Vừa tiễn tốp khách nhà họ Hạ đi, Triệu Đại Phi đang lúi húi thu dọn chén tách thì đột nhiên thấy ngoài cửa tối sầm, cậu ngờ ngợ ngẩng đầu lên ai dè hoá ra người quen: “Ồ, đây chẳng phải anh Hoàng Tam Nhi sao?!”
“Sao, mới ít lâu không gặp mà chú mày đã quên anh rồi à?!” Hoàng Tam Nhi nhường mày cười, điệu bộ cực kỳ cà lơ phất phơ.
Triệu Đại Phi nhún nhú vai làm bộ không nhớ rõ lắm: “Ồ vậy à?! Mà hôm nay ngọn gió nào đưa anh tới cửa hàng chúng tôi thế này, đừng nói là thu phí bảo kê đấy nha!”
Ngồi bên này, Văn Trạch Tài vừa nhàn nhã uống trà vừa nhìn bọn họ nói chuyện, từ đầu chí cuối không xen một câu nào.
Hoàng Tam Nhi phớt lờ Triệu Đại Phi, tự tiện tiến vào bên trong, đặt mông xuống chiếc ghế mà ban nãy mẹ con bà Hạ mới ngồi, vừa vặn mặt đối mặt với Văn Trạch Tài. Hắn nghênh ngang rút một đồng từ túi áo ngực, đập bộp xuống bàn, nhếch mép cười gian tà: “Cậu này cứ khéo đùa, bảo hộ bảo kê cái quái gì, Hoàng Tam Nhi tôi lại là cái hạng người đấy hay sao phải không Văn đại sư?! Hôm nay tôi tới đây là để đoán mệnh. Đại sư, ngài sẽ không đuổi khách chứ?!”
“Tất nhiên là không rồi”, Văn Trạch Tài thản nhiên buông chung trà, tiện thể cầm một đồng lên gọn lẹ bỏ vào túi áo mình. Kế đó đủng đỉnh thả nhẹ một câu: “Mạnh vì gạo bạo vì tiền là đạo lý muôn đời nay. Trên thế giới này chê gì thì chê chứ nào có ai chê tiền bao giờ, anh nói phải không?! Một đồng có thể tính ngày giờ hoặc vận khí của hai ngày tiếp theo cùng vài vấn đề lặt vặt. Xin hỏi anh đây muốn tính cái gì?”
Thấy Văn Trạch Tài thoải mái nhận tiền, Hoàng Tam Nhi ngang ngược ra điều kiện: “Tôi muốn tính vận hạn trong vòng năm ngày tới!”
“Năm ngày?!”, Văn Trạch Tài nhìn thẳng vào mắt Hoàng Tam Nhi: “Dù sao cũng là chỗ hàng xóm láng giềng, lại là lần đầu tiên anh tới ủng hộ vậy nên tôi sẽ khuyến mại thêm hai ngày nữa, tính cho anh tròn một tuần, thế nào?”
Hoàng Tam Nhi vươn ngón cái, cười ha hả: “Tuyệt vời, haha, công nhận Văn đại sư không chỉ có tài đoán mệnh mà còn giỏi làm ăn buôn bán nữa. Được lắm, nếu lần này tính trúng, tôi Hoàng Tam Nhi đảm bảo từ giờ trở về sau nếu muốn xem bói, đoán mệnh thì tôi và đám đàn em sẽ chỉ tìm tới một địa chỉ duy nhất, đó là căn tiệm này của đại sư mà thôi!”
Trong lời nói ẩn chứa cả sự uy hiếp trắng trợn, tuy vậy Văn Trạch Tài chẳng hề sợ hãi, vẫn điềm nhiên nở nụ cười tủm tỉm quen thuộc. Anh thẩy ba đồng tiền vàng xuống bàn rồi dựa vào quẻ tượng bắt đầu phán: “Thân tuyệt Mão (1), Thiên Đức hợp Nguyệt Đức (2) tạo kiếp sát, cát tinh nguy bạch, hung tinh phá tử, long tranh hổ đấu, tứ bề hiểm nguy. Hoàng Tam Nhi, mấy ngày tới của anh sợ rằng sẽ không thuận đâu.”
Vốn là một người không có văn hoá, hai lỗ tai Hoàng Tam Nhi lùng bà lùng bùng không thể nào tiêu hoá nổi một loạt các từ ngữ kỳ quái mà Văn Trạch Tài vừa nói ra, tới khi nghe đến đoạn “không thuận”, hắn lập tức tỏ ra cấm cảu: “Văn đại sư, tôi đây thất học nên không hiểu được mấy cái từ văn hoa của thầy đâu, có gì thầy cứ nói thẳng toẹt ra đi cho dễ hiểu!”
“Qua ngày mai, anh liền gặp nạn!”, Sắc mặt Văn Trạch Tài dần trở nên nghiêm túc: “Hơn nữa còn là hoạ lao tù, tuy nhiên thời gian không dài, chỉ bị nhốt độ bốn ngày là sẽ được thả.”
Khoé miệng Hoàng Tam Nhi giật tăng tăng: “Má nó, hoạ lao tù cái mẹ gì, Hoàng Tam Nhi ta dám thề với trời thứ nhất không giết người, thứ hai không phóng hoả, thế đếch nào lại bị tống vào tù? Văn đại sư, thầy đừng khinh thằng này ít chữ mà tính qua mặt lừa gạt!”
Thấy Hoàng Tam Nhi bắt đầu lộ vẻ hung tợn, Triệu Đại Phi lập tức đảo mắt một vòng. A có hàng, cậu đi thẳng vào góc nhà vác con dao rựa chặt củi của ông nội Thiên Nam lên vai, hùng hổ bước tới đứng đằng sau lưng Văn Trạch Tài, mắt nhìn thẳng Hoàng Tam Nhi không chớp.
“Tôi mở cửa làm ăn, lý nào lại đi lừa gạt khách hàng, làm vậy há chẳng phải tự mình đạp đổ bảng hiệu của mình hay sao?”, nụ cười trên mặt Văn Trạch Tài vẫn lịch sự nho nhã nhưng không hề có ý định kêu Triệu Đại Phi buông dao xuống.
Nhìn Triệu Đại Phi vác con dao to tướng kèm theo bộ dạng sát khí đằng đằng, Hoàng Tam Nhi tức khắc mềm mỏng lại ngay: “Ai da, tôi chỉ đùa vui một chút thôi mà, đừng tưởng thật, đừng tưởng thật nha…haha…Tôi chỉ tò mò không biết Văn đại sư tính có chuẩn hay không thôi ấy mà…”
Nói dứt câu, Hoàng Tam Nhi vội vội vàng vàng ba chân bốn cẳng chuồn mất hút, không dám nấn ná thêm một giây phút nào nữa.
Buông con dao xuống, nhìn theo bóng dáng đám lưu manh rời đi càng lúc càng xa, Triệu Đại Phi lẩm bẩm thắc mắc: “Vô duyên vô cớ cái tên họ Hoàng này lại mò tới đây, chắc không phải ứng với câu thành ngữ kia đâu nhỉ?!”
Văn Trạch Tài nghiêng đầu hỏi: “Câu gì?”
Triệu Đại Phi đáp tỉnh bơ: “Chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi! (3)”
Văn Trạch Tài đen mặt, nó ví ai là gà?!
Cũng biết mình đã lỡ lời, Triệu Đại Phi tức khắc cười hề hề giải thích: “Sư phụ, ý con không phải nói thầy là gà. Tại thấy chuyện này quá sức vô lý cho nên con chỉ mượn hình ảnh để diễn tả thôi.”
“Hắn ta đang hoảng loạn trong lòng”, Văn Trạch Tài đứng dậy đi vào bên trong.
Triệu Đại Phi lẽo đẽo đi theo: “Hoảng cái gì, loạn cái gì hả thầy?”
Còn nhớ cái hồi mình cũng là lưu manh phiêu bạt giang hồ, Triệu Đại Phi lỳ đòn vô cùng, không hề biết sợ bất cứ cái gì, kể cả bị bà thím tống cổ ra khỏi nhà cậu cũng cảm thấy bình thường, chả sợ sệt cũng chả tủi thân. Có câu “bốn bể là nhà, tứ hải giai huynh đệ”, người ta đuổi thì mình đi thôi, chuyện nhỏ!
Văn Trạch Tài dừng bước giải thích: “Hiện tại chính quyền đang ráo riết ra quân truy quét các băng đảng xã hội đen, Hoàng Tam Nhi là dân anh chị khét tiếng khu này, hắn không lo sốt vó mới là lạ!”
Chợt nhớ tới đám anh em ở quê, Văn Trạch Tài liền dặn: “Con lập tức ra Cung Tiêu Xã đánh điện về thôn, dặn mấy anh em phải hết sức cẩn thận, đừng làm càn coi chừng bị bắt.”
“Không đâu, sư phụ đừng lo”, Triệu Đại Phi cầm lấy cái chổi vừa quét nhà vừa cười nói: “Hồi trước Tết con có gọi về quê một lần rồi, chính là cái hôm con gọi cho thầy đấy, tiện thể con cũng hỏi thăm đám chiến hữu luôn. Giờ tan hội rồi thầy ạ, người kết hôn sinh con đẻ cái, người thì lên trấn làm thuê làm mướn. Nói chung cũng có tuổi cả rồi cho nên biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, không còn bốc đồng như hồi trẻ trâu nữa.”
Văn Trạch Tài gật gù: “Được thế thì tốt quá.”
Lúc này tại Hạ gia. Quách Nguyệt Nguyệt vừa tan học đã vội vàng quay trở về nhà.
Vì để thuận tiện cho việc chăm sóc Hạ Trực, Quách Nguyệt Nguyệt đã từ bỏ Liêu Thành - ngôi trường mơ ước của biết bao thế hệ sinh viên để chọn một trường đại học bình thường nhưng vị trí ở gần nhà hơn.
Thấy con gái nuôi đẩy cổng đi vào, bà Hạ cố gắng đè nén nỗi xấu hổ, vẫy tay gọi: “Đi học về rồi đấy hả, ngồi xuống đây mẹ nói nghe chuyện này.”
Quách Nguyệt Nguyệt thoáng sửng sốt, liếc mắt kiểm tra thấy Hạ Trực đang ngoan ngoãn ngồi dưới đất xem tivi cô mới yên tâm đi tới trước mặt mẹ: “Có chuyện gì nghiêm trọng vậy mẹ, mẹ nói đi con nghe.”
Bà Hạ nhét vội mảnh giấy vào tay con gái, sau đó đánh mắt qua chỗ khác che giấu vẻ ngượng ngùng: “Đây là những món Văn đại sư căn dặn, buổi tối…buổi tối con giúp Hạ Trực làm ra nha…hm…để vào cái bình nhỏ này là được.”
“Ra, ra cái gì cơ ạ?” Quách Nguyện Nguyệt chả hiểu gì cả. Cô nghi hoặc mở tờ giấy ra đọc. Khi những hàng chữ lần lượt xuất hiện, khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ tưng bừng: “Mẹ…mẹ…cái này…con…”
Giờ phút này, bà Hạ cũng chả khá khẩm hơn là bao, thế nhưng vì con trai bà phải cố gắng thuyết phục: “Mẹ thấy vị đại sư kia có vẻ rất đáng tin, chi bằng chúng ta cứ thử xem thế nào, dù sao hai đứa cũng không thể sống cả đời như này được.”
“Vâng thưa mẹ”,Quách Nguyệt Nguyệt siết chặt tờ giấy, hơi cúi đầu giấu đi những xúc cảm phức tạp nơi đáy mắt.
Quay về với Văn gia, ngày nào cũng như ngày nào cứ tới giờ cơm nước là trước cửa bếp diễn ra cảnh tranh giành của vợ chồng Triệu Đại Phi.
“Ấy ấy, em đừng làm, cứ để đấy cho anh, để đấy cho anh, em và sư mẫu lên nhà nghỉ ngơi đi, một lát là có cơm ăn liền…”
“Nhưng mà cơm anh nấu khó nuốt lắm”, mặc dù rất hiểu tâm ý của chồng song Trần Vân Hồng không thể không nói thẳng. Cô bị ốm nghén, vốn đã khó ăn khó uống rồi mà lại gặp tài nghệ nấu nướng của ông chồng này nữa thì ôi thôi, đến là chết mất.
Mặc dù bị vợ chê nhưng Triệu Đại Phi cũng chẳng hề tỏ ra nao núng, cậu chàng giữ khư khư đôi đũa bếp, lại còn gân cổ cãi: “Thì em cũng phải cho anh cơ hội học tập chứ, nấu nhiều ắt ngon ngay, sư phụ, con nói đúng không sư phụ?”
Văn Trạch Tài mỉm cười, xắn ống tay áo trực tiếp tiến vào bếp: “Đúng rồi, đàn ông đàn ang mà không nấu được mâm cơm đàng hoàng thì sao đáng mặt nam nhi. Nào, Đại Phi con làm trợ thủ cho thầy, từ giờ trở về sau, thầy trò ta bao luôn việc cơm nước!”
“Dạ, tới liền tới liền!”, thành công lôi kéo được đồng minh, Triệu Đại Phi sung sướng cười tít mắt.
Được đà, Trần Vân Hồng mượn dịp đề đạt ý kiến luôn: “Sau này em mà có đi học thì anh cũng không được lười biếng đẩy việc đấy nhá!”
Trót mạnh miệng rồi, giờ thu lại đâu có được. Triệu Đại Phi cắn răng gật rõ mạnh: “Tất nhiên rồi, cứ giao cho cánh đàn ông bọn anh!”
Khá lắm, Trần Vân Hồng và Điền Tú Phương chụm đầu bật cười, nhàn hạ ngồi ngoài cửa bếp nhìn hai anh đàn ông vụng về làm đổ cái nọ đánh ngã cái kia. Nhưng mà không sao, lâu lâu hoán đổi vị trí, kể ra cũng thú vị ra trò.
===
Chú thích:
(1)Thân tuyệt Mão (Dương Kim của Thân khắc Mộc của Mão: Kim khắc Mộc).
(2)Nguyệt Đức, Thiên Đức, Phúc Đức thuộc tam hợp Dương Tử Phúc của vòng Thái Tuế trong đó Nguyệt Đức đồng cung với Tử Phù, Phúc Đức đồng cung với Thiên Đức. Nguyệt Đức và Thiên Đức, Phúc Đức luôn luôn tam hợp với sự xuất hiện của Đào Hoa, Thiên Không và Kiếp Sát trong tam hợp.
(3) Hoàng thử lang cấp kê bái niên, một an hảo tâm: Giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.