Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 122: Ốm nghén




Trong lúc đợi đồ ăn thức uống được mang lên, Triệu Đại Phi tranh thủ hóng chuyện: “Sư phụ, cậu thanh niên ngốc kia có vấn đề hả?”

Văn Trạch Tài không phủ nhận: “Ừ, bị trúng một loại tà thuật.”

Ồ, vậy sao, Triệu Đại Phi cẩn trọng lia mắt quan sát tứ phía rồi kéo ghế sát lại gần, hạ giọng xuống mức thấp nhất đảm bảo chỉ có hai thầy trò nghe được: “Là Mệnh thuật do cái bọn khốn Chu gia hạ hả sư phụ?”

Tuy nhiên, Văn Trạch Tài lắc đầu khẳng định ngay: “Không phải Mệnh thuật! Mệnh thuật ít nhiều vẫn có cơ hội quay đầu, còn loại thuật này âm hiểm và ngoan độc vô cùng, một khi đã tẩu hoả nhập ma thì hậu quả chính là vạn kiếp bất phục (1)!”

Má ơi, ác dữ vậy trời, Triệu Đại Phi trố mắt kinh sợ, song vẫn ý thức được chỗ này không thích hợp nên cố gắng kìm nén sự tò mò, không dám hỏi nhiều.

Tàn tiệc, hai thầy trò cáo biệt gia chủ ra về. Mang tiếng là đi ăn cỗ đám cưới nhưng Triệu Đại Phi lại ôm theo một bụng đầy nghi hoặc, trên đường về cậu cứ ngập ngừng do dự muốn hỏi rồi lại thôi.

Hiểu được nỗi băn khoăn trong lòng đệ tử, Văn Trạch Tài chỉ mỉm cười lời ít ý nhiều: “Yên tâm đi, nếu không giúp được thầy sẽ không phùng má giả làm người mập đâu!”

Chả hiểu sao lời nói tuy giản đơn nhưng lại có tác dụng như một liều thuốc định tâm khiến Triệu Đại Phi cảm thấy yên lòng đến lạ, mọi thắc mắc lo lắng bỗng chốc tan biến sạch. Chắc có lẽ bởi cậu tin sư phụ mình nói được nhất định sẽ làm được!

Về tới nhà, Văn Trạch Tài đặt bọc kẹo lên bàn, tươi cười nói: “Đây là kẹo cô dâu chú rể gửi cho hai đứa. Kẹo hỷ mang đến vận khí tốt, nào hai đứa lại đây cha chia cho này.”

Mỗi một vị khách tới tham dự đám cưới khi về đều được tặng chút kẹo mừng với ngụ ý lan toả may mắn và phúc lành, nhưng riêng Văn Trạch Tài thì không chỉ chút ít thôi đâu mà là nguyên một bọc to tướng.

Hiểu Hiểu thích mê, hai mắt vụt sáng như sao trời nhưng chỉ giây lát chợt vụt tắt, bé con ỉu xìu, đứng chôn chân tại chỗ.

Ồ, con bé này hôm nay lạ ghê, bình thường nó là con sâu kẹo cơ mà nhỉ, Văn Trạch Tài nhíu mày đầy nghi hoặc: “Sao vậy con? Chẳng phải Hiểu Hiểu nhà mình thích đồ ngọt nhất hay sao?”

Cha không nhắc thì thôi tự nhiên hỏi tới làm Hiểu Hiểu tủi thân vô cùng, con bé bẹp miệng mếu máo méc: “Răng cửa của con bị lung lay, mẹ bảo sắp thay răng không được ăn đồ ngọt, nếu không nghe lời thì răng mọc ra sẽ xấu lắm, kể cả được cô dâu sờ cũng không thể đều đẹp như những chiếc khác được!”

Vì đây là chiếc cuối cùng nên Hiểu Hiểu lại càng cẩn trọng gấp bội, chẳng may một chiếc bị lệch thì không phải đi tong cả hàm hay sao?! Mặc dù mới chỉ là cô nhóc bé xíu nhưng Hiểu Hiểu đã rất chỉn chủ và có ý thức cao về phương diện thẩm mỹ.

Ài, đúng là con gái điệu đà, Văn Trạch Tài lắc đầu bật cười. Còn Thiên Nam thì vươn tay chộp lấy một nắm kẹo to đùng, đáy mắt mang theo vẻ thập phần nghiêm túc: “Hiểu Hiểu đừng khóc, để anh đem cất lên cho em nha, đợi khi nào răng em mọc đẹp, anh sẽ lấy ra cho em ăn. Chịu không nào?”

Hiểu Hiểu xúc động, vừa gật đầu vừa thút thít cảm ơn anh trai.

Có cái kẹo thôi mà hai anh em nó làm thấy gớm hà, Điền Tú Phương dịu dàng xoa đầu hai đứa nhỏ rồi lùa chúng ra sân chơi cho thoáng.

Kế đến, cô quay sang hỏi chồng: “Từ lúc về tới giờ có vẻ tâm trạng anh hơi nặng nề thì phải? Hôm nay đi đám cưới có chuyện gì phiền lòng hay sao?”

Văn Trạch Tài khe khẽ buông tiếng thở dài: “Haizz, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Cậu Hạ Trực, cháu ruột bà Phú bị người ta hạ âm thuật, vốn dĩ là một thanh niên khôi ngô tuấn tú mà giờ đây khờ khạo si ngốc, mất hồn mất vía, tư duy hoàn toàn chỉ bằng một đứa con nít lên ba!”

“Là do người Chu gia làm hả anh?” Điền Tú Phương và Triệu Đại Phi không mưu mà hợp, hễ nhắc tới tàn độc âm hiểm là liền nghĩ tới Chu gia đầu tiên!

Tuy nhiên lần này có lẽ không phải như vậy, Văn Trạch Tài lắc đầu phủ nhận: “Đây không phải Mệnh thuật, hơn nữa thủ pháp hạ thuật cũng không giống với Mệnh thuật Chu gia nhưng nếu anh đoán không lầm thì phương pháp này đã được cải biên từ đấy mà ra, điều đó có nghĩa Chu gia chính là xuất phát điểm, là nguồn cơn của mọi tội lỗi!”

Hả? Là sao? Vậy rốt cuộc là phải hay không phải? Điền Tú Phương chả hiểu gì, mặt mũi cứ nghệt hết cả ra. Thấy vậy, Văn Trạch Tài liền thay đổi cách diễn giải đơn giản hơn: “Ừhmm…có thể nói như này, Mệnh thuật Chu gia là niềm khát vọng mơ ước của rất nhiều người, song Chu gia không thu nạp người ngoài thế nên niềm ao ước đó dần trở thành ghen ghét, đố kỵ. Vì vậy người ta liền dựa theo Mệnh thuật Chu gia để luyện ra một loại thuật mới. Tuy nhiên vì không được đi theo phương pháp bài bản, chính quy mà chỉ sao chép và lượm lặt chắp vá thành ra nó không thể hoàn hảo như nguyên mẫu, thậm chí còn nguy hiểm và âm độc hơn cả Chu gia Mệnh thuật!”

Nghe tới đây, Điền Tú Phương đã phần nào nắm được đại khái vấn đề. Nhưng hiểu được rồi thì cô lại càng lo lắng cho chồng gấp bội: “Nguy hiểm như vậy liệu anh nhúng tay vào có sao không? Nhỡ kẻ hạ thuật trả thù thì sao anh?”

“Điều đó đương nhiên không thể tránh khỏi!” Văn Trạch Tài phán chắc như đinh đóng cột kèm theo thái độ thập phần ngông cuồng và ngạo mạn: “Chỉ đáng tiếc trên đời này chẳng có lấy một đối thủ cân tài cân sức. Chu gia biết phát triển, không lẽ Văn gia lại chỉ dậm chân tại chỗ?! Hừ, sông càng sâu càng tĩnh lặng, lúa càng chín càng cúi đầu! Chỉ có kẻ thiếu năng lực mới huyênh hoang tự đắc mà thôi!”

Văn gia đời đời mai danh ẩn tích, lánh xa bụi trần thế nhưng vẫn biết đối thủ một mất một còn ở đâu và làm những gì. Đối diện với sự huyênh hoang đi khắp nơi khai chi tán diệp, hô hào khuyếch trương Mệnh thuật của Chu gia, con cháu Văn gia cũng rất muốn một lần nữa đưa tên tuổi gia tộc lưu danh sử sách, vang danh thiên hạ. Thế nhưng vì tuân thủ giáo huấn của tổ tiên mà bao năm nay, các thế hệ họ Văn đều sống bình lặng như nước, không mưu cầu danh lợi, tranh đoạt những hư vinh tầm thường, bọn họ chỉ lặng lẽ ngày đêm trau dồi bản thân, từ cái cốt tuỷ là Mệnh thuật Văn gia họ không ngừng sáng tạo và phát triển ra một loạt Mệnh thuật cao thâm độc nhất vô nhị, hoàn toàn có thể khắc chế những loại thuật khác.

Thấy vợ vẫn còn nơm nớp lo âu, Văn Trạch Tài mỉm cười trấn an: “Anh đây là thu tiền giúp người giải nguy, cũng không phải cố tình đi tìm đối phương gây chuyện mà, em nói có không nào?”

Trong khi hai vợ chồng Văn Trạch Tài đang tâm sự tỉ tê thì ở gian phòng kế bên, Triệu Đại Phi chăm chỉ chong đèn đọc sách, ngồi bên cạnh là Trần Vân Hồng đang bận rộn luôn chân luôn tay sửa sang lại hai ống tay áo đặng ngày mai ráp thân cho kịp trả khách.

Đang gật gù tụng bỗng gặp phải một từ khó nhằn, Triệu Đại Phi khựng lại gãi đầu gãi tai cười tủm tỉm chìa sang hỏi vợ: “Vợ vợ, chỗ này viết Bính Dần Thuỷ vị thị có nghĩa là gì vậy?”

Trần Vân Hồng buông kim chỉ xuống, đang tính nói mình chỉ có thể nhận biết những mặt chữ đơn giản còn kiến thức huyền học thì chịu chết nhưng ngờ đâu vừa há miệng liền cảm thấy cổ họng nhờ nhợ khó chịu. Cô lập tức đẩy chồng ra, cong lưng nôn khan…

“Oẹ…Oẹ…”

Triệu Đại Phi sợ hết hồn hết vía, vội vàng nhào sang một tay đỡ bả vai một tay vỗ nhẹ lưng cho vợ.

Một lát sau, cơn buồn nôn qua đi, Trần Vân Hồng mệt mỏi ngồi dựa vào ghế, liên tục xoa xoa ngực.

Triệu Đại Phi nhanh chân chạy ra ngoài rót vào một ly trà nóng, tuy nhiên lúc này Trần Vân Hồng chẳng muốn nuốt bất cứ thứ gì hết, cô nhăn mặt xua tay: “Em khó chịu lắm, em không uống đâu!”

Vừa nói xong hết câu, cô lại bụm chặt miệng, ù té chạy về hướng nhà xí.

Tình hình có vẻ nghiêm trọng, Triệu Đại Phi cuống cuồng bay sang đập cửa gian phòng bên cạnh: “Sư phụ, sư mẫu…cứu cứu…vợ con bệnh rồi…”

Lúc này Điền Tú Phương đã yên vị trên giường chăn ấm nệm êm còn Văn Trạch Tài cũng đang cởi quần áo chuẩn bị đi ngủ. Anh bình tĩnh quay sang dặn vợ: “Em mặc quần áo ấm vào rồi hãy ra, trời đêm sương gió!”

Nói đoạn, anh mở một cánh cửa, lách người qua rồi mau chóng đóng lại: “Sư mẫu sẽ ra sau, có chuyện gì từ từ nói xem nào, đừng cuống!”

Khổ nỗi rơi vào tình huống này thì bảo sao có thể bình tĩnh cho được, Triệu Đại Phi rối tinh rối mù, luống cuống đến độ tay chân không biết để vào đâu, gấp gáp trình bày: “Đang yên đang lành tự dưng vợ con bị nôn khan, giờ cô ấy đang ở trong nhà xí rồi, cứ không ngừng nôn oẹ liên tục ấy, không biết làm sao nữa, sư phụ, giờ phải làm sao đây?”

Ồ nôn khan à?! Văn Trạch Tài nhìn thẳng vào cung con cái trên mặt Triệu Đại Phi rồi tủm tỉm cười: “Về phòng lấy cái gương soi cho kỹ mặt mình đi rồi sau đó quay lại đây tìm thầy. Còn vợ con cứ yên tâm, đã có sư mẫu chăm sóc!”

Hả? Trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này tự nhiên kêu đi soi gương là thế quái nào? Triệu Đại Phi sửng sốt đần thối mặt nhưng cũng chẳng kịp dừng lại thắc mắc mà theo quán tính vội vàng lao vào phòng ngủ, mở ngăn kéo lôi chiếc gương cầm tay của vợ ra chú tâm quan sát khắp mặt mình một lượt.

Ước chừng vài giây sau, cậu chàng bất ngờ hét toáng lên: “Aaa…có con rồi…tôi sắp được làm cha rồi…haha…Triệu Đại Phi tôi sắp được làm cha rồi!”

Đúng lúc này, Trần Vân Hồng được Điền Tú Phương dìu từ nhà xí ra tới, tình cờ bắt trọn khoảnh khắc sung sướng như điên này của Triệu Đại Phi, cô vô thức nâng tay sờ sờ cái bụng hãn còn phẳng lỳ của mình, nửa hồi hộp chờ mong nửa phân vân do dự: “Vạn nhất con bị cảm lạnh đau bụng thì phải làm sao bây giờ…”

Như vậy há chẳng phải đã khiến Đại Phi uổng công vui mừng một phen hay sao?!

===

Chú Thích

(1) Vạn Kiếp Bất Phục: Có người cho rằng “Vạn kiếp bất phục” là ngàn kiếp không phục, chỉ vì một nỗi oan ức không thể giải tỏa mà dẫu có trải qua vạn kiếp cũng không thể tha thứ. Tuy nhiên, hiểu như vậy có đúng hay không?

Trên thực tế, thành ngữ này bắt nguồn từ một câu trong kinh Phật: “Nhất thất nhân thân, vạn kiếp bất phục”, nghĩa là: Một phen mất thân người, vạn kiếp cũng không thể có lại được nữa.

Sinh mệnh trong luân hồi có thể được làm người là vô cùng khó khăn, nếu tạo nghiệp sâu dày khiến mất đi thân người, mất đi cơ hội làm người, thì “vạn kiếp bất phục hữu nhân thân”, phải đợi chờ vạn kiếp mà vẫn không được làm người thêm lần nữa. Ở đây, “vạn kiếp” là bao lâu? “Kiếp” là đơn vị đo thời gian trong Phật giáo, “một kiếp” là trải qua hàng vạn năm, chính là một lần của chu kỳ thành trụ hoại diệt của vũ trụ.

Sinh mệnh do khởi ác niệm mà hành ác, bị đọa vào địa ngục vô gián, phải chịu tội khổ không bao giờ ngừng nghỉ. Mất đi thân người thì vạn kiếp không trở lại được nữa, cho nên được thân người rồi thì cần phải trân quý, hãy làm một người chân chính để không lỡ mất cơ duyên này.