Giữa trưa, Văn Trạch Tài cùng Triệu Đại Phi rủ nhau tới bệnh viện nghe ngóng tình hình. Từ đằng xa đã nghe rõ tiếng cãi vã mắng chửi ầm ĩ, tuy nhiên không phải Tống Văn Minh và Văn Trạch Dũng gây lộn mà lần này tới phiên ông bà Văn đại chiến với ông bà Tống. Còn ngoài cửa phòng bệnh, quá trời người đang bu đen bu đỏ chen nhau hóng hớt chuyện hay.
Triệu Đại Phi hứng thú bừng bừng, kéo một người lại hỏi thăm: “Đồng chí, cho hỏi mọi người đang xem gì thế?”
Anh chàng được hỏi nhiệt tình cập nhật tin sốt dẻo: “Ôi chuyện kinh thiên động địa có một không hai, đảm bảo anh nghe xong cũng phải sốc tận óc luôn. Chả là sáng nay ba mẹ hai bệnh nhân này tới đưa cơm cho con, ai ngờ vừa đẩy cửa phòng ra liền trông thấy hai ông con nằm ôm nhau ngủ say sưa trên cùng một chiếc giường, không những vậy cái đó của anh Tống vẫn đang nằm ngạo nghễ trên người anh Văn mới ghê chứ. Ối giời ơi, thế là hai gia đình la làng la xóm ầm ĩ hết cả lên. Suốt từ sáng tới giờ vẫn chưa giải quyết xong đấy!”
Lúc này trong phòng bệnh, Văn Trạch Dũng đang nằm nhìn trân trân lên trần nhà, nghiến răng ken két tự hỏi không biết tại sao mình lại xui tới vậy. Vốn dĩ chỉ định đi qua ngó một cái thôi ai dè lại bị thằng khốn kia giở trò đồi bại. Hơn nữa lại đúng lúc chân cẳng què quặt mới khổ chứ, không thể phản kháng càng không thể chạy thoát thân, cuối cùng chỉ còn biết nằm im chịu trận. Mà bực nhất là mấy con mẹ y tá, không hiểu mấy má đó chết bầm chết dập ở xó xỉnh nào, ban ngày ho một cái là có mặt liền, ấy thế mà đêm qua anh gào khản cả cổ cũng chẳng thấy ma nào xuất hiện ứng cứu. Đúng là chó cắn áo rách mà, càng nghĩ càng điên hết cả người!
Nếu nghe được tiếng lòng của Văn Trạch Dũng chắc hẳn nhóm hộ sĩ trực ban sẽ kéo đến minh oan vì quả thực đêm qua là một đêm vô cùng yên bình, bọn họ không hề nghe thấy bất cứ tiếng động khả nghi nào, chứ đừng nói tới tiếng cãi lộn hay kêu cứu.
Cùng lúc này ở giường bệnh kế bên, Tống Văn Minh chọn cách nhắm nghiền mắt, quyết không đối diện với hiện thực nhục nhã này. Cả đời hắn đã chơi qua không biết bao nhiêu thú vui nhân gian nhưng chưa bao giờ làm ra cái loại chuyện mất mặt như vậy. Giả dụ lỡ truyền ra ngoài e rằng sẽ bị đám anh em cười cho thối mũi mất!
Nhưng mà bình tĩnh suy ngẫm lại thì cái cảm giác đêm qua nó lạ lắm, không bình thường, hoàn toàn không bình thường tí nào. Hơn nữa trên mười đầu ngón tay còn xuất hiện chi chít các vết đâm. Nghĩ tới một loạt các biểu hiện lạ kỳ, sắc mặt Tống Văn Minh càng lúc càng khó coi vô cùng, hắn nắm chặt tay thành quyền, gầm lên đòi xuất viện - ngay lập tức!
Trước tình cảnh hiện tại, ông bà Tống cũng tự cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nhưng cũng không thể đứng im để mặc cho Văn gia thoả sức sỉ vả lăng mạ được, như vậy quá bằng vứt hết danh dự của Tống gia xuống sông xuống biển à?! Vậy nên không cần biết đúng sai thế nào, ông bà cũng quyết xắn tay áo chiến đấu đến cùng, cứ phải chửi để lấy lại khí thế đi đã rồi căn nguyên vấn đề như nào sẽ từ từ truy cứu sau.
Tuy nhiên càng cãi thì càng đuối lý bởi rõ rành rành thằng con nhà mình trêu ghẹo vợ người ta, bị người ta đánh cho một trận thì lại đè người ta ra hiếp. Quả thực là không còn mặt mũi nào đứng đây cãi tay đôi được nữa, thành ra vừa nghe Tống Văn Minh đòi về, ông bà Tống không nói hai lời, vội vàng khăn gói quả mướp đưa thằng quý tử xuất viện luôn.
Văn Trạch Tài ra hiệu cho Triệu Đại Phi ở lại bệnh viện tiếp tục nhiệm vụ, còn mình thì lặng lẽ bám theo Tống gia.
Lúc này phòng bệnh chỉ còn lại ba người nhà họ Văn, bà Văn vừa lấy quần mới thay cho con trai vừa đau lòng nói: “Khổ thân con tôi, sao con không gào toáng lên gọi người tới cứu mà lại để bản thân chịu thiệt thòi như thế này hả?”
Văn Trạch Dũng bực tức hừ lạnh: “Con kêu rồi, kêu rát cổ nổ hầu mà có ma nào vào đâu, chắc cái lũ y tá ở đây nó chết hết rồi…”
“Câm mồm!” Ông Văn nghiêm mặt quát lớn: “Mày khe khẽ cái mồm thôi, muốn người ta nghe thấy rồi bị thù ghét, bị chơi xấu đổi thuốc thì mày mới vừa lòng đúng không?”
Biết mình lỡ lời, Văn Trạch Dũng vội vàng ngậm chặt miệng. Song chỉ được chốc lát, hắn lại bắt đầu bày mưu tính kế: “Ba mẹ, con nghĩ chuyện này nhà mình không thể bỏ qua như thế được. Ít cũng phải bắt Tống gia ói tiền bồi thường nếu không chúng ta sẽ truyền ra ngoài chuyện Tống Văn Minh trêu ghẹo vợ con, rồi thêm cả chuyện ở bệnh viện đêm qua, để xem tới lúc đó bọn họ còn có thể ngẩng đầu làm người ở cái đất Liêu Thành này không!”
“Có thể thằng khốn Tống Văn Minh mặt dày không biết xấu hổ nhưng còn Tống Thuý Thuý chị nó vẫn chưa gả được chồng đâu đấy, chuyện mà vỡ lở thì con nhỏ đó có mà ế già không nhà nào rước!”
Ông bà Văn âm thầm quay sang liếc nhau, cảm thấy Văn Trạch Dũng phân tích quá hợp tình hợp lý. Vừa hay đợt trước mới phải xì ra một khoản lớn để bịt miệng Dương gia, chi bằng nhân cơ hội này đào một mớ từ Tống gia để bù vào chỗ thâm hụt. Haha, đúng là diệu kế, diệu kế!
Bàn bạc xong xuôi, hai vợ chồng ông bà Văn hí hửng ra về chuẩn bị thực hiện kế hoạch. Văn Trạch Dũng tiếp tục nằm lại bệnh viện nghỉ ngơi thêm vài ngày. Đang mơ mơ màng màng dưỡng thần, Văn Trạch Dũng bỗng thấy một cái bóng quen quen xẹt ngang qua cửa. Định thần suy nghĩ lại thì ra chính là Triệu Đại Phi đệ tử của Văn Trạch Tài, Văn Trạch Dũng liền gọi với theo: “Ê này này, đồng chí Triệu, gượm đã, đi đâu mà vội thế?”
Thấy cá đã cắn câu, Triệu Đại Phi nín cười, làm bộ hốt hoảng lo âu: “Chẳng hiểu sư phụ tôi bị cái gì mà tự nhiên cả người đều bốc mùi hôi thối, đến bác sĩ cũng bó tay không khám ra bệnh gì, tôi đang sốt ruột muốn chết đây!”
Nói rồi, Triệu Đại Phi lại giả vờ gấp gáp chạy đi lo việc.
Nằm tại chỗ, Văn Trạch Dũng sung sướng cười khoái chí. Hết Tống Văn Minh giờ tới lượt Văn Trạch Tài trúng thuật, bỏ ra hai trăm đồng quả thực quá xứng đáng! Văn Trạch Dũng thoải mái kê cao gối nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề nghĩ tới chuyện tự mình đi kiểm chứng bởi hắn có lòng tin, tin tức nghe từ chỗ đệ tử của Văn Trạch Tài thì không thể sai đi đâu được, hoàn toàn yên tâm tuyệt đối!
Quay lại với ba người nhà họ Tống, sau khi về tới nhà không bao lâu, Tống Văn Minh liền thay một bộ đồ sạch sẽ tinh tươm, quấn lại băng gạc đầu cho thẳng thớm ngay ngắn rồi vội vã đi ra ngoài.
Đứng trong chỗ núp, Văn Trạch Tài bình tĩnh đeo lên miếng mặt nạ da gà và lặng lẽ bám theo đối phương.
Đi được một quãng, Tống Văn Minh nhảy lên xe bus tiến thẳng tới vùng ngoại thành, sau đó hắn lại tiếp tục leo lên một ngọn núi âm u, cây cối rậm rạp um tùm.
Men theo con đường mòn gồ ghề khúc khuỷu uốn quanh sườn núi, Văn Trạch Tài được dẫn tới một căn nhà gỗ nằm đơn độc lọt thỏm giữa núi rừng hoang vu.
Tìm một bụi cây không quá gần cũng không quá xa, Văn Trạch Tài khéo léo ẩn mình vào đó, yên lặng theo dõi.
Tống văn Minh tiến tới trước căn nhà, gõ nhẹ ba cái rồi cung kính lên tiếng: “Sư phụ, đệ tử xin cầu kiến!”
Chờ mãi một lúc lâu, cánh cửa gỗ mới kẽo kẹt bật mở, một ông cụ tóc trắng loà xoà chậm rì rì bước ra, khó chịu gắt: “Tới có chuyện gì? Không phải ta đã nói thời gian này ta bế quan tu luyện, đừng tới làm phiền rồi sao!”
Trong lùm cây, Văn Trạch Tài nheo hai mắt, lẳng lặng quan sát. Người này kỳ lạ quá, rõ ràng ngoại hình lụ khụ không khác gì ông lão nhưng giọng nói thì chỉ tầm tuổi trung niên mà thôi. Hình và tiếng không khớp, chắc chắn có vấn đề!
Tống Văn Minh lập tức quỳ sụp xuống, thống khổ khóc lóc: “Sư phụ, con bị kẻ khác gài bẫy hãm hại, đêm qua con…”
Ông lão cau chặt mày, gằn giọng cắt ngang: “Ngẩng đầu!”
Tống Văn Minh không dám trái ý, vội vàng nâng đầu dậy.
Chỉ cần liếc mắt một cái, ông lão đã phán đoán ra vấn đề, bất ngờ cộng phẫn nộ, ông quát lớn: “Tại sao lại chọc vào người Chu gia, hả?”
Vì đi Theo sư phụ đã lâu, đương nhiên Tống Văn Minh thừa biết hai chữ “Chu gia” biểu thị cho cái gì, hắn cuống cuồng giải thích: “Không không, con nào dám trái lời thầy, con chưa bao giờ đụng tới người Chu gia, con thề đấy!”
“Không đụng tới, vậy tại sao lại trúng Mệnh thuật của Chu gia, hả?” Ông lão hùng hổ siết chặt cánh tay Tống Văn Minh, sau đó rút cây đao nhỏ bên mình, trực tiếp rạch một đường rất sâu ngay ống cổ tay. Tống Văn Minh cắn chặt răng chịu đựng cơn đau tê dại, tuyệt nhiên không dám rên la một tiếng nào.
“Ngươi trúng phải Trung thuật, trong lòng nghĩ cái gì, ban đêm sẽ làm cái đó. Chỉ cần có một vật thể sống nào trong tầm với, người sẽ vô tri vô thức kéo lại điên cuồng phối hợp. Nếu đêm qua có con chó ở bên thì chắc có lẽ ngươi cũng không ngại mà đè nó ra đâu! Hừ!”
Tống Văn Minh sợ xanh máu mặt. Hôm qua sau khi được cô y tá trưởng thay thuốc và băng bó vết thương, trong đầu hắn không ngừng nhớ thương khuôn mặt xinh đẹp cùng vóc dáng thon gọn, mảnh mai ấy. Cứ thế, hắn ôm mộng xuân chập chờn chìm vào giấc ngủ ai ngờ tới khi tỉnh dậy đập vào mắt hắn không phải cô nương xinh đẹp nào mà là bốn gương mặt đen hơn đít nồi của ba mẹ mình và vợ chồng ông bà Văn hàng xóm!
Tống Văn Minh mếu máo: “Sư phụ, cái này là….”
“Xả máu!”, ông lão thu hồi con dao, từ từ giải thích: “Để hạ thuật này bắt buộc phải có tinh huyết của nhà ngươi, thế nhưng rất tiếc ta không biết cách giải thuật chân chính, vậy nên chỉ có thể dùng cách này trực tiếp xả bỏ âm huyết coi thử xem có được không?!”
“Cám ơn sư phụ cứu mạng, cám ơn sư phụ!” Tống Văn Minh rối rít cúi đầu cảm tạ, trắng bệch mặt nhìn từng giọt máu đen xì nhỏ tí tách xuống nền đất…