong bếp nấu cơm…chẳng lẽ…???

Đúng lúc này, bà Hạ cất tiếng: “Đi học về rồi đấy hả con? Mau vào rửa mặt mũi chân tay rồi chuẩn bị ăn cơm thôi. Hôm nay Hạ Trực xuống bếp, lâu rồi nhà mình chưa ăn cơm Trực Trực nấu. Mau vào nhà đi con, còn đứng đực ở đó làm gì?”

Lời này như một sự khẳng định những gì Quách Nguyệt Nguyệt lo sợ đã trở thành sự thật. Cô thất kinh, choáng váng giật lùi về sau…xong rồi…anh Trực đã tỉnh…anh Trực đã tỉnh lại rồi…

Thấy con dâu cứ ngây ra như phỗng, nước mắt ngắn dài tuôn rơi lã chã, bà Hạ lắc đầu thở dài nhưng cuối cùng vẫn quyết định bước tới kéo con bé vào sân: “Đúng là con có sai nhưng dầu gì con cũng là dâu con của Hạ gia, là vợ của thằng Trực. Bao năm nay cha mẹ đều biết con đã dốc lòng dốc sức chăm lo cho Trực Trực, thậm chí còn từ bỏ trường đại học mơ ước để có nhiều thời gian ở bên săn sóc, trông nom thằng bé to xác nhưng ngây khờ. Như vậy cũng xem như một sự hy sinh rất lớn rồi…”

Haizz, lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, việc đã tới nước này ông bà biết tính sao bây giờ. Nói không oán trách Nguyệt Nguyệt là giả nhưng cũng không thể phủ nhận những gì con bé đã làm. Nó tỉ mỉ chăm sóc, lo lắng cho thằng Trực từng miếng cơm giấc ngủ, việc gì cũng cẩn thận chu toàn khiến ông bà cảm động vô cùng. Hơn nữa Văn đại sư đã từng nói “tình yêu che khuất đôi mắt, lu mờ lý trí”, vậy nên ông bà tin Nguyệt Nguyệt chỉ vì quá yêu nên mới trót lầm đường lạc bước chứ bản chất con bé không xấu, con bé sẽ không bao giờ cố tình hãm hại Hạ Trực, làm hại Hạ gia.

Tuy nhiên đối diện với sự bao dung của ba mẹ, Quách Nguyệt Nguyệt lại càng cảm thấy khó chịu muôn phần, cô biết mình sai, mình ích kỷ, mình đã phạm phải lỗi lầm tày đình tuyệt đối không thể dung thứ.

Đúng lúc này, thanh âm xào nấu trong phòng bếp bất chợt ngưng bặt. Tiếp theo đó, Hạ Trực bưng khay đồ ăn ra tới. Ngay giây phút hai ánh nhìn giao nhau, Quách Nguyệt Nguyệt lập tức cúi thấp đầu tránh né. Cô không còn mặt mũi nào nhìn Hạ Trực nữa.

Khựng lại giây lát, Hạ Trực nhàn nhạt cất lời: “Vào ăn cơm trước đã, có gì ăn xong rồi nói.”

Bữa cơm này trừ bỏ vợ chồng ông bà Hạ vui mừng phấn khởi thì hai người còn lại bần thần như nhai rơm, chả cảm nhận được bất cứ mùi vị gì.

Cơm nước xong xuôi, Hạ Trực chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện”, sau đó bỏ đi một nước khiến Quách Nguyệt Nguyệt sợ run người, mãi sau mới cứng ngắc đứng dậy, chậm rì rì theo chồng ra cửa.

Nhìn theo bóng lưng hai đứa một trước một sau, bà Hạ vô thức thở dài: “Không biết rồi sẽ thành ra thế nào đây…haizz…”

Hôm nay thời tiết thay đổi thất thường, Điền Tú Phương vừa đón được hai đứa nhỏ về tới cửa hàng thì gió bắt đầu thổi mạnh, mây đen vần vũ kéo đến và tiếp theo đó là mưa ào ào như trút nước. Mưa xối xả trắng trời trắng đất kèm theo gió lốc dữ dội, kể cả có mặc áo tơi hay bung dù cũng khó lòng di chuyển được, thành ra Văn Trạch Tài quyết định đêm nay vợ chồng con cái ngủ tạm tại cửa hàng. Cũng may ở đây có sẵn chăn mền thế nên không sợ bị lạnh.

Đang lúc mọi người loay hoay xếp bàn xếp ghế chuẩn bị trải chiếu nghỉ ngơi thì Triệu Đại Phi bất ngờ la lên: “Sư phụ sư phụ nhìn kìa, bên ngoài có một cô gái đang dầm mưa…”

Híp mắt nhìn theo hướng tay Đại Phi chỉ, Văn Trạch Tài liền phát hiện Quách Nguyệt Nguyệt vừa khóc vừa cười, cả người ướt lướt thướt thất tha thất thểu bước đi trong màn mưa dày đặc. Dựa theo phương hướng có khả năng cô ấy đang tiến tới cửa tiệm nhà mình.

Không nằm ngoài dự đoán của Văn Trạch Tài, Quách Nguyệt Nguyệt thẳng một đường tới trước mặt anh, nghẹn ngào chào: “Văn đại sư…”

Văn Trạch Tài đưa tay mời khách: “Mời cô vào trong ngồi.”

Tuy nhiên, Quách Nguyệt Nguyệt lại lắc đầu từ chối, cô đứng ở trước cửa, vươn tay gạt hết nước mưa lẫn nước mắt dính trên mặt sau đó cố gắng trấn tĩnh nói: “Tôi muốn tính một quẻ?”

Văn Trạch Tài bình tĩnh hỏi: “Cô muốn tính cái gì?”

“Tôi muốn tính xem đời này tôi và Hạ Trực có thể sinh được mấy đứa con”, lời vừa dứt, Quách Nguyệt Nguyệt ngồi thụp xuống, ôm mặt oà khóc nức nở.

Ban nãy cô và Hạ Trực đã có cuộc nói chuyện hết sức thẳng thắn và rõ ràng. Hạ Trực bảo tuy rằng mấy năm nay tinh thần không tỉnh táo nhưng anh vẫn nhớ như in từng chuyện một, ngay cả việc cô đối xử tốt với anh thế nào, anh cũng hiểu cả.

Mặc dù trong quá trình ăn chung ngủ chung, hai người chưa từng phát sinh quan hệ nam nữ nhưng những gì nên thấy hay những gì không nên thấy thì đều đã thấy cả rồi thành ra Hạ Trực không thể coi cô là em gái như trước được nữa. Anh cũng không thể đảm bảo sẽ có một ngày anh yêu cô nhưng anh hứa anh sẽ chịu trách nhiệm với cô đến hết đời, bên cạnh đó cũng sẽ nỗ lực coi cô như một người vợ để điều chỉnh lời nói và hành vi sao cho đúng mực nhất.

Cuối cùng, Hạ Trực nhấn mạnh anh sẽ không ly hôn. Anh muốn cùng cô chung sống, cùng cô vun đắp tổ ấm này. Anh hỏi cô có đồng ý không?

…Sau khi trình bày hết câu chuyện, Quách Nguyệt Nguyệt cáo từ ra về.

Tiễn khách đi rồi, Triệu Đại Phi vẫn còn gãi đầu gãi tai mơ hồ: “Sư phụ, Hạ Trực đã tỉnh cũng đã chịu hoà thuận chung sống, vậy cô ấy còn khóc lóc cái nỗi gì?”

Văn Trạch Tài một bên trải chiếu bung mền, một bên giải thích: “Đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. Cô ấy khóc không phải vì đau buồn mà là quá đỗi vui mừng sung sướng. Trong suốt mấy năm nay Quách Nguyệt Nguyệt luôn sống trong trạng thái nơm nớp lo sợ bởi cô ấy ý thực được hạnh phúc này là do mình trộm lấy chứ không phải xuất phát từ hai phía, ngươi tình ta nguyện. Vậy nên thời điểm Hạ Trực tỉnh táo trở lại, Quách Nguyệt Nguyệt như thể rơi xuống hố sâu vạn trượng. Cứ tưởng phen này mộng vỡ tình tan, tất cả mọi thứ sẽ quay trở về con số không tròn trĩnh thì ai dè Hạ Trực lại chủ động tiếp nhận cô ấy, đồng ý cho nhau cơ hội cùng bắt đầu. Khát vọng bấy lâu đạt thành hiện thực, bảo sao Quách Nguyệt Nguyệt không vui mừng cho được.”

Có thể nói đây là cái kết không thể vẹn toàn hơn. Mặc dù đích thị Hạ Trực ngây ngây ngô ngô suốt ba năm trời nhưng tất cả mọi người đều biết Quách Nguyệt Nguyệt là vợ Hạ Trực, là dâu Hạ gia. Giờ mà ly hôn thì không biết số phận cô gái trẻ sẽ đi về đâu nữa. Bởi lẽ ở niên đại này, ly hôn vẫn còn là khái niệm xa lạ, chưa được đông đảo quần chúng tiếp nhận. Đặc biệt là với phụ nữ, mọi người chỉ trỏ đàm tiếu thậm chí kỳ thị xa lánh những người phụ nữ không may lỡ dở một lần đò.

Sau một cuộc hôn nhân tan vỡ, người ta có thể thoải mái vỗ vai an ủi người đàn ông, thậm chí cổ vũ sớm lấy vợ mới, sớm xây dựng hạnh phúc mới. Nhưng trái ngược với đó, đàn bà ly hôn luôn phải đối mặt với những lời gièm pha chỉ trích nặng nè nào là lăng loàn, trắc nết, nào là thứ bị chồng bỏ chồng chê vân vân và mây mây.

Phụ nữ rõ ràng là phái yếu cần phải được yêu thương che chở nhưng tại sao cuộc đời lại cứ hà khắc và cay nghiệt với họ? Lạ lùng thật!

Văn Trạch Tài thở dài chua chát rồi kéo cao chăn từ từ chìm vào giấc ngủ.