Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 123: Hoàn lương




Điền Tú Phương che miệng ý nhị hỏi: “Cái kia có bị trễ không?”

Dạo gần đây lu bu nhiều việc quá đâm ra Trần Vân Hồng cũng chả có thời gian mà để tâm tới chu kỳ kinh nguyệt của mình, bất chợt sư mẫu hỏi vậy, cô mới nhíu mày nhẩm tính rồi trừng lớn mắt ngỡ ngàng: “Ôi trời, con trễ tận hai tháng rồi!”

Rồi, giờ thì khỏi cần nói thêm gì nữa nha, Điền Tú Phương tủm tỉm cười còn Trần Vân Hồng thì đỏ bừng hai má, nửa xấu hổ nửa hạnh phúc ngập tràn.

Riêng về Triệu Đại Phi, từ khi biết mình sắp lên chức cha, cậu chàng cứ cười suốt không ngừng, làm gì cũng hăng hái nhiệt tình hai trăm phần trăm, gặp ai cũng tay bắt mặt mừng hớn ha hớn hở ra mặt. Thậm chí ngay cả mấy gã lưu manh đầu ngõ vừa nhìn thôi đã đủ ghét cay ghét đắng ấy vậy mà giờ đây nom chừng cũng thuận mắt đáo để, không những vậy cậu còn chủ động vẫy tay chào hỏi họ nữa chứ.

Và cũng chính vì sự niềm nở bất thình lình này đã khiến cho đám lưu manh côn đồ hay lang thang ở đầu mấy con hẻm bỗng nhiên chột dạ, sợ rúm ró:

“Bà mẹ, sao cái tay thầy bói kia cứ nhìn mình rồi cười cười thế nhỉ, ghê chết đi được, này mày nhìn hộ tao xem ấn đường có chuyển đen không?!”

“Ờ ờ, nhìn hộ tao nữa, lớ ngớ ăn quả huyết quang tai ương là bỏ mẹ…”

“Êrrrr… tao lại thấy trán tao đỏ chứ không đen, hay là thần may mắn sắp ập đến nhỉ, vì rõ ràng tao thấy hắn cười tươi roi rói mà. Gớm nữa, không sao đâu, chúng mày toàn thần hồn nát thần tính!”

Nghe tụi đàn em túm tụm bàn luận, tên đại ca ngồi bên trên đăm chiêu suy nghĩ chốc lát rồi lớn tiếng phán: “Không cần biết tốt hay xấu, thời gian sắp tới chúng mày cụp đuôi làm người cho tao, đứa nào vớ vẩn tao đánh què chân!”

Đám đàn em lập tức nhao nhao: “Đại ca, như vậy là sao ạ?”

Gã đại ca đập bàn cái rầm ổn định trật tự rồi mới bắt đầu nói: “Tao nghe ngóng được tin cảnh sát Liêu Thành đang ra quân triệt phá các băng nhóm thu phí bảo kê. Hình như có một vài anh em hoạt động tại khu trung tâm bị tóm rồi thì phải. Cũng may từ đầu năm tới giờ chúng ta chưa khai trương vụ nào thế nên kể cả đám cớm có mò tới thì cũng chả việc đếch gì phải sợ. Cứ nói anh em ta hoàn lương là không có cớ để bắt bớ chi hết. Thế nên từ giờ cho tới lúc sóng yên biển lặng, cấm không đứa nào được manh động, nghe rõ chưa? Tao mà phát hiện thì đừng có trách!”

Bầu không khí nặng nề nhanh chóng bao phủ toàn bộ. Đang im lặng bỗng nhiên có một gã dè dặt phát biểu ý kiến: “Đại ca…Hoàn lương…hai từ này hình như không hợp với chúng ta lắm thì phải?!”

Ôi giời ơi, ăn cứt rồi, tất cả những tên còn lại đều cúi gằm mặt, sợ bị tai bay vạ gió!

Ngồi ở vị trí cao nhất, gã đại ca nheo nheo cặp mắt sắc lạnh, gườm gườm nhìn thẳng vào tên đàn em vừa lên tiếng khiến thằng bé sợ quéo giò, vội vã gục đầu không dám hó hé một câu nào nữa.

Lát sau, gã đại ca rút từ túi áo ngực một điếu thuốc, nhét vào miệng, chậm rãi bật lửa châm thuốc, híp mắt rít vào một hơi rồi điệu nghệ nhả ra làn khói trắng xoá, hắn cất giọng trầm khàn: “Chúng mày yên tâm đi, vừa hay tao cũng muốn lĩnh giáo tài nghệ của Văn đại sư, để tao qua đó tính một quẻ xem thế nào.”

Buổi sáng, lúc Văn Trạch Tài lững thững ra mở cửa hàng thì đã trông thấy bà Phú cùng hai mẹ con Hạ Trực đang đứng đợi sẵn tự bao giờ.

Thoạt nhìn, bà Hạ có vẻ ngang ngang tuổi bà Phú, hai người tuy là chị dâu em chồng nhưng tuổi tác cũng không chênh lệch bao nhiêu. Sở dĩ hôm nay chỉ có mình bà đưa cậu con trai duy nhất đi thăm khám là bởi ông chồng bận đi làm. Còn bà Phú vì sợ mẹ con chị dâu không tìm được địa chỉ nên liền sốt sắng nhận nhiệm vụ dẫn đường, tiện thể bà cũng muốn đích thân nghe xem rốt cuộc bệnh tình của cháu trai mình thế nào.

Thấy khách như thấy tiền, Triệu Đại Phi hào hứng mở cửa mời mọi người vào trong, mau mắn kéo ghế, rót trà. Xong xuôi đâu đó, cậu mới lui về đứng nghiêm chỉnh sau lưng sư phụ. Tuy nhiên, từ đầu tới cuối nụ cười tươi rói vẫn luôn treo trên khoé môi khiến người đối diện không thể không chú ý.

Nhấp một ngụm trà, bà Phú khéo léo bắt chuyện: “Chẳng hay đồng chí Triệu đang có tin vui gì hay sao mà nom mặt mày rạng rỡ, phấn khởi thế kia?”

Gãi đúng chỗ ngứa, Triệu Đại Phi cười hắc hắc khoe: “Chẳng giấu gì thím, tôi sắp được làm cha rồi!”

Ồ quả là chuyện đáng mừng, bà Phú và bà Hạ thi nhau trao tặng những lời chúc tốt lành và ý nghĩa khiến Triệu Đại Phi sướng tung trời, cười tít hết cả mắt mũi, không còn thấy tổ quốc đâu nữa.

Trong khi ấy, Văn Trạch Tài vẫn đang chăm chú quan sát cử chỉ và hành vi của Hạ Trực. Thấy cậu ấy ngoác miệng ngáp một cái rõ to, anh liền nhẹ giọng hỏi: “Hạ Trực tối qua ngủ không ngon à?”

Nghe có người gọi tên mình, Hạ Trực ngô nghê ngẩng đầu nhìn. Sau ba giây đứng hình, cậu hốt hoảng chạy tọt ra sau lưng mẹ núp kín, chỉ thò đúng hai cặp mắt ra bên ngoài đồng thời thì thầm mách: “Mẹ mẹ…chính hai người này đã ép con uống cái nước thúi ình kia đấy, lại còn đánh vào gáy con nữa, đau ơi là đau, thúi ơi là thúi luôn…Mẹ…là họ đã bắt nạt Trực Trực đấy, mẹ đánh chừa họ đi…”

Về sự việc diễn ra hôm đám cưới, bà Hạ đã được nghe kể lại thế nên bà rất bình tĩnh vươn tay xoa đầu trấn an con trai: “Rồi rồi mẹ biết rồi, Trực Trực ngoan nào, đấy không phải nước thúi, cũng không phải đại sư đánh con đâu mà là thầy đang giúp con đấy, con đừng sợ nghen, mẹ thương mẹ thương!”

“Rõ ràng nước đó thúi hoắc mà, mẹ gạt con!” Hạ Trực vừa phụng phịu bất mãn vừa ra sức dậm chân tỏ ý giận dỗi.

Đường đường là một chàng thanh niên cao hơn mét tám mà nước mắt nước mũi tèm lem, lại còn vùng vằng y như trẻ lên ba. Haizz, hình ảnh này…hình như không được dễ thương cho lắm thì phải! Nó cứ lấn cấn sao sao á!

Văn Trạch Tài bối rối ho khụ một tiếng, Thiên Nam hay Hiểu Hiểu nhõng nhẽo thì anh còn dỗ được chứ với một chàng thanh niên đương độ tuổi trưởng thành như này thì anh chịu chết.

Cũng may bà Hạ đã quá quen với tình huống này rồi, bà mau lẹ thò tay vào trong túi lấy ra một viên kẹo đưa tới trước mặt con trai.

Nhìn thấy kẹo, Hạ Trực lập tức nín khóc, cười toe cười toét chộp lấy rồi ngồi phịch xuống ghế, hí hoáy bóc vỏ sau đó bỏ tọt vào miệng mình nhai rôm rốp ngon lành.

Không gian trở lại yên tĩnh, Văn Trạch Tài mới bắt đầu vào việc chính. Anh nhàn nhạt đưa ra câu hỏi nhưng thực chất chính là lời khẳng định: “Cậu ấy trở thành như này bắt đầu từ ba năm trước?!”

Đầu tiên, bà Hạ chết điếng, sau đó vui mừng gật lấy gật để: “Dạ đúng đúng, thầy nói vô cùng chuẩn xác ạ. Mọi việc khởi nguồn từ cách đây ba năm, còn lại trước đó thằng bé hoàn toàn bình thường, không có vấn đề gì hết!”

Quay ngược thời gian trở về ba năm trước, khi ấy cả nhà đang tất bật chuẩn bị tư trang hành lý cho Hạ Trực, để cậu lên đường xuống nông thôn hỗ trợ bà con theo quy định của chính phủ. Bởi vì đó là lần đầu tiên Hạ Trực xa gia đình và cũng không biết khi nào mới được quay về vì vậy ông bà Hạ bận rối tung rối mù, chia nhau xếp thứ nọ gói thứ kia vì lo lắng con xuống đó sinh hoạt thiếu thốn không quen. Một ngày trước khi con trai xuất phát, đêm hôm đó có lẽ là đêm kinh hoàng nhất trong cuộc đời ông bà Hạ. Khi mọi thứ đã được đóng gói hòm hòm thì trời cũng đã về khuya, ông bà vừa mới tắt đèn chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thì đột nhiên từ phòng Hạ Trực phát ra một tiếng gào đinh tai nhức óc, vang dội khắp căn nhà.

“Tôi với ông ấy sợ mất hồn mất vía, vội vàng chạy sang xem có chuyện gì. Nào ngờ khi vừa mở cửa bước vào, đập vào mắt chúng tôi là hình ảnh Hạ Trực ngồi quay mặt vào tường, tay không ngừng cầm bút vẽ búp bê còn miệng thì cứ lẩm nhẩm đòi đi gặp Tiểu Lục, đòi ra đầu ngõ nghịch bùn cùng Tiểu Lục.”

Thanh niên hai mươi tuổi đầu, lớn đùng lớn đoàng ai còn nghịch bẩn chơi bùn chơi đất nữa cơ chứ. Nhưng như vậy vẫn chưa là gì, mấu chốt là trong miệng Hạ Trực luôn gọi “Tiểu Lục ơi, Tiểu Lục à…”. Quả thực Tiểu Lục đúng là bạn thân của Hạ Trực hồi còn nhỏ nhưng thằng bé đó không may mất từ mười năm trước rồi!

“Thấy sự việc bất thường, vợ chồng chúng tôi vội vàng đưa con tới bệnh viện kiểm tra.”

Sau khi kiểm tra tới kiểm tra lui, cuối cùng bác sĩ kết luận có thể Hạ Trực đã chịu một sự đả kích kinh khủng nào đó khiến ký ức rối loạn, cả tinh thần lẫn tâm trí đều không được ổn định.

Từ hôm ấy trở đi, Hạ Trực bỗng trở thành một người hoàn toàn khác, ngay cả vệ sinh cá nhân như đại tiện, tiểu tiện cũng không thể tự khống chế, cứ thản nhiên bĩnh ra quần. Ánh mắt cũng trở nên ngây dại, miệng không ngừng chảy dãi tùm lum, ướt hết cả cổ áo. Hoặc mỗi khi nhìn thấy cái gì thích thú, cậu sẽ nghiêng đầu vừa vỗ tay vừa cười khanh khách, nom chẳng khác nào một thằng thiểu năng trí tuệ.

Hồi tưởng lại chuỗi thời gian kinh hoàng đó, bà Hạ không cầm được nước mắt, bà rút khăn mùi xoa chậm nhẹ khoé mi rồi nghẹn ngào tâm sự tiếp: “Khổ một nỗi giấy triệu tập đã được đưa xuống vậy nên hàng xóm láng giềng rồi những người xung quanh đều nghi ngờ gia đình chúng tôi cố gắng giả ngây giả khờ hòng trốn tránh nghĩa vụ quốc gia.”

Phút chốc Hạ gia bị đưa lên đầu sóng ngọn gió, kể cả có chuyên gia thần kinh đứng ra chứng minh cũng khó lòng thuyết phục mọi người bởi đơn giản một điều cha đẻ của Hạ Trực tức ông Hạ chính là một bác sĩ!