Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 137: Khôi phục thần trí




Văn Trạch Tài giật bắn mình: “Ai da cái thằng này, đi đâu mà vội vàng thế hả?”

Triệu Đại Phi xoa xoa cái mũi đau điếng: “Tại trời tối rồi mà vẫn chưa thấy sư phụ về, cả nhà ai cũng sốt ruột lo lắng, nên con đang định chạy đi tìm thầy đây này.”

Văn Trạch Tài kéo đồ đệ quay trở vào nhà: “Cũng không có việc gì, thôi mau vào ăn cơm kẻo tụi nhỏ đói bụng.”

Tiến vào sân, Văn Trạch Tài lập tức đi tới giếng múc nước rửa sạch tay chân, sau đó khéo léo gỡ tấm mặt nạ da gà ra, ném thẳng vào bếp lò đang cháy âm ỉ. Mặt nạ da gà không tốt và bền như mặt nạ da heo của Viên Vệ Quốc, vậy nên không thể tái sử dụng nhiều lần, phải thường xuyên đổi cái mới.

Xong xuôi đâu đó, anh mới ngồi xuống ăn cơm cùng mọi người.

Vừa tiếp thức ăn cho sư phụ, Triệu Đại Phi vừa mau miệng hỏi: “Hôm nay có thu hoạch được gì không sư phụ?”

Văn Trạch Tài gật gù: “Tất nhiên được chứ, ngày mai là có thể tiến hành giải thuật cho Hạ Trực. À, sáng mai con chạy tới trường kiếm Dương Vĩnh Thắng, nhờ cậu ấy xin nghỉ giúp thầy.”

Điền Tú Phương vui vẻ cười nói: “Được vậy thì tốt quá rồi!”

Ngày hôm sau, Văn Trạch Tài cầm theo hũ đồ mà hôm qua Chương Toàn mới đưa, đi thẳng tới Hạ gia.

Mở cửa nhìn thấy người tới là Văn Trạch Tài, bà Hạ ngỡ ngàng kinh hỷ tột cùng: “Ôi, Văn đại sư!”

Văn Trạch Tài huơ huơ cái bình trong tay, mỉm cười nói: “Thím Hạ, hôm nay tôi tới giải thuật cho Hạ Trực.”

Nghe thấy hai chữ “giải thuật”, bà Hạ mừng quýnh quáng hết cả lên: “Dạ, dạ mời thầy vào nhà.”

Mấy ngày nay vợ chồng bà mỏi mắt trông đứng trông ngồi, kỳ thực đã mấy bận tính chạy đi hỏi thăm tình hình đấy chứ nhưng nghĩ đi nghĩ lại sợ làm phiền Văn đại sư vậy nên đành cố gắng nín nhịn, kiên nhẫn ở nhà chờ đợi. May quá, hôm nay thầy đích thân mang tin tức tốt đến tận nơi đây rồi.

Bà Hạ đon đả cười nói: “Nay ba Trực Trực đi làm, Nguyệt Nguyệt đi học, thành ra chỉ có hai mẹ con ở nhà trông nhau. Thằng bé Trực Trực đang chơi với mèo ở ban công phía sau. Mời thầy vào nhà ngồi để tôi gọi cháu…Trực ơi, Trực à…mau ra đây mẹ bảo…”

Nghe tiếng mẹ gọi, Hạ Trực lộc cộc chạy lên: “Hở, mẹ gọi gì?”

Văn Trạch Tài lúng túng ho khan một tiếng: “Phiền thím mặc giúp cái quần vào cho Hạ Trực…”

Hạ Trực tồng ngồng đứng đó, trên người không một mảnh vải che thân, chân tay mặt mũi dơ hầy, thoạt nhìn là biết vừa đi lăn đất nghịch sình xong.

Bà Hạ vội vàng kéo tuột thằng con vào buồng. Chỉ ít phút sau đã quay trở ra, xấu hổ nói: “Thật ngại quá, mong thầy thông cảm cho. Đại sư, mời thầy ngồi, để tôi đi nấu nước pha trà. Trực Trực, con mau chào Văn đại sư đi.”

Đang chơi vui tự nhiên bị lôi vào bắt mặc quần áo, Hạ Trực bất mãn gào toáng lên: “Văn đại phân…Văn đại phân…”

Tính huống bất ngờ ngoài dự tính, Văn Trạch Tài nhất thời á khẩu còn bà Hạ ngượng chín cả mặt, bà luống cuống răn đe: “Thôi chết cái thằng này, sao lại ăn nói như thế hả…”

“Không sao đâu thím, chúng ta bắt đầu thôi!”, Văn Trạch Tài lên tiếng phá tan cục diện xấu hổ. Sau đó, anh bảo Hạ Trực ngồi xuống ghế sô pha, nhờ bà Hạ dùng dây thừng trói chặt hai tay cậu ấy lại. Kế đến cho uống một chén rượu đầy.

Đương nhiên Hạ Trực nào chịu nổi vị cồn, cậu chàng khó chịu ngọ nguậy, tìm cách nhổ ra. May thay, bà Hạ nhanh tay lẹ mắt bịt chặt miệng con trai, ép nó ngửa cổ nuốt hết toàn bộ chén rượu cay nồng xuống bụng.

Đứng đối diện, Văn Trạch Tài chăm chú nhìn không chớp mắt.

Đợi mãi không thấy chỉ thị tiếp theo, bà Hạ bối rối gọi: “Văn…Văn đại sư…cháu nó uống xong rồi.”

“Khụ…khụ…” Văn Trạch Tài giật mình hoàn hồn tiến lại gần: “Để tôi kiểm tra màu mắt của cậu ấy xem thế nào.”

Bởi vì Hạ gia vô cùng nghiêm chỉnh chấp hành chỉ dẫn của Văn Trạch Tài, mỗi sáng đúng bốn giờ đều dựng đầu Hạ Trực dậy bắt uống một chén rượu ngâm thuốc sau đó dìu vào nhà vệ sinh, thế nên tình trạng của Hạ Trực có tiến triển rất tốt.

Ước chừng vài phút sau rượu ngấm, tròng mắt Hạ Trực bắt đầu đổi màu. Còn nhớ hôm đám cưới Phú Quốc Khánh, hai con ngươi cậu ấy chuyển đen hoàn toàn, hiện tại sắc đen đã rút bớt, chỉ chiếm khoảng một phần ba, hai phần ba còn lại là tròng trắng. Tuy vậy trông lại càng quỷ dị và rợn người gấp bội.

Văn Trạch Tài dứt khoát bắt lấy cằm Hạ Trực, mạnh mẽ banh miệng cậu ấy ra, mở nắp cái chai Chương Toàn đưa, dốc toàn bộ vào bên trong không sót một giọt nào.

Xong xuôi, anh bịt chặt miệng Hạ Trực rồi quay sang gấp rút chỉ đạo bà Hạ: “Thím xuống bếp bưng một vại muối lên đây cho cậu ấy ăn. Lẹ lên!”

“Cái…cái gì cơ?” Bà Hạ choáng váng hỏi ngược lại, ngỡ mình nghe nhầm.

Văn Trạch Tài dứt khoát khẳng định: “Đúng vậy, một vại muối. Phiền thím nhanh chân giúp. Hạ Trực chỉ có thể chống đỡ được vài phút nữa thôi.”

Bà Hạ tá hoả chạy xuống bếp, bấn loạn lục tung ngăn chạn mãi mới gom đủ một vại muối đầy. Sau đó lật đật ôm lên phòng khách.

“Giữ chặt cậu ấy!” Lạnh lùng phun ra bốn chữ ngắn gọn, Văn Trạch Tài bê hũ muối lên, dốc thẳng vào trong miệng Hạ Trực.

Hạ Trực điên cuồng giãy giụa kịch liệt. Bà Hạ xót con vô cùng nhưng cũng không dám buông tay, bà nghiến răng, gắt gao ghì chặt con trai, hy vọng những đau đớn sẽ mau chóng qua đi, trả lại bình yên cho thằng bé.

Bà vừa khóc vừa dỗ dành con: “Trực Trực ngoan, cố gắng thêm chút nữa thôi, mẹ con mình cùng cố gắng nhé, sắp xong rồi, con ngoan…”

Nuốt chừng nửa vại muối, Hạ Trực dần dần lấy lại ý thức, cậu rất muốn phản kháng nhưng khổ nỗi tay bị cột chặt, trong họng thì ngập tràn muối mặn chát. Cậu chỉ có thể trợn mắt cố sống cố chết nuốt cho bằng hết. Thế nhưng sức chịu đựng có giới hạn, cỡ nửa phút sau, Hạ Trực đỏ ngầu đôi mắt, dùng hết sức bình sinh giẫy một cái thật mạnh, đẩy bà Hạ ngã văng ra xa, thậm chí dây thừng trên cổ tay cũng suýt chút đứt lìa. Cậu gập người, nôn thốc nôn tháo

“Oẹ…oẹ…oẹ…”

Thứ dung dịch phun ra đầu tiên chính là rượu, tiếp sau đó cơ man nào là muối ào ạt trào ra, song kỳ lạ thay hạt nào hạt nấy trắng tinh, sạch sẽ như mới mua ngoài chợ, tuyệt không lẫn bất cứ tạp chất dơ bẩn nào.

Cảnh tượng trước mắt quá đỗi kỳ quái, bà Hạ run rẩy nép vào một góc, chỉ có Văn Trạch Tài bình tĩnh ôm vại muối ngồi xổm bên cạnh Hạ Trực. Đợi tới khi Hạ Trực nôn hết chỗ muối trong bụng ra, anh liền kề sát miệng bình tới trước mặt cậu ấy, gằn giọng quát: “Nhổ vào đây!”

Lúc này đầu óc Hạ Trực trống rỗng, nghe hiệu lệnh liền lập tức làm theo, chả kịp suy nghĩ gì.

“Oẹ….” âm thanh lần này to và kéo dài hơn cả ban nãy.

Bà Hạ đứng chết trân, sợ tới độ suýt chút ngất xỉu tại chỗ vì lần này thứ Hạ Trực nôn ra gớm ghiếc vô cùng tận. Nó không phải rượu cũng không phải muối mà là một con trùng đen xì, to bằng nắm đấm, tròn trùng trục, trơn bóng nhão nhoét.

Không thể nào chịu nổi, bà xoay mặt vào tường, ôm miệng nôn khan.

Còn Hạ Trực, sau khi ói ra hết, cậu tê liệt ngã ngồi xuống ghế sô pha, cả người toát đầy mồ hôi lạnh, hai con ngươi vô hồn đảo liên hồi, không tìm được điểm dừng.

Văn Trạch Tài cẩn thận nhốt con trùng vào vại muối, sau đó đứng dậy vươn một ngón tay tới trước mắt Hạ Trực, khẽ quát: “Định!”

Kỳ diệu thay, tiếng nói này như thể có ma lực, tròng mắt Hạ Trực tức khắc khôi phục lại dáng vẻ bình thường vốn có.

Lúc này, bà Hạ mới hoàn hồn, bà chạy vọt tới, hồi hộp gọi thử: “Trực, Trực ơi…”

Hạ Trực thở phì phò, nói không ra hơi: “Mẹ!”

“Trực, con tôi…ôi con tôi…” Bà Hạ vui sướng hét lên một tiếng rồi ôm chầm lấy Hạ Trực, cứ thế oà khóc nức nở.

Thời khắc này, đầu óc Hạ Trực hỗn loạn vô cùng nhưng thấy mẹ khóc lóc quá mức thảm thương, cậu cũng không rảnh lo nghĩ chuyện khác, đang định vươn tay ôm mẹ dỗ dành thì chợt phát hiện hai tay mình vẫn bị cột chặt. Hạ Trực thều thào nói: “Mẹ, mẹ cởi trói giúp con với.”

Bà Hạ lập tức tháo bỏ sợi dây thừng sau đó lại vội vã ôm ghì con trai như ôm lấy báu vật vô giá đã thất lạc từ lâu nay mới tìm lại được. Nếu có thể bà nguyện ôm con vào lòng mãi mãi, một khắc không rời một giây không bỏ!

Văn Trạch Tài không quấy rầy hai mẹ con họ, anh lặng lẽ cất bình muối có chứa trùng vào túi xách, sau đó đi ra phía sau nhà xách chổi và cây lau nhà lên quét dọn sạch sẽ chỗ rượu cùng muối còn vương vãi khắp sàn.

Chờ tới khi bà Hạ bình tâm trở lại thì Văn Trạch Tài đã dọn dẹp xong xuôi, rửa tay chân sạch sẽ, bình thản ngồi xuống chiếc ghế sô pha phía đối diện.

Bà Hạ cảm thấy áy náy vô cùng: “Chết thật, làm phiền thầy quá, đáng lẽ việc này phải để tôi làm mới phải, tôi…”

Văn Trạch Tài nhẹ nhàng ngắt lời: “Không có gì, tiện tay thôi mà. Cũng xem như hai mẹ con lâu ngày mới đoàn tụ, đừng câu nệ mấy việc lặt vặt.”

Dứt lời, anh quay sang hỏi Hạ Trực: “Khát không?”

Hạ Trực mệt mỏi lắc đầu: “Không khát.”

Bà Hạ sốt sắng: “Sao lại không khát? Vừa rồi con mới ăn hơn nửa vại muối cơ mà?”

Ừ thì công nhận đã ói ra hết nhưng nuốt từng đấy muối, nghĩ thôi đã thấy miệng mồm mặn chát rồi chứ đừng nói tới việc đổ vào họng.

“Ban nãy đích thực rất mặn, rất khó chịu nhưng bây giờ con chả có cảm giác gì hết, chỉ cảm thấy trong người rất mệt, vô cùng mệt mỏi!” Ngay chính bản thân Hạ Trực cũng không thể lý giải nổi tại sao lại như vậy.

Bà Hạ lo lắng cầu cứu Văn Trạch Tài: “Văn đại sư, cái này…”

Văn Trạch Tài từ tốn giải thích: “Thuật đã được giải tuy nhiên thân thể Hạ Trực bị tổn thương nguyên khí nghiêm trọng. Tiếp sau đây, thím bảo chú Hạ kê một vài vị thuốc có tác dụng bồi bổ điều dưỡng cơ thể, mang về hầm với gà ăn liên tục trong vòng một tháng, sức khoẻ cậu ấy sẽ được hồi phục dần dần.”