Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 130: Chiếm hữu




Bên ngoài, ông bà Hạ gần như bò rạp lên cánh cửa, nín thở dỏng tai nghe lén!

Vì để thám thính tình hình, buổi tối hôm nay, sau bữa cơm chiều, ông bà giả bộ trong người mệt mỏi nên về phòng nghỉ ngơi sớm, sau đó kiên nhẫn đợi tới khi bọn nhỏ đi ngủ, hai người mới rón rén mò ra.

Ban đầu ông Hạ cực lực phản đối loại chuyện này, bởi làm gì có đời thuở nhà nào cha chồng đi rình mò con trai con dâu bao giờ. Thiên hạ biết được người ta cười cho thối mũi. Thế nhưng bà Hạ kiên trì quá đâm ra ông cũng đành miễn cưỡng thuận theo. Nào ngờ lại thu được kết quả thật!

Thấy bên trong đèn đã tắt, cũng không còn tiếng động nào nữa, ông bà đánh mắt ra hiệu cho nhau quay trở về phòng.

Sáng hôm sau, mới bảnh mắt vợ chồng ông Hạ đã kéo nhau tới tiệm đoán mệnh tìm Văn Trạch Tài.

Dựa theo trí nhớ, bà Hạ cố gắng thuật lại những gì đêm qua mình đã nghe trộm được: “Vì cách một lớp cửa gỗ, vợ chồng tôi lại già cả nghễnh ngãng đâm ra chỉ nghe được đại khái Nguyệt Nguyệt nói là nó muốn chăm sóc Trực Trực cả đời, kể cả Trực Trực không tỉnh táo lại thì nó cũng cam tâm tình nguyện.”

Văn Trạch Tài nhướng mày hỏi: “Từ nhỏ tới giờ mối quan hệ của Hạ Trực và Nguyệt Nguyệt thế nào?”

“Tốt vô cùng tốt thưa đại sư. Trực Trực là một đứa hiểu chuyện, lại lớn hơn Nguyệt Nguyệt hai tuổi nên nó rất ra dáng anh trai, cực kỳ yêu thương và bảo vệ em gái. Mỗi khi Nguyệt Nguyệt bị bắt nạt, Trực Trực sẽ tìm tới tận nơi đánh cho đối phương một trận cảnh cáo.”

Đột nhiên nhắc lại quãng thời gian thơ ấu của các con, cả ông Hạ lẫn bà Hạ đều không giấu được vẻ ấm áp cùng hạnh phúc.

Văn Trạch Tài kiên nhẫn khai thác thêm: “Chưa từng cãi nhau bao giờ?”

Gần như không cần suy nghĩ, ông Hạ gật đầu quả quyết ngay: “Đúng thế, chưa từng to tiếng lần nào.”

Thế nhưng bà Hạ lại nhíu mày trầm ngâm lục tìm ký ức: “Cãi nhau ấy hả?!…Tôi nhớ trước khi Trực Trực xảy ra chuyện tầm một năm, có một lần hai anh em nó vui vẻ dẫn nhau đi chơi nhưng khi trở về thì thái độ thay đổi hoàn toàn. Hai mắt Nguyệt Nguyệt đỏ hoe, nhìn là biết mới vừa khóc xong. Còn Trực Trực thì chẳng nói chẳng rằng, hầm hầm đi thẳng vào phòng đóng chặt cửa lại. Tôi gặng hỏi có phải hai anh em mâu thuẫn gì không nhưng Nguyệt Nguyệt nhất quyết không nói, cứ ôm mặt khóc tu tu thôi.”

Ông Hạ sửng sốt vô cùng: “Lúc nào? Sao tôi không biết nhỉ?”

“Ông thì biết cái gì?” Bà Hạ bực bội gắt gỏng: “Trước giờ ông chỉ hận không thể ở luôn tại bệnh viện, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà ông nào có để trong lòng!”

“Thì tại tôi bận công việc mà!” Ông Hạ lúng túng bao biện, xấu hổ nhìn nhìn Văn Trạch Tài cùng Triệu Đại Phi.

Vẫn cái luận điệu cũ rích, bà Hạ hừ lạnh, trực tiếp bỏ qua ông chồng, tiếp tục quay sang nói chuyện với Văn Trạch Tài: “Từ đó về sau, hai đứa nó làm như có khoảng cách hay sao ấy. Ở nhà không còn ríu rít cười đùa như trước nữa, cứ lầm lầm lì lì việc đứa nào đứa nấy làm, ra ngoài cũng đường anh anh đi, đường em em đi, chả ai quan tâm tới ai.”

Văn Trạch Tài đưa ra nhận định: “Giờ muốn biết ai là kẻ hạ thuật chỉ có thể trông chờ vào một người duy nhất đó là Nguyệt Nguyệt. Nhất định cô ấy có biết chuyện gì đó, chẳng qua không muốn nói ra mà thôi.”

Bà Hạ nhíu mày nghi hoặc: “Vì cái gì nó lại không muốn nói, rõ ràng đó là chồng nó mà. Nếu Trực Trực khỏi bệnh, về sau nó sẽ là trụ cột gia đình, là chỗ dựa cho vợ cho con.”

Nghĩ tới nghĩ lui bà Hạ vẫn không tài nào lý giải nổi vì nguyên nhân gì mà Quách Nguyệt Nguyệt lại quyết cắn chặt răng giấu giếm chuyện này tới cùng.

“Tình yêu!”, Văn Trạch Tài đáp nhẹ tênh: “có đôi khi tình yêu sẽ che mờ đôi mắt, làm khuất lấp tâm trí con người ta, đặc biệt là thứ tình cảm dù rất muốn nhưng không thể có được thì lại càng khiến họ điên cuồng hơn hết thảy, bằng mọi giá phải chiếm đoạt bằng được mới thôi. Bởi vì khi ấy nó không còn là tình yêu đơn thuần nữa mà có cả ham muốn dục vọng và bản năng chiếm hữu. Quách Nguyệt Nguyệt yêu Hạ Trực, khả năng cao là yêu từ khi còn nhỏ. Cộng thêm việc biết mình chỉ là con nuôi vậy nên cô ấy càng không thể khống chế chính mình mà như con thiêu thân lao vào vòng xoáy ái tình. Có lẽ hiện giờ, tình cảm của Nguyệt Nguyệt đã chuyển hoá thành một sự cố chấp buộc chặt tâm trí cô ấy không sao thoát ra được.”

Bà Hạ sửng sốt há hốc miệng. Giả thiết này bà chưa bao giờ nghĩ tới. Nhưng nhờ có Văn Trạch Tài chỉ điểm, bà liền xâu chuỗi lại những sự kiện trong quá khứ. Đích thực khoảng hai năm trước khi Hạ Trực bị hại, Quách Nguyệt Nguyệt đặc biệt thích bám lấy anh trai. Chỉ cần không phải tới trường là hầu như lúc nào nó cũng dính chặt lấy Hạ Trực. Mặc kệ Hạ Trực đi đâu, chơi gì, Nguyệt Nguyệt cũng bám rịt, không rời nửa bước.

Không chỉ có vậy, con bé còn tự tay khâu giày, may quần áo cho Hạ Trực. Khi ấy, bà Hạ còn hạnh phúc mà nghĩ rằng hai anh em nó biết yêu thương, đùm bọc nhau. Nhưng giờ khách quan nghĩ lại thì đúng thật, những hành động và biểu hiện đó thiên về tình cảm nam nữ hơn là tình nghĩa anh trai em gái đơn thuần.

Vậy nên việc Quách Nguyệt Nguyệt quỳ gối xin gả cho Trực Trực sau khi thằng bé đổ bệnh, tới ngày hôm nay cũng xem như đã có được lời lý giải!

Quá bàng hoàng và bối rối, vợ chồng ông bà Hạ xin phép đứng dậy ra về.

Tiễn khách rời đi, Triệu Đại Phi quay vào, gãi đầu gãi tay thắc mắc: “Sư phụ, sao cứ mỗi lần phát hiện ra tình tiết gì là bọn họ lại chạy tới đây báo cáo thế. Chúng ta xem bói đoán mệnh, chứ có phải công an tra án đâu.”

“Tại vợ chồng họ không có nơi nào tin tưởng để trút bầu tâm sự”, nói đoạn Văn Trạch Tài rút sách vở ra nghiêm túc học tập. Ngày mai khai giảng rồi, phải nghiêm chỉnh dành thời gian ôn bài mới được.

Buổi chiều cùng ngày, Tất Trường Lâm và Uông Quần Đào ghé chơi. Mỗi người khệ nệ xách theo một túi quà to tướng, cười cười nói nói rộn ràng cả căn tiệm nhỏ: “Vốn em định phi thẳng vào nhà cơ, cũng may có Quân Đào nhắc nhở khả năng cao anh đã khai trương cửa tiệm thế nên mới lượn ra đây, may quá gặp anh ở đây thật.”

“Đây toàn là đồ đặc sản quê em đấy, đảm bảo ngon miễn chê, để lâu thoải mái, không sợ hư hỏng.”

Nhìn hai cái túi to tướng, đựng chật kín quá trời thứ, Văn Trạch Tài dở khóc dở cười: “Hai chú cho nhiều thế này là muốn vỗ béo anh đấy hả?!”

Uông Quân Đào cười phớ lớ: “Phát tướng phát tài, béo mới tốt chứ anh!”

Văn Trạch Tài cũng không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Quả thực ở niên đại này, béo mới là xu thế, được người người ngưỡng mộ và ca tụng. Bởi họ tin rằng những người mập mạp đẫy đà mới là người có phúc khí, ăn nên làm ra, tiêu biểu cho một cuộc sống sung túc, thịnh vượng và giàu có.

Tất Trường Lâm nhanh nhẹn xách hai túi quà sang bên cạnh đưa cho Điền Tú Phương, sau đó lại chạy về bên này dáo dác nhìn quanh: “Ủa, sao em không thấy Hiểu Hiểu và Thiên Nam đâu hả anh?”

“Đi học rồi, trường tiểu học khai giảng sớm hơn chúng ta mấy ngày”, vừa nói Văn Trạch Tài vừa tự tay pha một bình tra ngon tiếp đãi bạn thân.

Mắt thấy không còn việc của mình, Triệu Đại Phi biết ý đi sang tiệm quần áo, nhường chỗ cho mấy anh chuyện trò.

Vừa đặt mông ngồi xuống ghế, Tất Trường Lâm đã hí hửng khoe ngay: “Anh em gọi điện thoại tới văn phòng trường hỏi kết quả thi của tụi mình rồi, cả ba chúng ta đều qua hết, không tạch phát nào. Đúng là niềm vui đầu xuân ha!”

Văn Trạch Tài nhướng mày chọc: “Cậu dám đi cửa sau?”

Uông Quân Đào nghẹn cười: “Có mà không muốn cũng không được ấy chứ, ba ông anh của cậu ấy đang nhìn chằm chằm, giả dụ tạch một môn là coi như năm nay khỏi ăn Tết luôn!”

Tất Trường Lâm bĩu môi che giấu vẻ ngượng ngùng: “Xì, ai biểu sinh sau đẻ muộn phải làm út ít trong nhà. Nhưng mà không sao, mẹ em bảo đợi mấy ông ấy kết hôn hết là không còn ai quản em nữa. Tới lúc ấy tha hồ tung hoành ngang dọc!”

Nhớ tới ông anh cả chuyên áp dụng thiết quân luật của Tất Trường Lâm, Văn Trạch Tài chỉ có thể nhún vai cười trừ: “Vậy chúc cậu may mắn!”

Văn Trạch Tài quay trở lại trường lớp, tiệm đoán mệnh được giao cho Triệu Đại Phi toàn quyền phụ trách. Nhưng bởi Đại Phi vẫn chưa xuất sư, mới chỉ có thể tính vài quẻ nhỏ lẻ thành ra Văn Trạch Tài cẩn thận đề một tấm biển, dựng ngay sát cửa ra vào, ghi rõ từ thứ hai tới thứ sáu là do Triệu Đại Phi đảm nhiệm, hai ngày cuối tuần thứ bảy và chủ nhận anh mới có mặt.

Tức khắc, doanh thu cửa hàng tụt xuống con số 0 tròn trĩnh.

Kinh doanh ảm đạm, cửa tiệm vắng tanh vắng ngắt như chùa bà đanh, Triệu Đại Phi bắt đầu có chút nản lòng thoái chí. Thế nhưng thực mau cậu đã vực dậy tinh thần, tiếp tục chú tâm nghiền ngẫm những kiến thức mà sư phụ đã truyền thụ, mong rằng tương lai không xa sẽ có thể giỏi giang bản lĩnh như thầy của mình.

Hôm nay tới trường, Văn Trạch Tài mới gặp lại Dương Vĩnh Thắng sau một mùa nghỉ lễ dài đằng đẵng. Chắc có lẽ cậu chàng ăn được ngủ được thế nên thân hình vốn đã mũm mĩm nay lại càng tròn trịa đẫy đà!

Vừa nhìn thấy Văn Trạch Tài, Dương Vĩnh Thắng vui đến độ nói liến thoắng như cái máy khâu: “Anh Văn, từ hôm đi gặp anh về ông anh họ em không còn ngủ mơ thấy ác mộng nữa. Thế nhưng chẳng hiểu tại làm sao dạo này bác gái em giữ anh ấy kỹ cực kỳ luôn, tuyệt đối không cho ra ngoài chơi một mình, nói cái gì mà sợ anh ấy đi tới mấy nơi bậy bạ, không đàng hoàng.”

Văn Trạch Tài khẽ cười: “Vừa nhìn là biết anh họ cậu không phải dạng người ngoan ngoãn nghe lời rồi. Nếu bà Dương không giám sát chặt chẽ, e rằng sẽ sớm xảy ra chuyện mất.”

Dương Vĩnh Thắng thích chí, vỗ đùi đen đét: “Đúng đúng, anh nói quá chuẩn luôn!”