Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 121: Thử nghiệm




Hôm nay là hôn lễ của Phú Quốc Khánh, nhưng chỉ có mỗi Văn Trạch Tài cùng Triệu Đại Phi tới uống rượu mừng còn Điền Tú Phương, Trần Vân Hồng và hai đứa nhỏ không đi. Bởi lẽ các cô ấy bận rộn hàng hoá ngoài cửa tiệm. Hơn nữa đám cưới đám xin đông đúc, lại toàn những người xa lạ thế nên tốt hơn hết cũng cho lũ trẻ ở nhà luôn, để cánh đàn ông ra ngoài giao thiệp là đủ rồi.

Lần đầu tiên dự đám cưới trên thành phố lớn, Triệu Đại Phi không khỏi mắt chữ A miệng chữ O, đi hết từ kinh ngạc này tới kinh ngạc khác. Cũng may có Văn Trạch Tài ở bên kèm kèm chứ không thôi xấu hổ chết mất.

Triệu Đại Phi cố gắng kìm nén hưng phấn trong lòng, ghé sát tai Văn Trạch Tài thì thầm to nhỏ: “Sư phụ, cả đời con chưa bao giờ nhìn thấy cái đám cưới to như này luôn ấy. Nhớ hồi hôn lễ Đại Thuận con cứ tưởng như vậy là oách lắm rồi, không ngờ lại còn có thể oách hơn nữa. Ôi trời, nhìn từ cái cổng hoa đi vào đã thấy hoành tá tráng. Đúng là dân thành phố lắm tiền nhiều của có khác, đọc cái tên thôi là cũng thấy sang mồm…”

Chen chúc trong đám quan khách đông đúc, cuối cùng cũng tìm được một bàn trống để nghỉ chân. Văn Trạch Tài thong thả ngồi xuống rồi khẽ nhướng mày hỏi: “Tên gì cơ?”

Triệu Đại Phi nháy mắc cười hắc hắc: “Thì Phú Quốc Khánh đó!”

Phú Quốc Khánh, chỉ nghe thôi đã thấy vinh hoa phú quý, vui mừng hân hoan rồi! Quả thực là một cái tên rất hay và vô cùng ý nghĩa.

Nghe tin có thầy trò Văn đại sư tới chúc mừng, cả gia đình Phú Quốc Khánh lập tức bỏ hết mọi việc trên tay xuống, vội vàng chạy lại chào đón nồng nhiệt.

Ông Phú tươi cười niềm nở, tay bắt mặt mừng như thể đã thân quen từ lâu: “Văn đại sư, sự hiện diện của thầy là niềm vinh dự cho gia đình chúng tôi, quý hoá quá, quý hoá quá!”

Văn Trạch Tài mỉm cười lịch sự: “Chúc mừng ông bà, hôm nay là ngày đại hỷ của cậu Phú, thầy trò chúng tôi cũng hy vọng được dính chút phúc lành của gia đình ta!”

Phú Quốc Khánh đứng bên cạnh cha mẹ, không ngừng cười hề hề như thằng ngốc. Hôm nay chú rể rất nghiêm chỉnh trong chiếc áo Tôn Trung Sơn, tóc tai vuốt ngược thẳng thớm, trước ngực còn cột một bông hoa to đùng đỏ rực nữa chứ, công nhận là nhìn rất có không khí tưng bừng rộn ràng nhưng trông cứ mắc cười sao sao ấy!

Văn Trạch Tài quay sang bắt tay nhân vật chính của ngày hôm nay: “Đồng chí Phú, chúc mừng hạnh phúc, chúc hai vợ chồng bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm!”

Phú Quốc Khánh phấn khởi cười tíu tít, nhưng ngay khi định nói lời cảm ơn thì hai mắt bỗng nhiên bị bịt chặt cùng tiếng cười đùa vang lên bên tai: “Haha…Đoán đi…đố anh biết em là ai…haha….”

Sự việc diễn ra quá bất ngờ khiến tất cả những người có mặt đều lúng ta lúng túng không biết nên xử lý ra sao. Thấy Văn Trạch Tài nhíu chặt mày, bà Phú sợ anh khó chịu nên cuống cuồng giải thích: “Văn đại sư, thầy đừng giận, đây là con anh trai tôi, thằng bé…đầu óc thằng bé không được bình thường cho lắm, mong thầy thông cảm cho!”

Nhìn chàng thanh niên to xác nhưng hành động và lời nói không khác gì trẻ lên ba, đầu mày Văn Trạch Tài bất giác cau chặt. Người này chắc chắn có vấn đề!

Thấy Văn Trạch Tài không những không giãn cơ mặt mà ngược lại càng nhăn ác liệt hơn, ông bà Phú hoảng hốt liên tục nháy mắt ra hiệu cho cô gái có nhiệm vụ chăm sóc chàng ngốc kia.

Cô gái cười ngượng ngùng, vừa dùng sức lôi kéo chàng ngốc vừa hết lời dỗ dành: “Anh Trực, mình không chơi ở đây nữa, qua bên kia chơi đi, bên kia có cái gì vui quá trời kìa!”

Đáng tiếc Hạ Trực không chịu hợp tác, cậu càng túm chặt cánh tay Phú Quốc Khánh hơn, đồng thời bẹp miệng ngúng nguẩy: “Không đi không đi, anh muốn chơi với anh họ cơ, không đi đâu….”

Đối diện với thái độ khó chịu của mọi người, đặc biệt là sắc mặt vô cùng nghiêm khắc thậm chí có phần đáng sợ của Văn Trạch Tài, Quách Nguyệt Nguyệt khó xử vô cùng, cô càng ra sức kéo ngược Hạ Trực về phía mình: “Nào ngoan nào, chúng ta qua bên kia chơi, bên kia vui hơn nhiều…”

Thấy sự việc càng lúc càng thu hút sự chú ý của nhiều quan khách, Phú Quốc Khánh đành phải đứng ra giải vây: “Đi, anh đi sang kia chơi chung với em nhé, chịu không?!”

Tuy nhiên Văn Trạch Tài lại lên tiếng ngăn cản: “Từ từ đã, để tôi kiểm tra giúp cậu ấy.”

Lời này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, ai cũng bàng hoàng chết sững tại chỗ, đặc biệt là bà Phú, trống ngực bà đập thình thịch, tay chân run lẩy bẩy, mãi sau mới có thể lên tiếng nhưng vì hồi hộp quá thành ra chữ được chữ mất: “Văn đại…đại sư…tôi…ý thầy là…là…”

Là muốn khám bệnh cho Hạ Trực sao?!

“Nhìn biểu hiện của cậu ấy thì rất giống một người mà trước đây tôi đã từng gặp qua, thế nên muốn kiểm tra xem có phải cùng một loại bệnh hay không”, vừa nói Văn Trạch Tài vừa móc túi lấy ra một viên đường huơ huơ trong không khí: “Muốn ăn không?”

Kẹo này là ban nãy ở cửa lúc anh ký tên gửi tiền mừng, nhà trai đã tặng vài viên kẹo coi như đáp lễ.

Hạ Trực vô thức nuốt nước miếng ừng ực, hai tròng mắt không ngừng di chuyển theo viên kẹo trên tay Văn Trạch Tài, thèm thuồng liếm mép: “Kẹo, muốn ăn kẹo…”

Song cậu tuyệt nhiên không dám xoè tay ra xin mà lặng lẽ giương cặp mắt đáng thương về phía Quách Nguyệt Nguyệt.

Quách Nguyệt Nguyệt cắn cắn môi suy nghĩ chốc lát rồi khẽ gật đầu: “Ăn đi.”

Vừa rồi nghe ông bà Phú kính cẩn một tiếng đại sư, hai tiếng đại sư, Quách Nguyệt Nguyệt liền biết vị này chính là người đã cứu bà Phú lần trước thế nên cô không dám nói gì càng không dám phản đối.

Nhận được sự đồng ý của Quách Nguyệt Nguyệt, Hạ Trực vui vẻ vươn tay định bắt lấy viên kẹo, thế nhưng một giây trước khi cậu ấy chạm vào, Văn Trạch Tài đột nhiên thả tay để viên kẹo rơi tự do xuống đất. Theo quán tính, Hạ Trực liền cúi người nhào theo, đúng lúc này Văn Trạch Tài nhắm chuẩn đánh thật mạnh vào giữa gáy cậu ta.

“Bang!” một tiếng sắc lạnh vang lên, Hạ Trực ngã dúi dụi về phía trước, đến lúc ngồi lên được rồi cậu vẫn còn bàng hoàng mờ mịt ngẩng đầu nhìn chằm chằm Văn Trạch Tài, không hiểu tại sao tự nhiên lại đánh mình?

“Anh Trực!” Quách Nguyệt Nguyệt hốt hoảng la lên, toan chạy lại đỡ người dậy thì bị Văn Trạch Tài dứt khoát ngăn cản.

Văn Trạch Tài không nhiều lời mà chỉ nhàn nhạt hất hàm ra hiệu cho mọi người: “Nhìn mắt cậu ta đi!”

Tức khắc tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Hạ Trực đang ngồi bệt dưới đất. Bất ngờ thay, tròng mắt vốn trắng đen rõ ràng nay bỗng chuyển đen xì, cả con mắt chỉ tuyền một màu đen u ám, nom ghê rợn vô cùng!

“Aaaaaaaaa!” Bà Phú hét lên như thể nhìn thấy ma, run lẩy bẩy trốn sau lưng chồng, khóc không thành tiếng.

Còn Phú Quốc Khánh và Quách Nguyệt Nguyệt thì choáng váng chết sững, nhất thời không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Có lẽ hiện tại chỉ còn mỗi Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi là tỉnh táo nhất. Anh bình tĩnh sắp xếp công việc: “Đại Phi, mang rượu lại đây.”

Triệu Đại Phi nhanh nhẹn chạy lại bàn tiệc cầm một ly rượu trắng tới.

Văn Trạch Tài nhàn nhạt ra lệnh: “Cho cậu ta uống.”

Triệu Đại Phi quỳ một chân xuống, chuẩn bị đổ rượu thì Hạ Trực liên tiếp lết về phía sau, vừa bóp mũi vừa lắc đầu, liên tục la oai oái: “Thúi lắm, không uống đâu, không uống đâu….”

Hạ Trực càng thể hiện thái độ ghét bỏ, chống đối thì cặp mắt đen lòm kia lại càng quỷ dị ghê người. Mặc dù vậy Triệu Đại Phi cũng không hề tỏ ra nao núng, cậu bước hai bước dài, một tay mạnh mẽ chế trụ cằm đối phương, tay còn lại mau chóng trút toàn bộ ly rượu vào trong họng.

Hạ Trực lập tức nằm vật ra đất, vừa ho khan vừa khóc lóc thảm thiết: “Oẹ oẹ…khụ khụ…Nguyệt Nguyệt…tên xấu xa này cho anh uống nước thúi…thúi quá đi…oẹ oẹ…”

Cậu ta không ngừng giãy lên đành đạch, vươn tay hướng về phía Quách Nguyệt Nguyệt đòi được bế ẵm, an ủi.

Quách Nguyệt Nguyệt đau lòng vô cùng nhưng vị đại sư họ Văn cứ chằm chằm nhìn về hướng này khiến cô không dám mạnh động, giằng co mãi cuối cùng cô đành khó xử lên tiếng: “Đại sư!”

Văn Trạch Tài khẽ gật đầu.

Quách Nguyệt Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhào tới nâng Hạ Trực dậy, ôm chầm vào lòng không ngừng vuốt ve an ủi.

Lúc này tâm trạng cũng đã dần bình ổn chút đỉnh, bà Phú vội vàng nhắc khéo: “Mau che mắt nó lại, đừng để khách khứa sợ bỏ về hết là xui lắm đấy!”

Nghe lời, Quách Nguyệt Nguyệt lập tức làm theo, tuy nhiên tay mới giơ được một nửa thì chợt khựng lại giữa không trung….ơ kìa…mắt của Hạ Trực đã trở về bình thương rồi…Chuyện này là sao? Quách Nguyệt Nguyệt sợ hãi hít vào một ngụm khí lạnh, ngơ ngác nhìn về phía Văn Trạch Tài tìm câu trả lời.

Tuy nhiên Văn Trạch Tài vẫn điềm tĩnh trước sau như một, anh nhún vai cười cười: “Tôi chỉ làm một thử nghiệm nho nhỏ nghiệm chứng cho suy đoán của mình thôi. Còn hôm nay là ngày vui của đồng chí Phú, thiết nghĩ không nên làm những việc không liên quan. Nếu có thời gian thì hôm khác gia đình đưa cậu ấy tới gặp tôi.”

Được thế thì còn gì bằng, Quách Nguyệt Nguyệt mừng đến độ luống cuống tay chân, vừa khóc vừa cười rối rít nói lời cảm ơn. Cũng may cô ấy vẫn đủ tỉnh táo hỏi rõ ràng địa chỉ tiệm đoán mệnh của Văn Trạch Tài, không những vậy còn cẩn thận hẹn trước ngày giờ. Xong xuôi đâu đó, Quách Nguyệt Nguyệt mới yên tâm kéo Hạ Trực đang mếu máo ra khu vườn nhỏ sau hậu viện.

Sắp tới giờ đãi tiệc, khách khứa kéo đến mỗi lúc một đông, với cương vị là chủ nhà ông bà Phú đành phải cáo lỗi cùng Văn Trạch Tài rồi nhanh chóng chia nhau đi tiếp đón các vị khách.

Đương nhiên Văn Trạch Tài nào có chấp nhất vấn đề này, anh cùng Triệu Đại Phi cũng khẩn trương ngồi vào bàn, chuẩn bị nhập tiệc.