Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 138: Tìm con




Lát sau, Văn Trạch Tài quay sang nhẹ nhàng hỏi Hạ Trực: “Có nhớ rõ trong mấy năm trở lại đây đã xảy ra những việc gì không?”

Hạ Trực nặng nhọc gật đầu: “Nhớ rõ.”

Cậu nhớ tại sao mình trở nên đần độn ngu ngốc, cũng nhớ Quách Nguyệt Nguyệt đã chăm sóc mình chu đáo tận tình như nào, vất vả vì mình ra sao, càng nhớ rõ ban nãy khi Văn đại sư bước vào nhà, mình…cả người trơn bóng…trần như nhộng!

“Khụ khụ…Văn đại sư, thầy đã cứu mạng tôi, ơn nghĩa này tôi nguyện ghi lòng tạc dạ suốt đời suốt kiếp không quên, từ giờ trở đi thầy chính là đại ân nhân của Hạ Trực tôi, xin thầy nhận của tôi một lạy…”

Dứt lời, Hạ Trực quỳ thẳng xuống sàn, song Văn Trạch Tài lại khẽ lắc đầu: “Cậu không nên quỳ trước tôi, người cậu cần cảm tạ là cha mẹ cậu kìa, họ mới là những người vất vả lo lắng cho cậu bao lâu nay.”

Nghe vậy, bà Hạ vội vàng đỡ lời: “Không không, thầy cứ để cháu nó quỳ, thầy không những cứu mạng Hạ Trực mà còn cứu mạng cả Hạ gia chúng tôi nữa. Cả gia đình chúng tôi đều phải mang ơn thầy!”

Ngoài ra, bà Hạ còn chuẩn bị một bao lì xì nặng tay để tạ ơn Văn Trạch Tài. Riêng về khoản này, dĩ nhiên Văn Trạch Tài không từ chối. Anh thoải mái nhận thù lao, không quên ôm theo bình muối bên trong có chứa con trùng đen xì, đủng đỉnh quay trở về cửa hàng.

Vừa bước vào cửa, Triệu Đại Phi đã hớn hở chạy ra đón: “Sư phụ về rồi, con đã đi tìm đồng chí Dương nhờ xin nghỉ cho thầy rồi đấy.”

Miệng nói tay làm, Triệu Đại Phi thoăn thoắt đỡ lấy cái bình trên tay sư phụ.

Văn Trạch Tài thuận miệng nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, bảo bối đấy.”

“Bảo bối?” Hai mắt Triệu Đại Phi sáng bừng, bặm môi nín thở đặt thật nhẹ chiếc bình xuống bàn, hí ha hí hửng cười tíu tít: “Hạ gia quả không hổ là gia đình giàu có, sư phụ sư phụ, bảo bối gì dạ?”

Loay hoay mãi mới mở được nắp bình ra, còn chưa kịp vui mừng Triệu Đại Phi đã sợ bủn rủn tay chân, thiếu điều muốn ném văng chiếc bình càng xa càng tốt. Vốn ban đầu cứ tưởng là kỳ trân dị bảo quý hiếm, ai ngờ đâu chỉ có một con trùng đen ngòm uốn éo trườn bò trên nền muối trắng tinh, nhìn sởn hết cả da gà!

Văn Trạch Tài cẩn thận đóng chặt nắp bình lại, làm mặt nghiêm túc nói như thật: “Con này có tên Trí sinh trùng, là một loại ký sinh chuyên ăn mòn trí lực của con người. Quý hiếm lắm đấy, không dễ gì bắt gặp đâu.”

Thoạt đầu, Triệu Đại Phi vô cùng sửng sốt, đang tính cảm thán sao trên đời lại có loại ký sinh thần kỳ tới vậy, còn ăn được cả trí lực của con người, nào ngờ liền phát hiện Văn Trạch Tài đang che miệng tủm tỉm cười, Triệu Đại Phi la toáng lên: “Sư phụ, thầy lừa con!”

Văn Trạch Tài nhún nhún vai: “Haha, lừa đâu mà lừa, cái này là thầy đang kiểm tra chỉ số thông minh của con. Trên thế gian này hầu như không mấy người tin rằng có thần trùng tồn tại. Còn con thì sao, tin không?”

Triệu Đại Phi uỷ khuất bĩu môi, nhưng miệng cố cãi cứng: “Còn lâu con mới tin!”

Vì sợ chết khiếp cái con trùng gớm ghiếc kia nên Triệu Đại Phi chả còn tâm trí mà truy vấn xem rốt cuộc nó là thứ gì, từ đâu đến. Cậu nhích nhích người, cố gắng đứng càng xa càng tốt, sau đó mới hắng giọng báo cáo: “Ban nãy thầy đi vắng có thím Tần sống ở con hẻm phía Tây tới đây nhờ tính một quẻ cho cậu con trai. Nghe đâu anh con trai đi bộ đội nhưng suốt từ Tết tới giờ bặt vô âm tín không biết sống chết thế nào, thím ấy lo quá cho nên mới tìm tới đây thỉnh thầy xem giúp.”

Văn Trạch Tài nhớ mang máng: “Là căn nhà thứ ba từ đầu hẻm đi vào đúng không?”

“Đúng đúng, chính là nhà đó đấy thầy” Triệu Đại Phi gật đầu lia lịa nhưng mắt vẫn len lén canh chừng cái bình đang nằm chình ình trên bàn, giả dụ cái con tởm lợm ấy bất thình lình bò ra chắc cậu chết ngất mất!

Nhận được câu trả lời, Văn Trạch Tài lập tức đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo: “Nếu thế thì ngay gần đây thôi, để thầy chạy qua xem thế nào, con ở lại trông cửa hàng nhé.”

“Ơ thầy…thế còn cái này tính làm sao bây giờ?” Triệu Đại Phi ái ngại trỏ trỏ vào chiếc bình.

Văn Trạch Tài không nhanh không chậm chỉ đạo: “Lấy cái bao tải trùm lên rồi cất xuống dưới gầm bàn.”

Dứt lời, anh xoay gót đi ra khỏi cửa.

“Vâng vâng”, Triệu Đại Phi nhanh chóng đi tìm một cái bao vừa to vừa dày, không những vậy còn cẩn thận lấy dây thừng cột thật chặt rồi nhét kỹ dưới gầm bàn, đảm bảo con trùng kia có mọc chân thì cũng không thể đột ngột chui ra hù doạ cậu được.

Không khó để Văn Trạch Tài tìm được nhà thím Tần, bởi lẽ quanh khu này ai ai cũng biết Tần gia là gia đình thương binh liệt sĩ có công với cách mạng. Mới ngoài ba mươi tuổi chú Tần đã anh dũng hy sinh vì Tổ Quốc bỏ lại vợ trẻ bơ vơ một mình nuôi đứa con thơ nhỏ dại.

Hai vợ chồng chú thím chỉ có một người con duy nhất là Tần Dũng, vốn mang trong mình lý tưởng của người cha vĩ đại vậy nên khi trưởng thành Tần Dũng cũng dấn thân theo con đường binh nghiệp, đem cả thanh xuân dâng hiến cho công cuộc bảo vệ hoà bình đất nước.

Trong suốt sáu năm ròng, Tần Dũng chỉ được về thăm mẹ một lần duy nhất bởi đời lính khó khăn vất vả, phải đóng quân tận nơi biên ải xa xôi hẻo lánh, không có điều kiện về thăm nhà thường xuyên, chỉ có thể thư từ thăm nom, gửi gắm tình thương qua từng con chữ.

Đều đặn hàng tháng Tần Dũng đúng hạn gửi tiền trợ cấp về cho mẹ nhưng thím Tần nhất quyết không chịu dùng mà cất hết lên, dành dụm chờ ngày con trai trở về sẽ cưới vợ cho nó. Còn sinh hoạt phí thì thím vẫn đủ sức khoẻ tự lo liệu được, bình thường thím đi làm thuê làm mướn cho người ta, ai thuê gì làm nấy toàn mấy việc lặt vặt nhẹ nhàng vậy nên cuộc sống cũng không dư dả lắm nhưng cũng không tới nỗi quá khó khăn.

Thoáng nhìn cánh cổng gỗ chỉ khép hờ không khoá, Văn Trạch Tài lịch sự gõ ba tiếng rồi cất cao giọng: “Thím Tần ơi, thím có trong nhà không?”

Cơ hồ ngay lập tức liền có tiếng đáp lời: “Có có, tôi tới đây tới đây!”

Chắc có lẽ nhận ra giọng Văn Trạch Tài vậy nên thím lập tức bỏ công việc dang dở xuống, hối hả chạy ra mở cổng.

“Ôi Văn đại sư, quý hoá quá, sao thầy lại đích thân tới đây thế này, đáng lẽ nên để tôi tới tiệm gặp thầy mới phải…” Xác thực người tới chính là Văn Trạch Tài, thím Tần vui mừng ra mặt. Thế nhưng dù vậy cũng chẳng thể che được nét u sầu hằn sâu dưới khoé mắt, nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện mái tóc thím bắt đầu lấm tấm vài sợi bạc và thân hình vốn mỏng manh nay lại càng thêm xơ xác, gầy gò.

Đáp lại sự bối rối của thím Tần, Văn Trạch Tài chỉ nhẹ nhàng cười: “Thím đừng câu nệ, chúng ta là hàng xóm láng giềng mà, nào vào nhà có gì từ từ nói.”

Thím Tần vội vàng nghiêng người nhường đường: “Chết thật tôi đoảng quá, mời Văn đại sư vào nhà uống chén nước.”

Căn nhà tuy đơn sơ mộc mạc nhưng cực kỳ gọn gàng sạch sẽ, đặc biệt là những món đồ cá nhân của Tần Dũng, chúng luôn được lau chùi cẩn thận, sắp xếp ngăn nắp, khỏi cần hỏi cũng biết thím Tần nâng niu trân quý cỡ nào.

Văn Trạch Tài nhờ thím Tần lấy giúp một bộ quần áo Tần Dũng đã từng mặc. Tiếp theo, anh thảy ba đồng xu vàng vào chậu than sắp lụi, kế đến ném luôn cả bộ quần áo cũ vào đó. Sau đó, anh quay sang nói với thím Tần: “Giờ cháu cần một giọt máu của thím.”

Không thắc mắc không hoài nghi, thím Tần lập tức xoè bàn tay ra. Văn Trạch Tài rút kim châm, nhanh gọn đâm vào đầu móng rồi nặn một giọt máu nhỏ vào chính giữa chậu than.

Xong đâu đó anh đứng yên, im lặng quan sát. Thấy vậy, thím Tần dè dặt cất lời: “Để thím chạy xuống bếp lấy diêm.”

“Không cần đâu thím”, Văn Trạch Tài khẽ cười.

Đúng lúc anh vừa dứt lời, lửa trong chậu than bắt đầu bùng lên đỏ rực nhưng kỳ lạ thay nó chỉ thiêu cháy những thứ nằm trong phạm vi ba đồng xu, hoàn toàn bỏ quên mấy miếng vải vụn, gỗ mục nằm ở phía ngoài. Đặc biệt hơn nữa, ngay tại vị trí trung tâm, hoà cùng ánh lửa bập bùng là muôn vàn những đốm đen li ti dập dờn trôi nổi…

Thím Tần nhìn đến ngây người, lắp ba lắp bắp hỏi: “Này…cái này là gì vậy?”

Văn Trạch Tài từ tốn giải thích: “Đó chính là giọt máu vừa chích ra từ tay thím. Nhưng bởi Tần Dũng là con trai ruột của thím mà mẹ con huyết mạch tương liên thế nên những đốm đen này cũng đang tượng trưng cho Tần Dũng. Hiện Tần Dũng đang gặp nạn. Giờ thím hãy tập trung kêu thật to tên cậu ấy, gọi ba hồn bảy vía cậu ấy trở về.”

Vừa nghe những đốm đen chính là con trai rồi cái gì mà gặp nạn, phải gọi hồn vía trở về…thím Tần sợ bủn rủn tay chân, chả kịp suy nghĩ gì vội vàng sà tới sát chậu lửa, ra sức gọi to: “Dũng ơi, Dũng ơi, mẹ đây, con có nghe thấy tiếng mẹ không? Mẹ đang ở nhà đợi con về ăn cơm, con đang ở đâu mau mau về với mẹ nghe con. Con đi biền biệt bao năm trời, mẹ nhớ con nhiều lắm. Ngày nào mẹ cũng mong con trở về…Dũng ơi, con có nghe thấy không, mẹ đang gọi con này, Dũng ơiiii….”

Tại bệnh viện quân y cách Liêu Thành hàng trăm cây số, Tần Dũng vốn đã hôn mê hai tháng nay bỗng nhiên chảy nước mắt, hô hấp tăng vọt đột ngột, cơ thể khẽ run lên từng hồi. Mấy người đồng đội vây xung quanh nháo nhào la toáng lên: “Mau kêu bác sĩ, mau lên, đồng chí Dũng tỉnh rồi…”

Đâu đó xa xa vẫn văng vẳng tiếng người mẹ đau khổ tìm con: “Dũng ơi, mẹ đây, mẹ của con đây, con đang ở đâu mau về với mẹ con ơi…”

Rất nhanh, các bác sĩ và y tá chạy vào phòng bệnh. Mọi người khẩn trương thực hiện một loạt các thao tác kiểm tra:

“Nhanh lên, bệnh nhân đã có ý thức, nhịp tim đang dần khôi phục, mau đưa tôi một mũi thuốc trợ tim.”

“Mẹ chờ con về ăn bữa cơm đoàn viên, chờ con về cưới vợ sinh con. Con còn phải sinh cho mẹ mấy đứa cháu bụ bẫm đáng yêu rồi cả nhà chúng ta sẽ quây quần bên nhau, mãi mãi không bao giờ xa cách nữa…”

“Mẹ…mẹ…mẹ…”