Đúng lúc này, có một bạn nữ cùng lớp đỏ mặt chạy lại đây, thẹn thùng lên tiếng: “Vĩnh Thắng, mình có thể nhờ cậu giúp chuyện này được không?”
Dương Vĩnh Thắng lập tức tắt ngúm nụ cười, trả lời lạnh te: “Ngại quá, tôi bận rồi, bạn nhờ người khác đi.”
Cô bạn xấu hổ cắn môi, thất vọng xoay người bỏ chạy.
Văn Trạch Tài nghi hoặc khẽ hỏi: “Nãy giờ ba người rồi đấy, có chuyện gì à?”
Dương Vĩnh Thắng bất đắc dĩ nhéo nhéo hai cái má bánh bao của mình, thở dài thườn thượt: “Haiza, còn không phải vì cặp má phúng phính này hay sao?!”
Văn Trạch Tài dở khóc dở cười. Công nhận ở cái thời đại này, thanh niên càng có da có thịt càng được nhiều cô gái hâm mộ nhớ thương, có khi còn được yêu thích hơn cả mấy oppa Hàn Quốc thời hiện đại ấy chứ!
Đang nói chuyện vui thì loa phóng thanh vang lên, thông báo sắp tới giờ diễn ra lễ khai giảng, yêu cầu toàn bộ sinh viên nhanh chóng tập hợp, Văn Trạch Tài cùng Dương Vĩnh Thắng cũng mau chóng đứng dậy, hoà vào đoàn người lục tục di chuyển tới khu vực sân vận động.
Đối lập với không khí rộn ràng của ngày tựu trường, Quách Nguyệt Nguyệt cô đơn ngồi bó gối trong một góc của căn phòng nhỏ. Mặc dù trường cô đã khai giảng cách đây tận mấy ngày, nhưng vì bà Hạ muốn truy hỏi ngọn nguồn chuyện năm xưa nên đành giam lỏng Quách Nguyệt Nguyệt trong nhà, hi vọng có thể tìm được đáp án hỗ trợ cho việc điều trị bệnh tình của Hạ Trực.
“Nguyệt Nguyệt, con nói thật với mẹ đi, có phải con khiến Trực Trực ra nông nỗi này không?”
Giọng điệu của bà cực kỳ nghiêm khắc, nét mặt cũng không biểu lộ bất cứ sắc thái tình cảm nào.
Quách Nguyệt Nguyệt hoảng hốt lắc đầu: “Mẹ, tại sao mẹ lại nghĩ con như vậy? Mẹ đừng nghe ông đại sư kia nói linh tinh mà về nghi oan cho con. Con đối với anh Trực là một lòng một dạ, làm sao con có thể hại anh ấy được?!”
“Vậy con nói cho rõ ràng xem cái chai này là như thế nào, hả?”, bà Hạ tức tối đẩy cái bình thuỷ tinh tới trước mặt con dâu, lạnh giọng chất vấn: “Quả thực cái này không phải của người đàn ông khác nhưng cũng không phải của Trực Trực. Nó là nhựa cây, có đúng hay không?”
Quách Nguyệt Nguyệt chết sững, không ngờ sự việc lại bị bại lộ nhanh đến vậy. Nhất thời đầu óc trống rỗng, chữ nghĩa bay hết trơn, không còn biết phải bao biện cho bản thân như thế nào nữa.
“Nguyệt Nguyệt, con luôn miệng khẳng định không hại Hạ Trực thế nhưng vì cớ làm sao con không làm theo chỉ dẫn của đại sư mà lại lấy cái này ra thay thế hòng qua mặt tất cả mọi người? Con thử ngẫm lại lương tâm mình mà xem, từ ngày con bước chân vào cái nhà này, có ai phân biết đối xử với con không? Hay tất cả mọi người đều coi con như con gái ruột mà yêu thương, chiều chuộng? Vậy mà giờ đây mẹ chỉ xin một lời nói thật thôi mà con cũng không cho mẹ được hay sao?”
Bà Hạ đau khổ như thể rút ruột rút gan, khi chữ cuối cùng thốt ra cũng là lúc giọt nước mắt nóng hổi chảy tràn qua khoé mi, tí tách rơi xuống…
Quách Nguyệt Nguyệt nhào qua ôm chầm lấy bà Hạ, oà khóc nức nở: “Mẹ, con sai rồi, con xin lỗi mẹ…tất cả là tại con sợ…con sợ…”
Văn Trạch Tài ôm chồng sách mới lĩnh từ văn phòng khoa đi ra liền trông thấy Triệu Đại Phi đi qua đi lại trước cổng trường, ánh mắt dáo dác dò tìm khắp nơi.
Văn Trạch Tài liền bước nhanh tới, sốt ruột hỏi: “Đại Phi sao con lại tới đây, trong nhà xảy ra chuyện gì à?”
“Dạ không không có chuyện gì đâu sư phụ”, Triệu Đại Phi chủ động tiến tới đỡ phụ chồng sách trên tay Văn Trạch Tài, cười hắc hắc: “Bà Hạ đến kiếm thầy, giờ đang ngồi đợi ở tiệm đấy.”
Ôi, làm hết cả hồn, Văn Trạch Tài thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, vậy mau về xem coi có chuyện gì.”
Chưa bao giờ bộ dáng bạ Hạ thảm thương như lúc này, hai con mắt bà sưng húp, đỏ ngầu, vừa nhìn là biết mới khóc một trận dữ dội xong.
Khi bà cất tiếng, thanh âm cũng khản đặc, nghẹn ngào vô lực: “Văn đại sư, thầy đoán không sai, quả nhiên Nguyệt Nguyệt có quan hệ với sự kiện năm ấy…”
Ngay từ khi có suy nghĩ và nhận thức, Quách Nguyệt Nguyệt đã biết mình chỉ là đứa con được nhận nuôi. Điều này không phải nghe từ mấy bà hàng xóm ưa ngồi lê đôi mách mà bởi vì trong Hạ gia, chỉ có riêng mình cô mang họ Quách.
Tuy nhiên Hạ trực lại chẳng mảy may để bụng vấn đề này, đối với anh, một khi Quách Nguyệt Nguyệt đã bước vào Hạ gia, cùng chung sống dưới mái nhà họ Hạ thì cô chính là đứa em gái bé bỏng, cần được anh bảo vệ và che chở suốt đời. Thậm chí Hạ Trực còn yêu thương, quan tâm Nguyệt Nguyệt hơn chính bản thân mình. Chính vì lẽ đó, Nguyệt Nguyệt càng lúc càng dựa dẫm, ỷ lại và bám dính lấy anh trai.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nhất là thiếu nữ tới độ tuổi dậy thì, trái tim bắt đầu biết rung động vì một người khác giới. Như một điều hiển nhiên, Nguyệt Nguyệt đã trao tình cảm thuần khiết đầu đời đó cho người anh điển trai, tuấn tú, luôn luôn yêu thương, chiều chuộng cô hết mực, anh Hạ Trực!
Tất nhiên Nguyệt Nguyệt không dám công khai, cô sợ sẽ khiến cha mẹ nuôi thất vọng vì mình thế nên cô chỉ dám âm thầm chôn chặt đoạn tình cảm này dưới đáy lòng.
Nhưng có một ngày, Nguyệt Nguyệt tình cờ phát hiện Hạ Trực đem lòng tương tư một cô gái, mỗi ngày anh đều trốn biệt trong phòng, cắm cúi viết thư tình. Thỉnh thoảng phát hiện cô nhìn trộm, anh sẽ hào phóng vẫy cô vào, nhờ cô tư vấn giúp xem viết như nào mới có thể khiến cô gái kia động tâm.
Cầm lá thư người thương viết tặng người con gái khác, từng lời lẽ ngọt ngào thâm tình như từng mũi dao đâm thẳng vào trái tim cô, xé nó thành trăm thành nghìn mảnh, vỡ vụn…tan nát…
Ngày ấy, sau khi chuẩn bị tốt hết thảy mọi thứ, Hạ Trực quyết định tới gặp cô gái kia tỏ tình. Thấy thế, Quách Nguyệt Nguyệt cũng nằng nặc đòi theo, với danh nghĩa là đi để cổ vũ và hỗ trợ anh trai.
Đương nhiên, Hạ Trực không hề mảy may suy nghĩ mà hào hứng cùng em gái lên đường.
Song đời không như là mơ nên đời thường giết chết mộng mơ, cô nàng kia chẳng những không vui vẻ đón nhận mà còn thẳng tay xé đôi lá thư rồi vứt toẹt xuống đất. Thậm chí cô nàng còn chỉ tay vào mặt Nguyệt Nguyệt mắng cô là cái đồ không biết điều, ai đời em gái nuôi lại dám thầm thương trộm nhớ anh trai mình.
Sỉ nhục xong Quách Nguyệt cô ả lại quay sang chửi rủa Hạ Trực vô liêm sỉ, đê tiện, đã có một người ở nhà rồi vậy mà vẫn chưa thoả mãn, lại còn chạy ra ngoài tán tỉnh theo đuổi con gái nhà lành. Mặc dù không có bằng chứng nhưng cô ta cứ khăng khăng nhận định một nam một nữ mà sống chung dưới một mái nhà thì chắc chắn là có gian tình.
Trước sự cáo buộc vô căn cứ, Hạ Trực sửng sốt vô cùng, định lên tiếng phản bác thì ai dè bắt được thái độ lúng túng cùng ánh mắt hoảng hốt của Nguyệt Nguyệt, anh liền hiểu mọi chuyện là có thật chứ không phải người ta đặt điều vu khống.
Kể từ đó trở đi, Hạ Trực bắt đầu tránh né Nguyệt Nguyệt. Điều này khiến Quách Nguyệt Nguyệt khó chịu vô cùng nhưng vẫn không thể ngăn cản trái tim hướng về phía người con trai ấy. Không được đi theo công khai thì cô rình mò theo dõi ở đằng xa. Và cô phát hiện ra, Hạ Trực hết lần này đến lần khác tìm tới người con gái kia để dỗ dành, giải thích, thậm chí không tiếc thứ gì chỉ hòng lấy được nụ cười của người đẹp.
Mọi việc chưa dừng lại ở đó, ngày giấy thông báo gửi đến, trên danh sách viết rất rõ Hạ Trực và bạn gái được điều xuống cùng một địa phương. Trong khi hai người kia vui vẻ, hạnh phúc thì Nguyệt Nguyệt đứng bên lề khóc cạn nước mặt. Cô đau khổ đến cùng cực, thậm chí có cả đố kỵ và ghen ghét. Tuy nhiên với bản tính lương thiện vốn có, cô chưa bao giờ nảy sinh ý định chia rẻ hay hãm hại đối phương.
“Con bé nói trước hôm xảy ra chuyện, Hạ Trực có đi tìm cô gái kia một lần. Lần đó nó đi lâu lắm, tới khi về thì tâm tình thay đổi rõ rệt, vui vẻ phấn chấn hơn rất nhiều. Thậm chí nhân lúc trời khuya còn lén lén lút lút ra sau nhà giặt quần lót nữa!” Nhắc lại chuyện này, bà Hạ không khỏi rùng mình một cái.
Ngày kế tiếp, sau khi Hạ Trực đột nhiên phát bệnh, Quách Nguyệt Nguyệt lập tức nghĩ ngay tới bạn gái của anh trai mình, định bụng sẽ đi tìm đối phương hỏi cho ra nhẽ thế nhưng ai ngờ vừa mới tới điểm hẹn, còn chưa kịp mặt đối mặt chất vấn câu nào thì đã bị một gã thanh niên kéo tuột vào con hẻm kế bên.
“Nguyệt Nguyệt bảo người đàn ông đó tự xưng là cậu của con bé kia, hắn uy hiếp Nguyệt Nguyệt tuyệt đối không được tới gặp cháu mình để thông báo chuyện Hạ Trực sinh bệnh. Bởi hắn biết rõ tâm tư của Nguyệt Nguyệt, nếu Nguyệt Nguyệt dám để lộ thì hắn sẽ đi loa loa cho bàn dân thiên hạ biết. Tới khi ấy không chỉ Nguyệt Nguyệt mà cả Hạ gia cũng sẽ ê mặt. Đe doạ xong, hắn lại quay qua dụ dỗ con bé, nói rằng Hạ Trực bị như này cũng không hẳn là điều xấu, người ngớ ngẩn sẽ không thể xuống nông thôn thực hiện nhiệm vụ và càng không xứng với bất kỳ cô gái nào khác….”
Điều ấy đồng nghĩa với việc Quách Nguyệt Nguyệt sẽ có thể ở bên Hạ Trực suốt đời, không sợ ai chen chân vào giữa phá hoại!
Không thể phủ nhận, Quách Nguyệt Nguyệt rất phẫn nộ nhưng đồng thời cũng bắt đầu động tâm. Nhìn cô gái kia đang đứng đợi mình cách đó không xa, Quách Nguyệt Nguyệt lưỡng lự vô cùng, có thể nói đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu bỏ lỡ thì sẽ đánh mất Hạ Trực mãi mãi…cuối cùng, Quách Nguyệt Nguyệt quyết định không ra mặt, đứng chôn chân tại chỗ trơ mắt nhìn bọn họ rời đi càng lúc càng xa!
Mệt mỏi lê bước về tới nhà, nhìn thấy cha mẹ nuôi ôm nhau khóc lóc thảm thương, còn Hạ Trực ngồi bệt dưới đất, cười hềnh hệch, dãi rớt chảy tùm lum, Quách Nguyệt Nguyệt trực tiếp quỳ gối xin được gả cho Hạ Trực, hứa sẽ yêu thương chăm sóc anh cả đời.
Tất nhiên ông bà Hạ không đồng ý ngay mà nói cần thời gian suy xét thêm. Thế nhưng Quách Nguyệt Nguyệt nóng vội lắm rồi, không thể chờ đợi thêm được nữa, vậy nên cô quyết định tiền trảm hậu tấu. Ngay ngày hôm sau, cô đã tự động dắt Hạ Trực tới Cục dân chính làm thủ tục đăng ký kết hôn.
Ván đã đóng thuyền, ông bà Hạ chỉ còn nước gật đầu chấp thuận chứ nào có thể thay đổi được gì. Tuy nhiên mọi người chẳng có tâm tư đâu mà tổ chức hôn lễ bởi ngày khởi hành xuống nông thôn càng lúc càng gần, ông bà đang rối như tơ vò không biết phải giải thích thế nào với chính quyền, giải thích thế nào với lối xóm bà con. Lại một lần nữa, Quách Nguyệt Nguyệt chủ động xin thay thế Hạ Trực đi thực hiện nghĩa vụ quốc gia. Bây giờ cô không còn ngại ngần hay sợ hãi gì nữa bởi dù có xa nhà thì cô và anh cũng đã là vợ chồng chính thức, được pháp luật bảo hộ và công nhận.