Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 129: Bắc tiến




Ông bà Hạ sững sờ, trợn tròn mắt: “Dạ? Ý thầy là sao cơ?”

Triệu Đại Phi nghẹn cười giải thích: “Cái này là một loại nhựa cây. Chặt một nhánh cây, cạo sạch vỏ rồi ngâm trong nước ấm, sau đó dùng dao nhọn rạch một đường, chất lỏng bên trong sẽ từ từ chảy ra, đợi khoảng một tiếng đồng hồ sẽ tạo thành dung dịch như thế này.”

Văn Trạch Tài hỏi tiếp: “Chiếc bình hôm qua có mang theo không?”

“Dạ có có đây ạ”, ông Hạ vội vàng mở túi xách, lấy ra chiếc bình thuỷ tinh trong suốt đặt lên bàn.

Ngồi bên cạnh, bà Hạ sốt ruột thúc giục: “Ông mau nhìn xem có giống không!”

Ông Hạ gấp gáp mở nắp, ghé mắt quan sát thật kỹ, quả thực giống nhau như đúc, đều là chất dịch nhày màu trắng đục và quan trọng hơn hết là không hề có mùi vị.

Bây giờ Văn Trạch Tài mới tủm tỉm nhắc lại: “Chính vì thế cho nên tôi mới khẳng định thứ trong bình này không phải của Hạ Trực.”

Lúc này bà Hạ mới có thể ôm ngực, nhẹ nhàng trút bỏ gánh nặng quàng trên vai suốt từ hôm qua tới giờ.

Lát sau, bà mới ngồi thẳng dậy, ngượng ngùng nói rõ lòng mình: “Thú thực với thầy cả ngày hôm qua tôi ăn không ngon ngủ không yên, cứ nghĩ tới việc Nguyệt Nguyệt chủ động đi tìm người đàn ông khác xin thứ này…mặc kệ là nguyên nhân gì thì tôi cũng không sao chấp nhận nổi. Giờ biết nó chỉ đơn thuần là nhựa cây, tôi cảm thấy nhẹ hết cả người đại sư ạ.”

Con trai ngốc nghếch si khờ, con dâu vụng trộm ngoại tình, ôi nếu sự thật đúng là như vậy thì quả thật bất hạnh, bất hạnh tới cùng cực!

Về điều này, Văn Trạch Tài hoàn toàn có thể cảm thông: “Nếu đồng chí Quách cứ một mực phủ nhận thì thôi ông bà đừng nên gặng hỏi tới cùng. Bởi vì giấy không gói được lửa, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ để lộ sơ hở. Có thể cô ta không phải thủ phạm ra tay hại Hạ Trực nhưng trong chuyện cậu Hạ bị trúng thuật, tôi tin chắc Quách Nguyệt Nguyệt có biết ít nhiều.”

Vợ chồng ông bà Hạ vâng vâng dạ dạ, đem hết thảy ghi tạc trong lòng rồi dìu nhau ra về.

Hai người họ vừa đi không bao lâu thì Hoàng Tam Nhi bất ngờ tìm tới.

Mới mấy ngày không gặp mà Hoàng Tam Nhi như thay đổi thành người khác. Trên mặt râu ria lởm chởm, quần áo dơ hầy xộc xệch, trông lôi thôi lếch thếch vô cùng.

Cơ hồ hai chân vừa bước vào tiệm, Hoàng Tam Nhi đã lên tiếng khen ngợi ngay: “Văn đại sư, thầy đích thị là thần cơ diệu toán chứ chẳng phải người phàm!”

Từ trại giam Liên Thành đi ra, Hoàng Tam Nhi chả màng về nhà tắm rửa thay giặt chỉnh trang lại ngoại hình mà sốt sắng chạy thẳng về đây gặp Văn Trạch Tài.

“Mọi thứ đều ổn chứ?” Văn Trạch Tài mỉm cười hỏi rồi ra hiệu cho đệ tử rót trà.

Bất ngờ thay, thái độ lần này của Hoàng Tam Nhi đổi khác hoàn toàn, anh ta đứng dậy cung kính nhận trà, lịch sự nói cảm ơn với Triệu Đại Phi sau đó mới ngồi xuống đáp lời Văn Trạch Tài: “Nói chung vẫn ổn, chẳng qua bị nhốt lại, mất tự do hết mấy ngày trời. Nhưng những gì tai nghe mắt thấy trong quãng thời gian ngồi tù cũng đủ khiến tôi sợ vỡ mật rồi. Đời này tôi không muốn bước chân vào đó thêm một lần nào nữa!”

Dĩ nhiên anh ta không dại mà đi kể cụ thể chi tiết làm cách nào mà mình được thả. Mục đích chính ngày hôm nay tới đây là để tỏ lòng ngưỡng mộ với Văn Trạch Tài, sau nữa là muốn tính một quẻ đặng tìm đường thay đổi tương lai.

Kế đó, Hoàng Tam Nhi đặt ngay ngắn mười đồng lên trên bàn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Văn Trạch Tài, khẩn khoản mở lời: “Thưa đại sư, tôi đang có ý định chuyển tới vùng Đông Nam gây dựng sự nghiệp. Lần này đi tôi sẽ dắt theo toàn bộ đám anh em. Nhờ thầy tính giùm xem liệu mọi chuyện có thuận lợi không?”

Văn Trạch Tài cất tiền phí sang một bên, vung tay tung ba đồng vàng xuống mặt bàn rồi lắc đầu nói: “Hướng về phương Bắc xuất hành, tu thành chánh quả một ngày không xa! Tôi không kiến nghị anh di chuyển xuống khu vực Đông Nam, phương Bắc mới là nơi thích hợp cho anh và các huynh đệ.”

Hoàng Tam Nhi nhíu nhíu mày, mấy ngày ở trong tù anh đã nghĩ tới nghĩ lui, một lòng muốn Nam hạ làm giàu, thậm chí còn tính toán chi tiết sắp xếp công việc cho đám anh em thế nào, đi đứng ăn ở ra làm sao. Thế mà đùng một cái Văn đại sư lại nói hướng đó không đẹp, phương Bắc tốt hơn. Chà, khó nghĩ quá nhỉ.

Nhìn ra vẻ lưỡng lự của Hoàng Tam Nhi, Văn Trạch Tài tủm tỉm cười: “Tôi chỉ dựa vào quẻ tượng để đưa ra dự đoán, anh tin cũng được không tin cũng không sao. Huống hồ mục đích anh tới đây xem bói chỉ đơn giản là mong cho tâm an thôi mà, vậy nên không cần để ý quá nhiều, tham khảo thôi là được!”

Ngồi đối diện, khoé miệng Hoàng Tam Nhi vô thức giật tăng tăng. Con mẹ nó, bữa trước tới đây anh cũng mang tâm thái y chang, chủ yếu rảnh quá đi chơi cho vui chứ kỳ thực cũng không đặt lòng tin quá nhiều vào mấy tay thầy bói. Hơn nữa, từ đầu năm tới giờ nhóm anh chưa gây ra vụ nào hết cho nên anh rất tự tin lửa từ trung tâm sẽ không lan tới tận vùng ngoại ô hẻo lánh này.

Ai dè lần này thành phố ra quân rầm rộ quá, anh cũng bị hốt đi bóc lịch luôn! Thế mới đen chứ!

Nếu không phải tra ra đám bọn anh chỉ thu phí bảo kê, không giết người phóng hoả thì không biết tới khi nào nới được mãn hạn nữa, có khi chết già trong đó cũng nên!

Một lần là quá đủ đúc rút kinh nghiệm xương máu rồi, vậy nên đứng trước chuyện tâm linh bói toán, Hoàng Tam Nhi chẳng thà tin có chứ tuyệt đối không dám không tin.

Hoàng Tam Nhi cười hề hề: “Đại sư cứ khéo đùa, làm sao tôi lại không tin lời đại sư được. Nhưng mà hôm nay tôi đặt lễ tận mười đồng tiền, đại sư có thể bật mí thêm chút chút nữa được không? Chẳng giấu gì thầy, lần này tôi dẫn theo mười mấy thằng đệ tử, tôi có thể không có cơm ăn chứ nhất quyết không để đám anh em phải chịu đói khổ.”

“Không ngờ anh Hoàng đây lại là một người trượng nghĩa đến vậy”, Văn Trạch Tài cười cười, trỏ tay vào đồng vàng có vị trí gần Hoàng Tam Nhi nhất: “Bạch hoàng bạch, hắc xích bích, nhật kiến sa môn thâm long tồn vị, giao dịch phá quần, tai sát (1) nhất đao chiếm cát."

Hả, là cái gì cơ? Hoàng Tam Nhi xây xẩm mặt mặt, chẳng hiểu mô tê gì.

Không đợi anh ta đặt câu hỏi, Văn Trạch Tài tự động giải nghĩa ngay: “Nếu Bắc tiến, mặc kệ anh làm cái gì cũng thông thuận, suôn sẻ. Nhưng anh phải ghi nhớ ba điều cho tôi, một không giao du với phường đồ tể rượu thịt, hai không ăn cắp ăn trộm chiếm đoạt tiền tài của người khác, ba hạn chế xung đột, tránh dùng vũ lực.”

À, nghe vậy thì hiểu rồi. Hoàng Tam Nhi nghiêm túc lẩm nhẩm học thuộc ba điều Văn Trạch Tài vừa căn dặn, không kết giao với đám hồ bằng cẩu hữu, không cướp bóc, không đánh chém, giết người.

“Văn đại sư, nếu Hoàng Tam Nhi tôi thực sự có thể tay không dựng cơ đồ ở đất phương Bắc thì tôi đây nhất định ghi lòng tạc dạ ân tình của đại sư. Đến lúc đó thầy nói một tôi tuyệt đối không dám nói hai.”

Dứt lời, Hoàng Tam Nhi mượn trà thay rượu kính Văn Trạch Tài, sau đó chắp tay cúi chào rồi nhanh chóng rời đi.

Đứng yên lặng lắng nghe nãy giờ, lúc này Triệu Đại Phi mới chớp chớp mắt phát biểu ý kiến: “Sư phụ, cái tên Hoàng Tam Nhi này khẩu khí cũng lớn phết nhỉ.”

Văn Trạch Tài thở dài vỗ vỗ hai cái vào đầu thằng đệ: “Con không nhìn ra Hoàng Tam Nhi đã đổi tướng à, trên lông mày anh ta ẩn hiện phiếm mây tía!”

“Dạ không!” Triệu Đại Phi sửng sốt, xong sau đó lại la oai oái: “Sư phụ, trình độ của con còn chưa tới mức đó mà!”

Thiệt tình, hiện rõ mồn một có khi còn chưa thấy nữa là ẩn ẩn hiện hiện lúc mờ lúc tỏ!

“Dù sao người này cũng không thể khinh thường được!” Văn Trạch Tài nghiêng người uống hết cốc trà, sau đó đứng dậy đi thẳng sang cửa hàng bên cạnh.

Biết là sư phụ đi nộp tiền cho sư mẫu vậy nên Triệu Đại Phi ngoan ngoãn ngồi lại trông tiệm, khi nào có khách tới chỉ cần chạy qua đó gọi một tiếng là được.

Quay trở lại với nhà họ Hạ. Lúc này trời đã về khuya, không gian xung quanh tĩnh mịch thanh vắng, Hạ Trực đắp kín mền ngoan ngoãn ngủ say sưa như một đứa trẻ, trong khi ấy người vợ nằm kế bên lại không sao chợp mắt được. Quách Nguyệt Nguyệt mở đèn đầu giường, si ngốc ngắm nhìn gương mặt điển trai của anh chồng, miệng lẩm nhẩm tự sự: “Trực à, em cảm thấy chúng mình cứ như thế này là rất tốt rồi, phải không anh?!”

Tiếc rằng, đáp lại lời tâm tình đó chỉ là những tiếng ngáy đều đều khô khốc của Hạ Trực.

Quách Nguyệt Nguyệt gục đầu, mải miết lần tìm cánh môi người thương. Nước mắt cô lăn dài, chảy tràn xuống cả hai bên gò má Hạ Trực.

“Nếu anh tỉnh táo bình thường, chắc chắn anh sẽ rời xa em. Trực, anh cứ như thế này mãi mãi cũng được, em nguyện ý chăm sóc anh cả đời còn hơn phải nhìn anh xoay lưng đi tìm người con gái khác…”

Đang ngủ ngon thì bị làm phiền, hai đầu mày Hạ Trực bất rác run rẩy, cậu choàng tỉnh giấc, trợn tròn mắt kinh ngạc.

Quách Nguyệt Nguyệt hoảng hốt, luống cuống quệt vội dòng lệ sau đó với tay tắt phụt ngọn đèn đầu giường, cười cười giả vờ: “Em dậy đi vệ sinh, không nghĩ lại làm anh thức giấc, anh ngủ tiếp đi.”

Hạ Trực ngây ngốc sờ sờ hai bên má ướt nhẹp, nhỏ giọng làu bàu: “Anh mơ thấy trời mưa, mưa lớn kinh khủng luôn, nước lênh láng khắp nơi, ướt hết người rồi!”

Quách Nguyệt Nguyệt vội vàng ôm lấy Hạ Trực, động tác không khác gì mẹ ôm con vào lòng an ủi dỗ dành: “Đừng sợ, đó chỉ là mơ thôi, không phải thật đâu, đừng sợ nữa nha!”

Kế đó, cô khe khẽ hát ru, nhẹ nhàng đưa Hạ Trực chìm vào giấc ngủ. Hạ Trực lơ đãng ngáp một cái rồi dụi dụi đầu tìm một chỗ êm ái trong lòng Nguyệt Nguyệt, bình yên say giấc nồng.

===

Chú Thích:

(1)Kiếp sát là một đại hung thần, đại diện sự cố bất ngờ, tử vong, nhập viện, bệnh vô phương cứu chữa. Kiếp sát còn có tên là Đại hao. Kiếp sát bắt nguồn từ Tam sát. Tam sát bao gồm Kiếp sát, Tai sát, Tuế sát.

Song Kiếp sát gặp Quan tinh chủ về người nắm binh quyền, có uy, được nhiều người ngưỡng mộ. Kiếp sát nếu là dụng thần của Bát tự, tức ngũ hành của Kiếp sát có lợi cho Bát tự, đại diện người này có nhiều ý chí, có tinh thần phấn đấu, là hiện tượng tốt. Nhưng Kiếp sát nếu là kỵ thần, người này sẽ nóng nãy, dẫn đến phiền phức.