Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 136: Phơi bày




Ánh dương tràn vào nhà, không chỉ soi rõ vạn vật xua tan âm u mà còn mang theo cả mùi nắng tinh khiết thơm mềm. Văn Trạch Tài đứng sát bên cửa sổ, cả người như được phủ một vầng hào quang sáng chói rực rỡ, anh mỉm cười bất đắc dĩ phân bua: “Kỳ thực tôi không có ác ý thật mà!”

“Không có ác ý, vậy mà anh lại đi hạ thuật đồ đệ tôi à?” Ông lão hậm hực xoay mặt vào trong, đưa lưng về phía Văn Trạch Tài thể hiện thái độ có chết cũng không tin.

Văn Trạch Tài thảnh thơi dựa vào cạnh cửa, nhẹ giọng nói: “Nếu không phải bởi vì ông nghe hắn xúi bậy hãm hại người vô tội, thì tôi cũng không rảnh làm khó làm dễ đồ đệ ông.”

Văn Trạch Tài nói đúng quá, ông già nhất thời không tìm được lời nào phản biện vậy nên chỉ có thể yên lặng làm lơ.

Thấy vậy, Văn Trạch Tài liền nói tiếp: “Tôi giúp ông khôi phục diện mạo trẻ trung, ông giúp tôi đối phó Chu gia. Thế nào, thương vụ này có lời chứ?”

Quả nhiên ông lão quay phắt đầu lại, há hốc miệng kinh ngạc: “Anh nói cái gì?”

Bởi vì tin tức quá mức chấn động thành ra không những cơ mặt mà gần như toàn bộ cơ thể ông ấy đều vô thức run nhẹ.

Văn Trạch Tài nghiêm túc khẳng định: “Tôi đảm bảo có thể giúp ông khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Tôi nói nghiêm túc, không phải giỡn chơi!”

Ông lão bất động, nhìn chằm chằm vào mắt Văn Trạch Tài cố thăm dò tính chân thực của lời nói. Ước chừng một phúc sau, ông ta nhếch mép cười khẩy: “Anh biết tôi là ai không? Anh có biết tôi đã trải qua những gì không mà dám ngông cuồng phát ngôn như vậy? Anh đừng tưởng tôi không đối phó nổi anh, chẳng qua tôi muốn tu thân tích đức cho nên mới không tuỳ tiện động thủ thôi. Còn cùng lắm thì cá chết lưới rách, hừ, tôi đây chưa ngán ai bao giờ!”

Trái với vẻ nóng nảy của đối phương, Văn Trạch Tài vẫn bình tĩnh đối đáp: “Nhưng tôi không phải cá và ông cũng chẳng phải lưới!”

Ông lão lâm vào trầm tư một lúc lâu, cuối cùng ông nặng nhọc đứng dậy, tiến tới trước mặt Văn Trạch Tài, chủ động giới thiệu: “Tôi tên Chương Toàn, năm nay 43 tuổi.”

Những thông tin cá nhân vô cùng ngắn gọn và đơn giản nhưng Chương Toàn đã phải dùng hết sức bình sinh mới có thể nói ra được!

Kế đến, hai người ngồi xuống, bắt đầu trao đổi công việc một cách thẳng thắn và thoải mái nhất. Xong xuôi đâu đó, Văn Trạch Tài lập tức xuống núi đi thẳng tới Miêu gia.

Cha Miêu Lệ Lệ mất sớm, trong nhà chỉ có hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, song không ai ngờ mẹ cô ấy lại làm cái nghề buôn phấn bán hương. Cũng vì thế mà khi Văn Trạch Tài tới nơi đang ngơ ngác hỏi thăm địa chỉ thì bất ngờ vấp phải thái độ khinh bỉ cùng ánh nhìn soi mói miệt thị của mọi người xung quanh.

Văn Trạch Tài khó chịu cau chặt mày, không hiểu tại sao mọi người lại có phản ứng kỳ lạ tới vậy.

Lần mò mãi, cuối cùng anh cũng tìm được nhà họ Miêu. Ra mở cửa là một người phụ nữ trung niên khá xinh đẹp và điệu đà. Thoạt nhìn có thể đoán được người này cực kỳ chú trọng chăm sóc sắc đẹp vậy nên trông bà ta trẻ trung hơn độ tuổi bốn mươi rất nhiều.

Bà Miêu săm soi nhìn Văn Trạch Tài từ đầu xuống chân, từ chân lên tới đầu rồi nhướng mày mỉm cười đầy kiều mị: “Chàng thanh niên, tôi đã nghỉ tiếp khách mấy năm nay rồi. Với lại cậu còn non quá, không hợp khẩu vị tôi!”

Văn Trạch Tài bối rối sờ sờ cánh mũi: “Chắc bà hiểu lầm rồi, hôm nay tôi tới là để tìm con gái bà, Miêu Lệ Lệ.”

Thoắt cái sắc mặt bà Miêu đen kịt, bà ta không nói không rằng trực tiếp đóng sầm cửa, bỏ mặc Văn Trạch Tài đứng tần ngần đần thối mặt. Tiếp theo đó anh nghe thấy từ trong nhà vọng ra tiếng la hét, chửi rủa vô cùng tục tĩu khó nghe. Đại loại bà Miêu yêu cầu Lệ Lệ muốn hành nghề thì cút đi nơi khác, cấm chỉ không được dẫn khách tới địa bàn của bà.

Trời đất thiên địa ơi chuyện gì vậy trời, Văn Trạch Tài lúng túng ho khụ một tiếng. Ngay lúc anh đang định đứng dịch qua chỗ khác cho đỡ xấu hổ thì cánh cổng lại một lần nữa hé mở, theo sau đó là giọng nói bực tức của Miêu Lệ Lệ: “Lý miệng rộng, không phải tôi đã dặn anh đừng tới nhà tìm tôi rồi hay sao…”

Tới khi cánh cổng được mở toang, chân chính nhìn rõ người đứng bên ngoài là ai, Miêu Lệ Lệ chết sững tại chỗ, thanh âm cũng đột nhiên im bặt.

Văn Trạch Tài chủ động lên tiếng trước: “Chào cô.”

Rõ ràng anh nở nụ cười rất thân thiện nhưng khổ nỗi cái tấm da gà không được hợp tác cho lắm, nó cứ nhăn nhúm dính vào nhau nom càng gớm ghiếc gấp bội.

Miêu Lệ Lệ cảnh giác cất lời: “Anh là ai, hình như tôi không quen anh thì phải?”

Để không lãng phí thời gian nói qua nói lại, Văn Trạch Tài đột nhiên nhìn ra hướng đầu ngõ, tươi cười hớn hở: “Anh Tống.”

Theo quán tính, Miêu Lệ Lệ vội vàng ngó đầu ra: “Tống Văn Minh…”

Đúng lúc này, Văn Trạch Tài mau chóng bóp nát món đồ đã giấu trong lòng bàn tay từ trước sau đó đập thật mạnh vào cổ Miêu Lệ Lệ.

Tức khắc, Miêu Lệ Lệ cảm thấy cần cổ tê rần, còn chưa kịp giơ tay kiểm tra thì đầu óc cô bỗng nhiên rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng, cả người như bị rút cạn sức lực…

Lát sau, cô nghe thấy thấp thoáng thanh âm lúc gần lúc xa: “Bây giờ tôi hỏi cái gì, cô trả lời cái đó!”

“Vâng!” Miêu Lệ Lệ vô thức trả lời theo bản năng. Ngay lúc lời nói vuột khỏi miệng, cô dường như không dám tin vào tai mình. Có trời mới biết cô đang khiếp sợ đến nhường nào, cô thề cô không hề muốn trả lời mà chỉ định mở miệng chất vấn “anh là ai - anh định làm gì?”, thế nhưng mọi thứ hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát, cô không thể khống chế ngay chính cơ thể cũng như tâm trí mình.

Không đợi Miêu Lệ Lệ bình tĩnh trở lại, Văn Trạch Tài tiếp tục đặt câu hỏi: “Cô và Hạ Trực có quan hệ gì?”

Miêu Lệ Lệ máy móc đáp: “Hắn thích tôi, hai chúng tôi không phải người yêu nhưng cũng không tính là bạn bè đơn thuần.”

Văn Trạch Tài nhướng mày hỏi dồn: “Hạ Trực đã từng cưỡng bức cô?”

“Không có, tên đó khờ khạo muốn chết, tôi nói cái gì hắn đều nghe theo răm rắp, làm sao có gan cưỡng bức tôi”…Miêu Lệ Lệ kinh hãi tột độ, rõ ràng cơ thể cô cứng đờ, không thể nhúc nhích nhưng cái miệng thì cứ tồng tộc tuôn ra sự thật.

Văn Trạch Tài: “Còn Tống Văn Minh thì sao? Mối quan hệ giữa cô và hắn ta là gì?”

Miêu Lệ Lệ: “Anh ấy là người đàn ông đầu tiên đồng thời cũng từng là người bao nuôi tôi.”

Văn Trạch Tài chép miệng, quả nhiên không khác dự đoán của anh là bao.

“Tống Văn Minh hạ thuật Hạ Trực, việc này cô có biết không, có tham gia hỗ trợ không?”

“Tôi biết, Hạ Trực thích tôi, mặt khác tôi cũng rất động lòng trước điều kiện của gia đình anh ta thế nhưng mối quan hệ giữa tôi và Tống Văn Minh tuyệt đối không thể phơi bày trước ánh sáng. Nếu tôi đến với Hạ Trực, chắc chắn Tống Văn Minh sẽ giết tôi chết. Vậy nên tôi đã thẳng thừng cự tuyệt lời tỏ tình của Hạ Trực, thậm chí còn vạch trần tâm tư của em gái anh ta, làm cho thế cục bung bét hết cả lên. Những tưởng thế là xong, nào ngờ anh ấy vẫn tiếp tục tới tìm tôi rất nhiều lần, kiên trì dỗ dành, van xin nài nỉ. Trước một tấm chân tình như vậy, kỳ thực tôi đã xiêu lòng. Song ngay khi chúng tôi chính thức tới với nhau thì đã bị Tống Văn Minh phát hiện!”

“Tôi rất sợ Tống Văn Minh sinh hận huỷ hoại cuộc đời tôi cho nên mới cố tình đặt điều vu khống nói rằng Hạ Trực cưỡng hiếp mình, nhờ hắn ta trả thù dùm. Nhưng tôi thề tôi không biết Tống Văn Minh lại nguy hiểm tới độ khiến cho Hạ Trực điên điên khùng khùng. Sau đó tôi bị điều xuống nông thôn theo chỉ thị của nhà nước, từ đó trở đi mối quan hệ giữa tôi và Tống Văn Minh cũng bắt đầu nhạt dần.”

Vừa kể, nước mắt Miêu Lệ Lệ vừa lã chã chảy thành hàng. Tuy nhiên cô ta khóc không phải vì áy náy, cắn rứt lương tâm mà cô ta khóc là bởi bí mật kỳ công giấu kín suốt bao năm trời tự nhiên phơi bày trước một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.

Miêu Lệ Lệ sợ một khi chuyện này bị đào lên, con đường tương lai của cô sẽ gặp ảnh hưởng. Khó khăn lắm mới cắt đứt với Tống Văn Minh rũ bỏ quá khứ nhơ nhuốc, ngàn vạn lần cô không muốn dính dáng tới những người và những việc trước đây một tí nào.

Những gì cần hỏi đã hỏi xong, Văn Trạch Tài búng tay một cái. Ngay tức thì, hai tròng mắt của Miêu Lệ Lệ tìm được tiêu cự, đầu óc cũng dần thanh tỉnh trở lại.

Đúng lúc này, bà Miêu từ trong nhà phi ra, nhìn quanh ngó quất không thấy chàng thanh niên xấu xí kia câu, bà liền quay qua quát con gái: “Khóc khóc cái gì, tao còn chưa chửi xong đâu đấy!”

Miêu Lệ Lệ hoảng hốt ôm chầm lấy mẹ, oà khóc nức nở: “Tiêu rồi, đời con coi như chấm hết rồi, từ nay con không thể đi học được nữa…huhuhu…”

Bà Miêu tức giận gào toáng lên: “Cái gì? Mày nói cái gì? Trong nhà có bao nhiêu tiền của, tao đều đưa hết cho mày đi đóng học phí. Giờ mày nói không đi học nữa là sao hả? Con ranh này, hôm nay tao phải đánh chết mày!”

Nghe tiếng cãi vã, hàng xóm lục tục ngó đầu ra nhìn một già một trẻ rượt đuổi nhau ầm ĩ, tiếng khóc tiếng la hét vang vọng khắp con ngõ nhỏ.

Quay trở lại với Văn gia, lúc này Triệu Đại Phi đã nấu nướng xong xuôi hết cả rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Văn Trạch Tài đâu.

Điền Tú Phương không yên tâm, cô sắp xếp cho mọi người ăn cơm trước còn mình thì sốt ruột tính chạy ra đầu ngõ đón chồng. Thấy vậy, Triệu Đại Phi liền đứng lên ngăn cản: “Sư mẫu ở nhà đi, để con đi cho.”

Dứt lời, cậu gấp gáp phóng vọt ra ngoài. Ai dè mới qua khỏi cổng được mấy bước đã đâm sầm vào Văn Trạch Tài đang vội vã trở về.