Phát hiện Văn Trạch Dũng đã rời đi, Văn Trạch Tài ra hiệu cho mọi người ngừng diễn, đồng thời xoa đầu hào phóng khen ngợi Thiên Nam: “Con trai giỏi lắm, sau này nếu không học được Tướng thuật và Mệnh thuật thì con có thể đi theo con đường diễn kịch đấy!”
Công nhận thằng nhóc siêu thật, nói khóc là khóc được ngay, lại còn nước mắt nước mũi tùm lum thảm thương hết sức, càng làm tăng thêm tính chân thực cho vở kịch. Chắc cũng nhờ vậy mà thằng Văn Trạch Dũng mới yên tâm bỏ về sớm.
Ai ngờ Thiên Nam lại không mấy thích thú trước lời khen tặng của cha, thằng bé thẳng lưng, nghiêm túc tuyên bố: “Con nhất định sẽ học giỏi Tướng thuật và Mệnh thuật!”
Đứng bên cạnh, Hiểu Hiểu dựng ngón cái, hét lớn: “Đúng, anh Thiên Nam là số một, anh Thiên Nam giỏi nhất!”
Được em gái tâng bốc, Thiên Nam sướng nở mũi.
Buổi tối, chả hiểu Viên Vệ Quốc nghe được ở đâu mà bực bội chạy sang bên này, kiếm Văn Trạch Tài chất vấn: “Tại sao anh lại bảo Thiên Nam đi theo nghiệp con hát, hả?”
Văn Trạch Tài khẽ cười: “Sao? Giờ bảo vệ đệ tử dữ hen!”
Viên Vệ Quốc xù lông nhím: “Văn Trạch Tài, tôi nói cho anh biết, anh mà dám…”
Tuy nhiên lời còn chưa dứt đã nghe bên ngoài có tiếng mở cổng, theo sau đó là thanh âm kinh ngạc xen lẫn vui mừng của Điền Tú Phương vang lên: “A, đồng chí Chung đấy à, tìm nhà có khó không, mau vào trong ngồi chơi!”
Chết mẹ, đánh tới tận đây rồi cơ à, nhanh vãi! Viên Vệ Quốc biến sắc, vội vàng núp sau lưng Văn Trạch Tài đồng thời nhỏ giọng thì thầm: “Coi như tôi nợ anh một lần!”
Văn Trạch Tài nghẹn cười, hỏi với ra: “Tú Phương, ai đến thế em?”
Điền Tú Phương đáp lời: “Là đồng chí Chung Nhiên anh ạ.”
Chung Nhiên động động cánh mũi, kích hoạt khứu giác đến khi phát hiện một cỗ mùi hương quen thuộc, cô bất giác nở nụ cười ngọt ngào, sau đó dắt tay con rối tiến vào sân.
Đứng ngoài cửa bếp, Trần Vân Hồng cùng Triệu Đại Phi dán chặt mắt vào “đứa nhỏ” đi sát bên chân vị khách, đồng thời lông tóc trên người cũng âm thầm dựng ngược. Hình như đứa trẻ này hơi kỳ kỳ thì phải, cứ có cảm giác rờn rợn sao ấy!
Thương tình, Thiên Nam và Hiểu Hiểu liền bật mí đó không phải người thật mà chỉ là con rối thôi. Nghe xong, Trần Vân Hồng hoảng loạn tột độ, cô vội vã úp mặt vào bả vai chồng. Triệu Đại Phi vòng qua ôm vợ vào lòng mà cánh tay cũng vô thức run bắn lên, tuy nhiên cái miệng vẫn cố nói cứng: “Sợ cái gì, chỉ là món đồ chơi vô tri vô giác thôi mà….”
Ai ngờ vừa dứt lời, con rốt đột nhiên lắc mình, bước từng bước tiến đến trước mặt bọn họ.
Một màn này quá bất ngờ và quỷ dị doạ Triệu Đại Phi sợ nhảy dựng, suýt chút ngã ngồi xuống đất.
May thay đúng lúc này Chung Nhiên nghiêm giọng quát: “Quay về ngay!”, sau đó cô quay sang mỉm cười dịu dàng với đám Triệu Đại Phi: “Con nhỏ này nóng tính lắm, ai mà nói gì nó là nó nổi giận ngay à, mong mọi người thông cảm cho.”
Nghe được hiệu lệnh, con rối lập tức xoay người lại, nghiêm chỉnh đứng bên canh Chung Nhiên, nắm lấy tay cô tiếp tục hướng thẳng vào trong phòng khách.
Bên ngoài, vợ chồng Triệu Đại Phi vẫn chưa kịp hoàn hồn, người đứng người ngồi nép sát vào vách bếp, mặt mũi tái dại, run rẩy không thốt nên lời.
Thấy vậy, Điền Tú Phương vội vàng tiến tới đỡ Trần Vân Hồng dậy, ân cần hỏi: “Sao rồi? Không có việc gì chứ?”
Nương theo cánh tay sư mẫu, Vân Hồng loạng choạng đứng lên, nhưng vẫn không quên nhoài sang đánh cho ông chồng vài cái: “Chuyên môn nói năng không suy nghĩ, sáng nay sư phụ đã dặn thế nào mà chưa gì anh đã quên rồi?!”
Triệu Đại Phi lập tức tát hai cái vào miệng tự trừng phạt: “Anh sai anh sai, là do anh sai. Vợ à, em không sao chứ?”
Nói rồi cậu rối rít xoay một vòng kiểm tra từ đầu xuống chân xem vợ có bị gì không.
Tại phòng khách, với cương vị là chủ nhà, Văn Trạch Tài nồng nhiệt mở lời chào: “Ồ, quý hoá quá, đồng chí Chung, sao hôm nay mới chịu tới thăm chúng tôi thế này, nào mời cô ngồi chơi.”
Trong khi đó, người đứng sau lưng anh đang âm thầm cắn chặt răng, thậm chí nín cả thở luôn. Giả dụ giờ có một điều ước, thể nào Viên Vệ Quốc cũng ước mình tàng hình luôn cho rồi!
Thế nhưng vì thị lực yếu thành ra khứu giác của Chung Nhiên cực kỳ nhạy bén, hơn nữa trên thế gian này vạn vật đều có mùi hương riêng biệt, chỉ cần một làn gió thoảng qua nơi chóp mũi là cô có thể dễ dàng nhận biết dấu ấn cá nhân của từng người, đằng này lại còn là người mà cô đã thầm thương trộm nhớ bao lâu thì sao có thể nhầm lẫn được!
Nụ cười trên khoé miệng Chung Nhiên càng lúc càng sâu, thanh âm cũng dịu dàng mềm mại hơn hẳn: “Trên đường tới đây tôi tình cờ gặp một người bạn cũ nên đã ở lại đón năm mới cùng gia đình cô ấy.”
Văn Trạch Tài gật đầu, lịch sự duỗi tay: “Mời cô ngồi xuống uống chèn trà nhạt.”
“Cám ơn anh Văn”, Chung Nhiên ỏn ẻn ngồi xuống còn con rối thì lập tức tiến về hướng Văn Trạch Tài.
Văn Trạch Tài biết thừa mục tiêu không phải là mình vậy nên cứ bình thản mà thưởng trà thôi. Tuy nhiên, khi anh hơi cúi người bưng tách trà lên lại vô tình để lộ ra cái đầu nhấp nhô của anh chàng phía sau.
Đúng lúc này, Viên Vệ Quốc chạm phải ánh mắt con rối, anh thầm than một tiếng “chết mẹ rồi!” đồng thời định co giò bỏ của chạy lấy người thì đột nhiên cảm thấy cổ bên phải hơi ngưa ngứa, hình như có một hơi thở mềm mại, nhẹ nhàng mới vừa phớt qua thì phải.
Linh cảm trỗi dậy, Viên Vệ Quốc tính quay sang cầu cứu Văn Trạch Tài thì giật mình hoảng hốt vì không thấy bóng dáng Chung Nhiên đâu nữa. Ơ hay, mới vừa còn ngồi uống trà ở đây cơ mà?!
“Anh Vệ Quốc, sao anh cứ trốn em mãi thế!”
Đúng lúc này, một thanh âm dịu dàng pha chút bẽn lẽn bất thình lình vang lên bên tai khiến cả người Viên Vệ Quốc bất giác run lên, con ngươi trố lồi suýt chút rơi cả ra ngoài.
Cảnh này hài hước đến độ Văn Trạch Tài ngày thường lịch sự là thế mà hôm nay cũng phải thất thố trước mặt khách. Anh sặc trà, ho sặc ho sụa, đấm ngực bùm bụp mãi mới bình ổn được hơi thở.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi có việc ra ngoài chút, hai vị cứ tiếp tục đi…hmm…tự nhiên nhé!”, dứt lời Văn Trạch Tài vội vã rời khỏi nhà chính và tất nhiên không quên khép chặt cửa, nhường lại không gian riêng tư cho đôi trẻ.
Đứng ở trong này, Viên Vệ Quốc nghiến răng ken két, âm thầm chửi rủa mười tám đời tổ tông nhà Văn Trạch Tài.
Nhưng việc đã đến nước này, không thể chạy thôi thì đành đối diện vậy. Viên Vệ Quốc cứng nhắc xoay đầu, miễn cưỡng nở nụ cười không khác gì mếu: “Nhiên Nhiên, không phải anh đã nói rõ ràng với em rồi hay sao?”
“Chẳng phải hồi còn bé anh đã hứa sau này lớn lên sẽ cưới em về làm vợ còn gì!” Chung Nhiên chu mỏ làm nũng. Cô kéo Viên Vệ Quốc cùng ngồi xuống ghế, con rối kia cũng lập tức dán người lại gần.
Có trời mới biết ngay lúc này đây Viên Vệ Quốc chỉ muốn đột quỵ luôn cho rồi, giải thích bao lần mà vẫn cứng đầu không chịu hiểu là sao?! Cậu kéo kéo khoé miệng, lặp lại câu mà mình đã từng nói hàng nghìn lần trước đây: “Đó là vì em gài hàng anh!”
Trước đây, Viên Vệ Quốc và Chung Nhiên là hàng xóm láng giềng sống cùng một khu. Bởi vì Chung Nhiên là con gái của bậc thầy con rối, hơn nữa cơ thể lại bẩm sinh yếu ớt thành thử đám trẻ ở đó không một ai chịu chơi cùng cô. Mà Viên Vệ Quốc cũng vì có mẹ là kỹ nữ nên bị tất cả mọi người xung quanh cô lập. Cùng cảnh ngộ, hai đứa trẻ mau chóng kết thân, tuy nhiên từ đầu chí cuối Viên Vệ Quốc chỉ coi Chung Nhiên như em gái mà bao bọc, chở che. Còn Chung Nhiên thì lại khác, từ sớm cô đã nảy sinh tình cảm đồng thời hoàn toàn dựa dẫm, ỷ lại vào anh trai hàng xóm này. Sau khi biết chuyện, Viên Vệ Quốc lập tức nói rõ lòng mình, trước giờ cậu chỉ coi cô là em gái. Lúc trước đã vậy và sau này vẫn vậy, tuyệt đối không có khả năng thay đổi.
Song Chung Nhiên vẫn níu chặt lấy cánh tay Viên Vệ Quốc, lắc qua lắc lại nũng nịu: “Ứ ừ, em không biết, em chỉ biết chính miệng anh đã hứa sẽ cưới em thôi!”
Viên Vệ Quốc cảm thấy da đầu tê rần, ngay khi anh định rút tay ra thì ngờ đâu Chung Nhiên lại bật khóc nức nở: “Em tìm anh lâu như vậy mà anh nỡ lòng nào xua đuổi em sao, cha em đã mất rồi, giờ em bơ vơ một mình không nơi nương tựa. Vậy mà ngay cả anh cũng nhẫn tâm đẩy em đi sao?”
Cái gì, chú Chung mất rồi? Viên Vệ Quốc choáng váng vô cùng: “Nếu anh nhớ không lầm thì chú Chung mới ngoài ba mươi, tại sao chú lại ra đi sớm vậy?”
Mười sáu tuổi chú Chung đã có Chung Nhiên. Năm nay Chung Nhiên hai mươi tức là chú Chung mới bước sang tuổi ba mươi sáu. Hơn nữa cậu nhớ rất rõ thân thể chú ấy rất khoẻ mạnh, cường tráng nào có đau yếu như mẹ cậu đâu mà yểu mệnh mất sớm.
Thoắt cái sắc mặt Chung Nhiên cứng đờ, cô lắp bắp viện lý do: “Cha em…cha em lâm trọng bệnh….”
Viên Vệ Quốc đau xót gặng hỏi: “Trọng bệnh là bệnh gì?”
“Một…một loại bệnh nan y!”, Chung Nhiên bày ra vẻ mặt đau khổ tột cùng: “Anh Vệ Quốc, xin anh đấy, anh đừng hỏi nữa có được không, mỗi lần nhắc tới chuyện này là em đau lòng lắm.”
Viên Vệ Quốc mím chặt môi, nhẹ giọng dỗ dành: “Không sao không sao, mọi việc qua cả rồi. Em không chỉ có một mình, em còn có anh ở đây mà, anh sẽ chăm sóc em. Sau này anh cũng sẽ thay chú sắm sửa của hồi môn thật lớn để em về nhà chồng được nở mày nở mặt. Nhiên Nhiên, từ giờ trở đi anh là anh trai của em, là người thân của em. Em đừng buồn nữa, nhé!”
Chung Nhiên nhất thời á khẩu, nhưng thôi đầu xuôi thì đuôi mới lọt, cứ phải vào được cửa trước đã, rồi từ từ tiến hành từng bước một. Cô không tin không thể cảm hoá được tảng băng này!