“Vốn dĩ con bé nghĩ khi lên xe lửa chắc sẽ gặp được cái cô kia rồi có gì tìm cách hỏi sau. Nhưng nào ngờ lúc lên tàu mới biết trong danh sách hoàn toàn không có tên cô ấy. Sự việc đã vậy, Nguyệt Nguyệt cũng chẳng biết phải làm sao, con bé đành theo đoàn xuống khu vực đã được chỉ định.”
Nói một lúc bà Hạ lại phải dừng một nhịp ổn định cảm xúc: “Cô gái kia tên Miêu Lệ Lệ, nhà cũng ở tại Liêu Thành. Sau khi thi đậu đại học, cô ta quay trở về thành học đại học, trường nào thì tôi không rõ lắm. Còn cậu cô ấy tên là Tống Văn Minh.”
Tống Văn Minh?
Văn Trạch Tài cau chặt mặt. Nếu anh nhớ không lầm thì em trai của Tống Thuý Thuý cũng tên là Tống Văn Minh. Nhưng mà Tống gia làm gì có cô con gái nào gả tới Miêu gia nhỉ. Như thế nào mà Tống Văn Minh lại trở thành cậu của người ta rồi??
Tuy nhiên không loại trừ khả năng trùng họ trùng tên, vậy nên Văn Trạch Tài cũng không gấp gáp khẳng định ngay mà anh tiếp tục hỏi thêm: “Bà có biết địa chỉ của cậu Tống Văn Minh kia không?”
Bà Hạ vội vàng gật đầu: “Biết biết, nhà số ba, khu phố cổ phía nam thành phố, ông nhà tôi đang định ngày mai đi tới đó.”
Khu phố cổ phía Nam chính là nơi ở của Văn gia và Tống gia mà?! Văn Trạch Tài sửng sốt đứng bật dậy: “Thím Hạ, thím về bảo chú đừng đi vội, tránh cho bứt dây động rừng. Theo cháu được biết thì Tống gia không có cô con gái nào gả cho Miêu gia cả, vậy nên chưa chắc Tống Văn Minh đã là cậu của Miêu Lệ Lệ. Việc này chúng ta cần phải bí mật điều tra thêm.”
“Cái gì?” Bà Hạ hoảng sợ há hốc miệng, cũng may sáng nay linh tính thế nào bà đã ngăn ông chồng lại, bảo cứ bình tĩnh để bà tới chỗ Văn đại sư trước, chứ không ông ấy sốt ruột cứ đòi đi từ sớm cơ.
Ấy mà sao Văn đại sư lại biết nhỉ, bà Hạ tò mò hỏi: “Đại sư, nghe chừng thầy quen biết Tống Văn Minh à?”
Văn Trạch Tài nói ngay: “Chả giấu gì thím, vì lý do cá nhân cho nên cháu và Văn giã đã đoạn tuyệt quan hệ. Trùng hợp thay, nhà họ Văn cũng ở tại khu phố cổ phía Nam thành phố, ngay sát cạnh Tống gia. Việc này, chú thím cứ giao cho cháu, để cháu đi tìm hiểu cho. Hai người cứ kiên nhẫn ở nhà đợi tin tức là được. Còn về phần Quách Nguyệt Nguyệt…”
Ngẫm nghĩ giây lát, Văn Trạch Tài liền nói: “Nhờ thím về nói lại với cô ấy, hoa nở là duyên, hoa tàn là nghiệt, người đến là phúc, người đi là phận, không cưỡng - không cầu, không mong - không khổ!”
Lời tuy ít mà ý lại nhiều, bà Hạ nghe liền hiểu ngay. Bà vội vàng bày tỏ lòng cảm kích: “Cảm ơn Văn đại sư, cảm ơn thầy, tôi về sẽ chuyển lời tới cháu nó ngay.”
Tiễn bà Hạ ra về, Văn Trạch Tài trở vào bấm bấm đốt ngón tay lẩm nhẩm: “Thứ bảy này vừa đúng mười lăm!”
“Sư phụ, thầy muốn thắp hương cúng rằm à?” Triệu Đại Phi nhanh nhảu tiếp lời.
Hễ tới ngày rằm mồng một là các bà lão quanh đây đều lén lút thắp hương khấn vái. Mặc dù chính sách đã thoáng hơn rất nhiều nhưng mọi người vẫn còn rụt rè sợ sệt lắm, chả ai dám đốt nhang cúng bái công khai.
Văn Trạch Tài tủm tỉm cười: “Không, thầy đang tính ngày đặng kiếm chân sai vặt!”
Vì có thời gian sống cùng một khu nên Văn Trạch Tài biết rất rõ Tống Văn Minh chẳng khác Văn Trạch Dũng là bao, thậm chí còn khốn nạn hơn đôi phần. Thế nên hai đứa nó từ nhỏ tới lớn đều cò kè cao thấp, ganh đua nhau từng tí một.
“Nào, hôm nay đóng cửa về nghỉ sớm, lát chờ hiệu lệnh của thầy, con lại tiếp tục diễn nhé!” Văn Trạch Tài nhếch môi để lộ nụ cười gian xảo.
Tính ra hôm nay chính là ngày cuối cùng trong kỳ hạn một tháng mà Văn Trạch Dũng đã bỏ một trăm đồng thuê đại sư hại ông anh trai yêu quý này. Nếu anh đoán không lầm thể nào một lát nó cũng mò tới đây kiểm tra cho xem. Dầu gì cũng đã nhận tiền của người ta, mình cũng phải tận lực diễn suất tí chút chứ.
Quả đúng như Văn Trạch Tài tiên đoán, không bao lâu sau Văn Trạch Dũng lân la vác xác tới thật.
Dựa vào các mối quan hệ của ông bà Văn, Văn Trạch Dũng thuận lợi tìm được chỗ làm mới. Tuy chức vụ không cao nhưng được cái nhàn hạ, giờ giấc thoải mái, công việc đơn giản hơn chỗ cũ rất nhiều. Hiện tại vợ hắn, Dương Hữu Trân cũng đã hết làm mình làm mẩy, chịu dắt hai đứa con quay trở về. Có công ăn việc làm, vợ con đề huề kế bên, cuộc sống từng bước đi vào ổn định, không còn điều gì để lo nghĩ nữa Văn Trạch Dũng lại bắt đầu tính chuyện phá phách Văn Trạch Tài.
Lúc Văn Trạch Dũng tới nơi liền thấy cửa hàng của Văn Trạch Tài khoá cửa im ỉm, chỉ có tiệm quần áo kế bên là vẫn đang buôn bán bình thường. Vốn dĩ hắn ta chưa chạm mặt Điền Tú Phương lần nào thế nên liền tự tin chạy sang thăm dò: “Cô gì ơi, làm ơn cho tôi hỏi ông thầy xem bói bên kia đi đâu rồi, nay không mở hàng à?”
Bởi vì trước khi ra về Văn Trạch Tài cố ý rẽ sang đây dặn dò cẩn thận thành thử Điền Tú Phương không chút hoang mang, nhanh chóng nhập vai ngay. Cô tỏ vẻ buồn rười rượi: “Tiệm bên đó cũng là của nhà tôi…”
Văn Trạch Dũng sướng rơn, bắt đầu nói liến thoắng như cái máy khâu: “Ồ vậy à, hôm nay tôi tới đây tính xem một quẻ mà xui quá lại đến đúng lúc không có người. Xin hỏi vị đại sư nhà cô khi nào tiếp tục mở hàng?”
Điền Tú Phương thở dài sầu não: “Còn mở với đóng cái gì nữa. Chả biết anh ấy bị bệnh gì mà cả tháng nay không xuống giường được. Hôm trước trường khai giảng cũng có tham gia được đâu, phải nhờ bạn bè cầm sách vở, tài liệu về tận nhà giúp. Nếu anh muốn xem bói thì mai đi, mai quay lại Đại Phi tính cho.”
Ồ, Đại Phi chính là tên đệ tử của Văn Trạch Tài đây mà! Tâm tình Văn Trạch Dũng lâng lâng như bay trên chín tầng mây, hắn chả thèm rẽ vào Văn gia kiểm tra thêm mà khoái chí chắp tay sau đít tự đắc trở về nhà mình.
Khuyết điểm lớn nhất của Văn Trạch Dũng chính là tự tin thái quá. Giả dụ hắn cẩn thận một tí, hỏi thăm thêm vài người thì có phải đỡ nuốt trúng cú lừa to tổ bố này không?! Văn Trạch Tài thắng ở chỗ biết gài đúng bẫy và đánh đúng điểm yếu của đối phương. Bởi mới nói con người ta hơn nhau ở cái đầu, chủ quan khinh địch là dễ ăn quả đắng lắm!
Ngày hôm sau là thứ bảy, Văn Trạch Tài thảnh thơi ăn sáng uống trà. Xong đâu đó anh mới từ tốn đeo cái mặt nạ da gà lên, đủng đỉnh đi tới chỗ hẹn. Từ đàng xa anh trông thấy Văn Trạch Dũng sốt ruột đi qua đi lại, mặt mày nhăn nhó như khỉ ăn ớt, điệu này chắc là chờ lâu lắm rồi đây.
Quả nhiên, mới thoáng trông thấy bóng dáng đại sư, Văn Trạch Dũng đã hấp tấp chạy lại, mếu máo nói: “Sao giờ thầy mới tới?!”
Còn chưa đợi Văn Trạch Tài lên tiếng đáp lời, Văn Trạch Dũng đã móc túi lấy một trăm đồng ra, gấp gáp giục: “Tiếp tiếp, hạ thuật thêm một tháng nữa đi thầy!”
Tuy nhiên, Văn Trạch Tài giơ tay ngăn cản: “Mỗi loại thuật không thể hạ liên tiếp hai lần. Anh cứ bình tĩnh nghe tôi nói hết đã, ở đây tôi còn có một loại âm thuật ác độc và hiểm hóc hơn nhiều.”
Bị từ chối, Văn Trạch Dũng không hài lòng cho lắm nhưng cũng không có gan phát giận mà chỉ dám nhỏ giọng hỏi: “Thuật gì cơ?”
Văn Trạch Tài cố tình thấp giọng tăng vẻ thần bí: “Một loại thuật rất nặng mùi, ai mà trúng phải thuật này ấy hả, toàn thân không ngừng toả ra mùi hôi thối tanh tưởi, người gặp người chê, chó gặp chó cắn. Nói tóm lại không ai muốn đứng gần vì quá thối!”
Ai dè Văn Trạch Dũng lại lắc đầu phản bác: “Không không, chỉ có thế sao gọi là âm hiểm độc ác được. Thuật gì không đau, không ngứa, nghe có vẻ nhẹ nhàng quá!”
Văn Trạch Tài âm thầm dè bìu, đúng là ai xui ba kiếp mới phải làm anh em với cái loại mặt hàng này. Khốn nạn không để đâu cho hết!
Anh cau mày gắt: “Này, trong đầu cậu chứa óc heo hả? Sao không biết suy nghĩ thế? Thuật này không đau không ngứa nhưng cả người hôi thối, kinh tởm. Đầu tiên chính là ly gián tình cảm vợ chồng con cái. Thứ nữa là giáo viên rồi bạn học cũng không ai dám lại gần. Thử hỏi một người bị cả xã hội xa lánh, cả cộng đồng tẩy chay, liệu có chịu đựng nổi không hả?”
Văn Trạch Dũng mở to mắt bừng tỉnh đại ngộ: “Ờ, đúng ha, đúng ha! Có thể khiến vợ hắn đòi ly hôn, gia đình ly tán là tốt nhất. Còn đám bạn học thì chắc chắn không chịu chơi với một kẻ hôi thối rồi, có khi ở sau lưng còn đi khắp nơi bêu xấu ấy chứ, chả mấy mà hắn trở thành trò cười cho khắp cái Liêu Thành này. Haha, thuật hay, thuật hay nha!”
“Tôi giới thiệu thì chỉ có chuẩn”, Văn Trạch Tài tươi cười xoè tay: “Hai trăm nửa tháng!”
“Cái gì?!” Văn Trạch Dũng hết hồn suýt chút lăn đùng ra ngất “Lần trước cả tháng có một trăm, thế mà lần này làm gì đòi những hai trăm mà lại chỉ có nửa tháng vậy hả?”
Văn Trạch Tài làm bộ thở dài: “Haizzz, nói cậu ngốc thiệt không ngoa chút nào. Thuật này mục đính chính là ly gián tình cảm, cô lập đối phương với vợ con gia đình, thậm chí là cả xã hội. Hữu dụng như vậy thử hỏi có đáng tiền hay không?”
Đăm chiêu suy nghĩ một hồi, cuối cùng Văn Trạch Dũng gật đầu đầy quả quyết: “Đáng!”
Thu đủ hai trăm đồng, Văn Trạch Tài hài lòng cất tiền vào túi áo, sau đó cười tươi như hoa: “Vì cậu hào phóng cho nên tôi tặng cậu thêm một ân huệ nữa. Nhưng thuật chỉ có tác dụng với những người hiện đang sống gần nhà cậu nhất, còn xa hơn thì không được.”
Có lợi, hai mắt Văn Trạch Dũng vụt sáng như đèn pha ô-tô: “Không cần tiền hả?”
“Cái thằng!” Văn Trạch Tài thẳng tay đập cái chát lên lưng đối phương: “Tự nhiên lôi chuyện tiên nong ra đây làm gì, mất hết cả tình cảm!”
Bị đánh bất ngờ thiếu chút ngã đập mặt xuống đất, Văn Trạch Dũng la oai oái: “Ấy, thầy nhẹ tay một chút!”
Văn Trạch Tài cười hề hề: “Thật ngại quá, nhìn cậu tôi lại nhớ tới thằng em cờ hó của tôi, cảm xúc nhất thời dâng trào đâm ra có hơi mạnh tay một chút.”
Dĩ nhiên trong lời nói của anh có ẩn ý, thế nhưng những kẻ đầu to óc bằng quả nho như Văn Trạch Dũng thì chưa chắc đã đủ tinh ý để nhận ra.