Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 120: Quỹ đen




Không để mọi người đợi lâu, Dương Ái Hoa kể ngay: “Đêm hôm ấy ba tôi về mắng tôi xối xả, nói tôi bất hiếu, không phải là đứa con ngoan của ông.”

Nói xong, hai vành mắt Dương Ái Hoa đỏ quạnh, nước mắt vòng quanh trực chờ rớt xuống. Ngồi bên cạnh, thím Dương cũng bắt đầu sụt sùi, vừa rút khăn mùi soa chấm chấm nước mắt vừa hướng về phía Văn Trạch Tài giải thích: “Ông nhà tôi mất bất đắc kỳ tử, lúc đó thằng bé này lại đang ở thành phố khác thế nên đâu có về chịu tang kịp đâu. Mấy anh nó đã cấp tốc báo tin ngay lập tức ấy chứ nhưng khi nó về tới nơi thì cũng đã là ngày hạ táng rồi!”

Văn Trạch Tài nhíu mày hỏi dồn: “Vậy cậu có làm đủ tứ phục không đấy?”

Tứ phục chính là khóc, quỳ, thiêu, cống. Trong đó “khóc” và “quỳ” thì dễ hiểu rồi, lời sao ý vậy, còn “thiêu” tức là đốt giấy tiền vàng mã và “cống” ý chỉ hành động dâng lễ hoặc đội mâm dâng lễ bao gồm hoa quả, đồ ăn thức uống cho người đã khuất.

Dương Ái Hoa gật đầu ngay mà không cần suy nghĩ: “Đều đã làm cả rồi!”

Văn Trạch Tài hỏi vặn: “Thật sự đã làm đủ cả bốn?”

Lúc này, Dương Ái Hoa bắt đầu do dự, cậu cẩn thận nhớ lại từng việc rồi khẳng định đầy quả quyết: “Chắc chắn đã làm đủ!”

Tuy nhiên, thím Dương đột nhiên lên tiếng phản đối: “Không, không đúng. Con còn thiếu cống!”

“Mẹ nhớ nhầm thế nào ấy chứ, sao lại chưa được, rõ ràng con…” nói được một nửa, Dương Ái Hoa chợt ngẩn ra như khúc gỗ rồi xấu hổ xác nhận: “chết rồi, con quên chưa cống thật. Hôm ấy chị dâu cả mua lễ giúp. Tại lúc đó con khó chịu trong người quá thế nên chỉ ra trước mộ cha quỳ đốt vàng mã thôi, xong xuôi là con đứng dậy đi về ngay, lễ vật cũng là do người khác dâng, từ đầu chí cuối con không động tới đồ lễ một lần nào.”

“Cái thằng này, sao chuyện quan trọng như thế mà lại có thể quên được cơ chứ, giời ời là giời…” thím Dương rối rít tít mù, vừa khóc vừa đánh bùm bụp vào bả vai con trai.

Kế đến bà quay sang, mếu máo sợ hãi hỏi Văn Trạch Tài: “Đại sư ơi, vậy là ba nó giận nên mới quay về trừng phạt Ái Hoa phải không đại sư?”

Tuy nhiên Văn Trạch Tài lại lắc đầu phủ nhận: “Không phải, là do mệnh cậu ấy năm nay phạm âm thế nên việc ông nhà về báo mộng chỉ là khởi đầu thôi. Người phạm âm không chỉ giấc ngủ bị ảnh hưởng mà sức khoẻ cũng rất dễ gặp vấn đề. Nếu muốn tránh xui rủi nạn kiếp thì cần phải thay phương hướng, đổi đường đi, sửa tướng hoán cải vận mệnh!”

Thím Dương chắp hai tay trước ngực, cung kính cẩn trọng: “Đại sư, mời thầy nói ạ, chúng tôi nhất định sẽ làm theo.”

Văn Trạch Tài khẽ gật đầu rồi quay sang hỏi Dương Ái Hoa: “Đầu giường cậu kê hướng nào?”

Vốn dĩ Dương Ái Hoa có hai chỗ ở thế nhưng trùng hợp thay cả hai nơi đều kê giường cùng một phương hướng, vậy nên Dương Ái Hoa đưa ra câu trả lời rất nhanh: “Hướng Tây Nam!”

Văn Trạch Tài bắt đầu chỉ điểm: “Ra về lập tức đổi sang hướng Bắc, còn nữa năm nay xuất hành tránh hướng Tây, đồng thời tuyệt đối không được tới những nơi âm khí nặng, tỷ như…”

Nói tới đây, Văn Trạch Tài chợt khựng lại, ho nhẹ một tiếng chọn lọc từ ngữ lịch sự dễ nghe hơn: “Tỷ như mấy nơi làm đàn ông vui vẻ, sảng khoái!”

Dương Ái Hoa chột dạ, tức thì ôm ngực ho sặc sụa. Thím Dương nheo mắt hết nhìn Văn Trạch Tài rồi lại nhìn sang thằng con nhà mình. Ủa, hai người này làm sao mà bỗng nhiên ho lấy ho để thế này?!

Không đợi Văn Trạch Tài dặn lần thứ hai, Dương Ái Hoa vừa đấm ngực thùm thụp vừa cuống quýt gật như bổ củi: “Được được, tôi nhớ rồi, cám ơn đại sư!”

“Giờ cậu vào đây, tôi lấy cho cậu hai đoá hướng dương. Sau khi trở về làm thành túi thơm lúc nào cũng phải mang theo bên người”, dứt lời Văn Trạch Tài đứng dậy, ra dấu cho Dương Ái Hoa đi theo mình.

Đúng lúc này, Triệu Đại Phi quay trở lại liền bị thím Dương túm ngay tại cửa, tò mò hỏi: “Này này cậu thanh niên, cậu cho thím hỏi mấy nơi khiến đàn ông vui vẻ, sảng khoái là chỗ nào?”

Triệu Đại Phi sờ sờ cánh mũi, không hiểu tại sao tự nhiên thím Dương lại hỏi tới chủ đề này nhưng vẫn thành thật trả lời: “Chính là mấy nơi mà trước đây người ta gọi là thanh lâu hoặc nhà thổ đấy thím. Nhưng mà giờ là thời đại mới rồi, các cô gái không tràn ra đường mời chào trắng trợn như trước đâu, mà chỉ ý nhị nói là dịch vụ khiến đàn ông được thoải mái, vui vẻ!”

Nghe tới đây, thím Dương tối sầm mặt mũi, không nói một lời, nhưng qua sắc mặt cũng đủ biết thím đang tức tối tới độ nào.

Một lát sau, Văn Trạch Tài dẫn Dương Ái Hoa ra tới, vừa đi anh vừa tiếp tục căn dặn: “Quẻ tượng của cậu khá xấu đấy, thế nên tốt hơn hết phải chiếu theo lời tôi mà làm có như vậy mới vớt vát được chút may mắn, phúc lành. Còn ngay khi cậu vi phạm một trong những điều trên thì chờ đón cậu phía trước chính là tầng tầng lớp lớp hung hiểm, tới lúc ấy không ai có thể cứu được cậu đâu!”

Dương Ái Hoa vội vàng gật đầu, vẻ mặt thận trọng tới không thể thận trong hơn: “Đại sư yên tâm, tôi sẽ nhất nhất làm theo những lời thầy dạy, đảm bảo không sai phạm nửa chữ!”

Đứng đợi sốt ruột nãy giờ, thím Dương hùng hổ lao tới đạp cho thằng con một phát rõ đau. Song khi quay sang Văn Trạch Tài thì thái độ lại tươi cười, mềm mỏng như hoa: “Đại sư, thầy vất vả rồi, đây là chút ít lòng thành của gia đình chúng tôi, thỉnh thầy nhận cho ạ!”

Thím ấy hành động quá nhanh quá nguy hiểm, thậm chí Văn Trạch Tài cũng phải tròn mắt kinh ngạc, tuy nhiên đến khi nhìn sang Triệu Đại Phi thì anh cũng đã ngờ ngợ hiểu ra vấn đề. Anh tủm tỉm cười, nhận bao lì xì bỏ vào túi đồng thời không quên mấy lời khách sáo quen thuộc: “Thím đừng nói vậy, đều là chuyện nên làm. Hai mẹ con về thong thả nhé, có việc gì cứ đến tìm tôi đừng ngại.”

Thím Dương cười cười cáo biệt rồi xoay người, xách tai thằng con lôi đi xềnh xệch. Hai mẹ con vừa bước chân ra khỏi tiệm, thím đã nghiến răng ken két mắng từ trên đầu mắng xuống: “Cái thằng không nên thân này, mẹ tìm cho mày không biết bao nhiêu con gái nhà đàng hoàng tử tế thì mày không chịu lại chạy tới mấy nơi hỗn tạp vớ vẩn để ăn chơi sa đoạ à? Mày giỏi lắm, đi về đây, mày đi về đây…mẹ đánh gãy chân mày để xem mày còn chơi bời, đàn đúm được nữa không!”

Vừa đau chân vừa đau tai, nhưng Dương Ái Hoa tuyệt nhiên không dám kêu la lớn tiếng, chỉ xuýt xoa mấy tiếng rồi ngoan ngoãn tập tà tập tễnh nhảy lò cò theo mẹ. Tất nhiên cậu nào dám chọc giận lão phật gia ở đây, lỡ chẳng may bà loa loa lên cho cả bàn dân thiên hạ thì có nước đội quần thôi!

Lúc này trông bộ dạng của Dương Ái Hoa thảm thương vô cùng, cái đầu cúi gằm khép nép một phép một tội chả dám hó hé nửa lời. Rõ ràng lớn tướng rồi nhưng không khác nào mấy cậu nhóc trốn học đi chơi bị mẹ xách tai cho ăn đòn. Triệu Đại Phi lè lưỡi, ái ngại cảm thán: “Rồi xong, hình như con lỡ miệng hại anh ta rồi!”

Văn Trạch Tài lắc đầu cười khẽ: “Cũng không tính là hại, có thím Dương canh chừng cẩn mật chắc chắn cậu ta sẽ không dám làm bậy.”

Triệu Đại Phi cười hắc hắc, cho chừa cái tội thích hoa thơm bướm lạ này! Ấy chết, quên mất rồi, Đại Phi vỗ đầu cái bốp rồi cuống quýt định phi ra cửa: “Ôi, hình như sư phụ quên không căn dặn họ khi về phải làm lễ cống rồi, để con đuổi theo…”

Cũng may Văn Trạch Tài nhanh tay nhanh mắt cản kịp: “Không cần, thầy dặn rồi!”

Nói đoạn, anh rút phong bao lì xì đỏ chót ra, nắn nắn một chút, ồ cũng dày ra trò nha, được đấy. Sau đó, anh lại đủng đỉnh nhét trở lại túi mình.

Chứng kiến một màn này, Triệu Đại Phi liền nhắc nhở: “Sư phụ, thầy không thể lập quỹ đen được!”

Văn Trạch Tài tối sầm mặt: “Bậy bạ, thầy lập quỷ đen lúc nào!”

Triệu Đại Phi trỏ trỏ vào một bên túi quần phồng căng: “Thì đây thôi, trước đây thu được bao nhiêu thầy đều nộp hết cho sư mẫu. Lần này âm thầm đút túi mình, không phải muốn lập quỹ đen thì là gì. Ai da, sư phụ à, làm vậy không tốt tí nào đâu, chẳng may sư mẫu biết được là lớn chuyện đấy nha!”

“Không phải không đưa mà là chưa đưa, để cuối ngày rồi đưa một lần chứ đưa lắt nhắt từng chút một mất thời gian!” Văn Trạch Tài đường hoàng đáp lời với vẻ mặt không thể chính nhân quân tử hơn.

Mà anh đây đúng là liệu sự như thần, quả nhiên cuối giờ chiều cửa hàng lại có lộc tìm tới. Vị khách lần này vẫn là một bà thím, thím ấy muốn tính ngày lành tháng tốt để chồng xuất hành đi làm ăn xa.

“Chồng tôi muốn xuôi về phương Nam làm ăn. Đường xá xa xôi, đi một lần có khi cả năm mới có thể trở về, cho nên tôi muốn tính ngày đẹp để ông ấy lên đường bình an, may mắn. Đại sư, nhờ thầy xem giúp trong vòng năm ngày tới có ngày nào tốt không vì ông ấy chỉ có thể ở nhà nhiều nhất năm ngày là phải xuất phát rồi.”

Phải công nhận bà thím hiền lành chân chất thật đấy, có bao nhiêu là tồng tộc kể ra bằng hết, không hề có một chút đề phòng kẻ gian gì cả.

Văn Trạch Tài lắc đầu bật cười nhưng không sao, thánh nhân đãi kẻ khù khờ mà lại, cứ thiện tâm ắt gặp phúc báo, khôn lanh quá nhiều khi lại tự hại mình!

“Ngày mai, mùng ba tháng hai âm là ngày Ất sửu (1) lại còn thêm chòm sao Lâu (2) nữa, có nghĩ là thiên thời địa lợi nhân hoà, làm gì cũng thuận lợi may mắn.”

Nghe Văn Trạch Tài nói vậy, thoạt đầu bà thím mừng lắm nhưng rất nhanh lại rơi tõm vào trạng thái buồn bã cùng khổ sợ. Thím vui vì chọn được ngày đại cát đại lợi nhưng buồn vì ngày ấy quá gần, chẳng còn ở cạnh chồng được bao lâu.

Thím đặt xuống một hào trả phí, cúi đầu cảm ơn rồi buồn buồn ra về đặng chuẩn bị vài món ăn ngon, sắp xếp tư trang hành lý tiễn chồng lên đường.

Nhìn theo bóng lưng gầy gò, tất tả của người phụ nữ, Triệu Đại Phi không khỏi thắc mắc: “Sư phụ, sao dạo này lắm người kéo nhau xuôi xuống phương Nam thế nhỉ. Bộ ở đó có vàng chắc?!”

Văn Trạch Tài ném tờ báo giấy cho thằng đệ: “Hiện tại quốc gia đang đẩy mạnh phát triển kinh tế tại khu vực duyên hải thế nên thu hút nhiều nhân công là lẽ đương nhiên. Có rảnh thì chịu khó đọc nhiều sách báo vào, có ích lắm đấy!”

Triệu Đại Phi cười hắc hắc, cậu kéo cái ghế đẩu ra trước cửa, ngồi dựa sát vào tường, vắt chân chữ ngũ, hơi nghiêng nghiêng đầu tập trung đọc từ trang báo đầu tiên.

===

Chú thích:

(1)Ngày Ất Sửu là ngày Trương công tài nữ phượng mao, giờ Dần, Mão xuất hành có quý nhân đón dẫn sẽ đại cát. Giờ Ngọ, Mùi, Không Vong. Sinh môn ở Đông bắc. Tử môn ở Tây nam, Hưu môn ở Bắc.

(2)Sau Lâu là chòm sao thuộc Bạch Hổ ở phương Tây, cung Tuất, cầm tượng con chó, có ngũ hành Kim thuộc Kim Tinh, chủ trì ngày thứ 6, là sao tốt (kiết tú). Sao Lâu chủ về người của đều hưng thịnh, thăng quan tiến chức, hôn thú sinh đẻ thuận, con cái tốt.