Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 135: Người tốt




Quan sát người đàn ông nãy giờ, Văn Trạch Tài có thể khẳng định người này không phải là một ông lão, chẳng qua tu luyện tà thuật dẫn tới kinh mạch đảo lộn, máu huyết chảy ngược làm cho sinh lý bị rối loạn, thành thử tuổi đời còn trẻ nhưng thân thể đã hiện lão tướng.

Phía bên kia, ông già vẫn tiếp tục chất vấn Tống Văn Minh: “Không đúng, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ Chu gia lại gài bẫy hãm hại ngươi, ngươi cũng đâu phải âm nam. Phải chăng cái người mấy năm trước ngươi bảo ta hạ thuật chính là con cháu Chu gia?”

Việc xảy ra cách đây mấy năm rồi nhưng cho tới tận bây giờ ông vẫn còn canh cánh trong lòng, chẳng hiểu sao không thể buông xuống được.

Tống Văn Minh vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Dạ không không, thằng đó là con trai của một ông bác sĩ họ Hạ, con đảm bảo nó không phải họ Chu!”

“Vì sao năm ấy gã đó lại giở trò đồi bại với bạn gái ngươi, nguyên do mục đích thế nào ta không truy cứu nữa bởi chuyện cũng đã qua nhiều năm, vả lại cũng xem như tên đốn mạt đã bị trừng phạt đúng người đúng tội. Song ngươi phải biết rằng nếu vô duyên vô cớ hãm hại người khác thì chắc chắn sẽ bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục, giống như sư phụ của ta vậy!” Ông lão nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng hung hăng dữ tợn vô cùng!

Tống Văn Minh sợ hãi nuốt nuốt nước miếng, dè dặt đề nghị: “Hay là chúng ta cũng bắt chước Chu gia, đi lùng bắt tụi âm nam âm nữ về đây để luyện công. Làm vậy sư phụ sẽ mau chóng cải lão hoàn đồng, trở về dáng vẻ thanh xuân vốn dĩ thầy nên có.”

Nãy giờ ngồi nghe không sót một chữ nào, Văn Trạch Tài gồng mình cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ đang cuồn cuộn trào dâng. Tụi này quá khốn nạn, quá táng tận lương tâm rồi!

Ngờ đâu, gã sư phụ kia không tán thành mà chỉ khinh thường hừ lạnh: “Nói dễ như ngươi thì ai chả làm được, thôi đi về đi, không có việc gì đừng tới quấy rầy ta!”

“Nhưng mà sư phụ, không lẽ chuyện này cứ thế bỏ qua?” Tống Văn Minh giơ cánh tay vừa bị rút máu lên, mím chặt môi tỏ vẻ có thù tất báo.

Ông lão mất kiên nhẫn, gầm lên bực tức: “Vậy ngươi muốn thế nào? Muốn đòi lại công bằng chắc? Tự hỏi xem bản thân có đủ sức đấu lại cả gia tộc Chu gia không? Nói nhiều quá, còn không mau cút?!”

Mặc dù rất không cam lòng nhưng Tống Văn Minh cũng đành cắn chặt răng, xoay gót ra về, không dám lèo nhèo thêm tiếng nào nữa.

Đợi hắn ta đi khuất, Văn Trạch Tài mới nhảy ra khỏi lùm cây, từ tốn gạt bỏ mấy chiếc lá khô và vài cọng cỏ bám trên quần áo. Sau đó, anh nghênh ngang tiến về căn nhà gỗ trước mặt, tiện tay nhặt một cành cây khô tuỳ ý gõ nhẹ vài cái.

Bên trong, ông lão giận dữ gầm lên: “Gõ gõ cái gì, không phải ta bảo ngươi cút rồi hay sao?”

Văn Trạch Tài chẳng nói chẳng rằng, kiên nhẫn gõ thêm vài cái nữa.

Cảm thấy sự việc có chút bất thường, ông ta đề cao cảnh giác, chầm chậm tiến ra cửa, cẩn trọng hé mở chút xíu cỡ chừng một con mắt. Sau khi thấy bên ngoài là một chàng thanh niên dung mạo xấu xí lạ hoắc, ông tức khắc đóng rầm cửa lại, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

Văn Trạch Tài tủm tỉm cười: “Tôi tới tìm ông giải thuật.”

Ông lão run rẩy lấy cả thân mình đè chặt lên cánh cửa, trong đầu không ngừng hiện lên một khuôn mặt quen thuộc đã hằn sâu vào tiềm thức: “Giải thuật gì? Tôi không biết, anh mau đi đi!”

Văn Trạch Tài tung chiêu phủ đầu: “Việc cậu thanh niên Hạ Trực trúng âm thuật, có phải là do ông làm?”

Ông lão ôm chặt lấy ngực, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh nhất có thể: “Hoá ra Chu gia các người cố tình hạ thuật Tống Văn Minh mục đích chính là để dò tìm tới tận đây.”

“Mở cửa đi, có gì từ từ nói, tôi cũng không phải là kẻ không nói đạo lý”, Văn Trạch Tài nói năng nhẹ nhàng lịch sự, thái đội ôn hoà, thân thiện, không hề có tí chút nguy hiểm nào dù là nhỏ nhất.

Rất tiếc chim sợ cành cong, bởi vì đã ăn quá nhiều cú lừa từ Chu gia vậy nên hiển nhiên lão ông không dám buông lơi cảnh giác.

Ông sợ hãi nói vọng ra: “Đừng vòng vo tam quốc nữa, có chuyện gì nói thẳng đi. Chúng ta cứ đứng nói chuyện như này cũng được rồi!”

“Làm vậy sao được”, Văn Trạch Tài khẽ cười, buông nhẹ một câu, sau đó im bặt.

Phút chốc, bầu không khí thinh lặng bao phủ khắp nơi. Ông lão nín thở áp sát tai nghe ngóng, tuy nhiên ông không tin người bên ngoài đã bỏ đi bởi Chu gia khét tiếng nhổ cỏ tận gốc, một khi đã lùng được kẻ thù dễ gì lại bỏ cuộc giữa chừng.

“Tôi ở đây!”

Bỗng nhiên một giọng nói nhẹ bẫng thổi tới bên tai, ông lão giật nảy mình quay phắt người lại, nguyên bản chàng thanh niên xấu xí vừa rồi hãn còn ở bên ngoài chẳng hiểu bằng cách nào lại đột nhiên đứng chình ình ngay giữa căn nhà mình.

Ông lão trố lồi mắt, không dám tin vào hình ảnh ngay trước mặt: “Ôi má ơi, gớm quá!…Anh…làm sao anh vào được nhà tôi???”

Ban nãy nương vào chút ánh sáng mặt trời, miễn cưỡng còn có thể nhìn trực diện được, chứ giờ ở trong nhà tranh tối tranh sáng, cái mặt người thanh niên này nhìn gớm muốn chết. Nó sần sùi, nhăn nheo, lại còn rỗ lỗ chỗ, nói chung là xấu không bút sách nào tả nổi!

Lần đầu tiên bị kỳ thị ngoại hình, Văn Trạch Tài không những không giận mà còn thản nhiên vuốt ve khuôn mặt mình, bật cười nói: “Tôi chưa chê ông già thì thôi ở đấy mà dám nói tôi xấu!”

Bị dẫm phải đuôi, ông ta gào toáng lên: “Ai bảo anh tôi già, tôi đây mới hơn bốn mươi thôi đấy!”

Văn Trạch Tài thản nhiên kéo ghế ngồi xuống: “Chúng ta hợp tác đi.”

Ông lão vội nép sát vào góc tường, cảnh giác nhìn về phía Văn Trạch Tài: “Chả ai ngu mà bắt tay hợp tác với nhà họ Chu các người, quá bằng tự ôm thiệt về mình!”

Văn Trạch Tài gật gù: “Chu gia đích thực không tử tế gì cho cam nhưng ông cũng chẳng tốt đẹp hơn ai. Bởi lẽ người quân tử sẽ không bao giờ sử dụng mưu hèn kế bẩn, dồn một chàng thanh niên vô tội vào chỗ sống không bằng chết!”

Để thăm dò đối phương, Văn Trạch Tài cố tình dùng những lời lẽ vô cùng gay gắt mang tính chất chỉ trích và quy chụp.

Quả nhiên, ông lão lập tức sửng cồ lên ngay: “Vô tội? Một thằng đàn ông ngang nhiên cưỡng hiếp con gái nhà lành mà lại bảo là vô tội à? Nó cưỡng hiếp bạn gái của đồ đệ tôi, tôi hạ thuật coi như trừng phạt đúng người đúng tội! Làm sai thì phải chịu phạt, đó là đạo lý ở đời!”

Văn Trạch Tài nhướng mày hỏi ngược lại: “Hạ Trực cưỡng bức bạn gái Tống Văn Minh? Nhưng Tống Văn Minh lại nói với con gái nuôi nhà họ Hạ rằng Miêu Lệ Lệ là cháu ngoại gọi hắn bằng cậu, như thế nào đảo mắt liền thành bạn gái rồi?”

“Cái gì?” Ông lão kinh ngạc cực độ, choáng váng suýt chút ngã nhào xuống đất.

Với tay kéo một chiếc ghế gỗ khác, Văn Trạch Tài vỗ nhẹ ra hiệu: “Ngồi xuống đây, chúng ta từ từ tâm sự.”

Nhận thấy lời nói của Văn Trạch Tài mang theo thiện chí hơn nữa đã tới nước này rồi cũng chẳng chạy đi đâu được vậy nên do dự một hồi lâu cuối cùng ông lão cẩn thận ngồi xuống trước mặt Văn Trạch Tài, từ từ thuật lại những gì mình biết: “Năm ấy đồ đệ tôi đau khổ chạy lại đây cầu xin tôi xử lý một người thanh niên tên Hạ Trực. Nó nói Hạ Trực không những muốn giành bạn gái với nó mà còn chơi xấu, vấy bẩn sự trong sạch của cô gái kia. Sau khi bị cưỡng bức, cô gái đó không ngừng khóc lóc đòi sống đòi chết, thậm chí tinh thần không được bình thường, lúc tỉnh lúc điên. Mặc kệ đồ đệ tôi năn nỉ thế nào thì cô ấy cũng nhất quyết không chịu gả cho nó mà cả ngày u sầu nằm trên giường, bỏ ăn bỏ uống. Lúc ấy nó nói chỉ khi nào tận mắt trông thấy Hạ Trực bị quả báo thì bạn gái nó mới có thể bình tâm trở lại, sống vui vẻ hạnh phúc như xưa.”

Quay tới quay lui chỉ có một thằng đệ tử duy nhất mà không may lại rơi vào tình cảnh ngặt nghèo, tất nhiên ông cũng cảm thấy đau lòng chứ, vậy là ông quyết định hạ âm thuật lên người Hạ Trực như một cách trừng phạt cho những lỗi lầm cậu ta đã gây ra.

Sau khi ông lão nói xong, Văn Trạch Tài mới từ tốn lên tiếng: “Sự tình đúng sai thế nào bản thân tôi cũng không thể khẳng định, nhưng có hai điểm tôi có thể chắc chắn với ông.”

Ông lão vô thức ngồi thẳng lưng, nhíu mày tò mò: “Là gì?”

Văn Trạch Tài: “Thứ nhất, cô gái kia không hề bị điên, cũng chưa từng bị cưỡng gian. Hiện cô ấy là sinh viên đại học, đang sinh sống và học tập ngay tại thành phố Liêu Thành. Thứ hai, Tống Văn Minh nói với ông Miêu Lệ Lệ là bạn gái của mình nhưng hắn ta lại nói với Hạ gia rằng cô ấy là cháu ngoại. Lời nói bất nhất, chứng tỏ có một lời chắc chắn là dối trá.”

Ông lão siết chặt hai tay vào nhau: “Nói như vậy không lẽ tôi đã trách lầm người tốt?!”

Một câu hỏi nhưng lại nghiêng về hướng tự vấn nhiều hơn, thành ra Văn Trạch Tài không trực tiếp trả lời mà khéo léo di dời sang đề tài khác: “Bao năm ông không xuống núi rồi?”

Tuy nhiên ông lão cũng không đáp, mà chỉ cúi đầu rầu rĩ.

“Chung quy lại chẳng qua là do ông không thể vượt qua rào cản mặc cảm tự ti. Ngay chính bản thân ông cũng không chấp nhận nổi dáng vẻ già nua xấu xí của mình”, vừa nói Văn Trạch Tài vừa đứng dậy mở bung toàn bộ cửa sổ lẫn cửa chính ra khiến ánh nắng mặt trời mau chóng tràn vào nhà, chiếu rọi lên gương mặt già cỗi nhăn nheo kia.

Lão ông hoảng sợ nhắm tịt mắt lại đồng thời lấy tay che chắn khuôn mặt mình: “Anh làm cái gì đấy?!”

Văn Trạch Tài nói nhẹ tênh: “Ông là người tốt!”

Ông lão ngồi im, yên lặng không đáp lời.

Văn Trạch Tài tiếp tục: “Hơn nữa ông có thù oán với Chu gia, có đúng không?”

Bị đoán trúng tim đen, ông ta giật mình mở bừng mắt: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”

Văn Trạch Tài trỏ trỏ vào ngực mình, điệu bộ trông rất cà lơ phất phơ: “Tôi với ông hợp tác, cùng nhau đối phó Chu gia!”

“Hừ, tin cái ngữ như anh có mà tôi chết mất xác từ lâu rồi!” Ông lão dậm chân bình bịch, nộ khí ngút trời. Quân khốn nạn, rõ ràng là người nhà họ Chu mà còn làm trò mèo khóc chuột giả từ bi. Mới có mấy năm không xuống núi vậy mà không ngờ bè lũ Chu gia lại quỷ ma tới dường này, đứa nào đứa nấy càng lúc càng gian manh, xảo trá! Thật là không thể tin được!