Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 116: Lưỡng lự




Hàn huyên tâm sự một hồi, Viên Vệ Quốc tính dẫn Chung Nhiên ra ngoài giới thiệu với mọi người thì ngờ đâu vừa mở cửa ra đã trông thấy cả gia đình Văn Trạch Tài xếp thành một hàng dài, rướn cổ hóng hớt về phía này.

Viên Vệ Quốc thoáng bối rối, ho khụ một tiếng rồi giới thiệu ngắn gọn: “Ờhm…đây là em gái tôi, Chung Nhiên!”

Chung Nhiên ghét cái danh xưng này cực kỳ tuy nhiên với tình thế trước mắt đành phải miễn cưỡng chấp nhận thôi, cô xoay về hướng mọi người, nở một nụ cười thân thiện: “Từ giờ trở đi em sẽ sống cùng anh Vệ Quốc, các anh chị có việc gì cần cứ sang kiếm em đừng ngại.”

Từ đầu chí cuối, sự chú ý của Thiên Nam chỉ dồn vào một điểm duy nhất đó là con rối đi bên cạnh Chung Nhiên. Ngay lúc thằng bé định phát biểu ý kiến, Văn Trạch Tài đã nhanh tay bịt kín miệng nó lại rồi tự nhiên cười nói phá tan bầu không khí ngượng ngùng: “Được vậy thì tốt quá rồi, ngày mai mời cô Chung sang nhà ăn bữa cơm cho vui nha. Lần trước gặp nhau cập rập quá, không kịp chiêu đãi cô.”

“Dạ vâng ạ, ngày mai chúng em sẽ qua”, Chung Nhiên cười tủm tỉm đáp lời, không quên nhấn mạnh hai chữ “chúng em” sau đó theo Viên Vệ Quốc đi về Viên gia.

Đợi hai người họ rời khỏi, Văn Trạch Tài mới buông Thiên Nam ra, nửa đùa nửa doạ: “Nếu con mà dám hỏi về thuật chế tạo con rối trước mặt sư phụ con thì chờ mà bị tét mông đi!”

Thiên Nam gãi gãi đầu: “Con không định học thật mà, con chỉ muốn làm một con búp bê cho Hiểu hiểu thôi. Chị Chung Nhiên lợi hại như thế nhất định sẽ biết làm búp bê.”

Hiểu Hiểu cũng ngọt ngạo phụ hoạ theo: “Cha, con muốn một em búp bê.”

Điền Tú Phương lắc đầu cười: “Con đấy, mới thế mà đã quên rồi. Bữa trước đứa nào sợ dúm dó trốn vào lòng mẹ hả?”

Hiểu Hiểu thè lưỡi lí lắc: “Nhưng giờ con hết sợ rồi!”

Lúc này sắc trời đã đen kịt, như mọi ngày chú Viên ngồi trên chiếc ghế mây trước thềm đợi con trai trở lại ăn cơm. Thế nên khi thấy nó dắt theo một lớn một bé về cùng, chú Viên hết cả hồn vội kéo con trai sang một bên thì thầm to nhỏ: “Cưới vợ khi nào? Con gái cũng đã lớn chừng này rồi, sao không nói cho cha biết hả?”

Viên Vệ Quốc luống cuống chưa kịp giải thích đầu đuôi ngọn ngành thì Chung Nhiên đã nắm tay con rối, tiến lên phía trước, bẽn lẽn gọi một tiếng: “Cha!”

Hả? Chú Viên bất ngờ bật ngửa, hết nhìn con trai rồi lại quay sang nhìn hai mẹ con cô gái kia, sau đó bật cười rồi thốt lên ba tiếng “ngoan…ngoan…ngoan”, sau đó chẳng biết nói thêm gì nữa. Ô, thế là tự dưng có con dâu và cháu nội à?!

Ngược lại Viên Vệ Quốc chỉ biết đưa tay đỡ trán không nói được lời nào.

===

Sáng hôm sau, tại phòng khách Văn gia, Văn Trạch Tài không chút khách khí mà phá lên cười ha hả: “Hahahahaha…”

Ngồi bên cạnh, Triệu Đại Phi không dám cười to như sư phụ nhưng cũng bịt miệng khúc kha khúc khích.

Phía đối diện, Viên Vệ Quốc đen mặt, gắt gỏng như mắm tôm: “Có gì hay mà cười? Phiền chết đi được!”

Nói xuông chưa đủ, cậu còn phải chồm sang đá một cái rõ đau mới có thể cắt được cơn cười sảng hồn của Văn Trạch Tài.

Lúc này Chung Nhiên đang cùng Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng làm bếp. Tuy đôi mắt cô không thấy đường nhưng vẫn có thể chỉ huy con rối hỗ trợ các chị mấy việc lặt vặt như nhặt rau hay bóc củ hành, củ tỏi.

Quay lại trên phòng khách, dưới sự nạt nộ rồi chuyển qua van nài thống thiết của Viên Vệ Quốc, Văn Trạch Tài mới ngưng cười nhưng cái giọng điệu vẫn ngứa đòn vô cùng: “Có một cô gái tốt như vậy mê mình như điếu đổ, đã vậy lại còn gọi chú Viên là cha luôn rồi, hay thôi mình hợp thức hoá luôn nhể, đầu năm cưới vợ cuối năm có thêm thằng cu thế là vừa đẹp!”

Tới nước này thì Viên Vệ Quốc gần như nổi đoá lên rồi: “Tôi sang kiếm anh là để cùng nhau tìm biện pháp giải quyết chứ không phải để cho anh mượn nước đẩy thuyền trêu chọc tôi nha.”

“Thì cũng đẩy vào ấm êm hạnh phúc chứ có đẩy vào dầu sôi lửa bỏng đâu mà chưa gì đã giãy nảy cả lên. Nào, ngồi yên tôi nhìn xem nào”, Văn Trạch Tài hơi nhổm dậy, nhoài sang nhìn chằm chằm vào cặp mắt Viên Vệ Quốc rồi tủm tỉm phán: “Rõ ràng hai người có nhân duyên, hà tất gì phải lừa mình dối người, vất vả chạy trốn duyên phận?”

Triệu Đại Phi sửng sốt, Viên Vệ Quốc lặng đi một lúc lâu mới buồn buồn cất lời: “Thì anh cũng biết rồi đấy, cô ấy mà đi theo tôi chắc chắn sẽ không có được kết cục tốt đẹp!”

Tất nhiên Viên Vệ Quốc tính được mình và Chung Nhiên có nhân duyên nhưng khổ nỗi đó lại là nghiệt duyên mới buồn chứ! Vốn dĩ Chung Nhiên sinh ra đã mang tướng bệnh tật giờ nếu kết duyên cùng anh thì chữ “tật” sẽ đổi thành chữ “tang”. Thử hỏi, anh làm sao có thể đứng nhìn người con gái mình thương yểu mệnh mất sớm? Vậy nên cách tốt nhất chính là đẩy cô ấy càng xa đời anh bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Chỉ cần biết cô ấy còn sống là anh cảm thấy yên lòng rồi!

Văn Trạch Tài ngồi lại xuống ghế của mình, thản nhiên cười nhẹ: “Cậu là một đoán mệnh sư, không lẽ cậu không biết trên đời này có một loại Mệnh thuật tên là sửa mệnh. Hơn nữa chúng ta còn có khả năng nhìn thấu tiền căn hậu kiếp thậm chí đoán trước được cả tương lai?!”

Không ngoa tí nào khi nói Đoán mệnh sư có đủ năng lực khống chế tất thảy vận mệnh trong lòng bàn tay. Chỉ là phải xem việc đó có xứng đáng để họ nghịch thiên sửa mệnh trả giá đại giới hay không mà thôi!

Nghe vậy, Viên Vệ Quốc cũng bắt đầu động tâm song trong lòng vẫn còn nhiều lắng lo chưa được tháo gỡ: “Nhưng vấn đề của Chung Nhiên không phải những thuật sửa mệnh thông thường là có thể giải quyết được.”

“Tất cả các loại thuật sửa mệnh tôi đều tinh thông” Văn Trạch Tài nói rất nhẹ nhàng đơn giản nhưng Viên Vệ Quốc biết rất rõ sức mạnh câu nói này lớn tới nhường nào.

“Để tôi suy nghĩ thêm đã!” Viên Vệ Quốc lại một lần nữa rơi vào trầm tư. Nhớ tới những lời chú Chung đã nói khi xưa và lý do vì sao đôi mắt của Chung Nhiên thành ra như vậy, Viên Vệ Quốc vô thức buông một tiếng thở dài bất lực. Anh biết, vấn đề của Chung Nhiên phức tạp vô cùng!

Trái với không khí có phần căng thẳng ở trên nhà chính thì dưới gian bếp, mấy chị em vừa nấu nướng vừa chuyện trò vô cùng rôm rả.

Tiếp xúc nhiều, Điền Tú Phương nhận thấy thật ra bản chất của Chung Nhiên chính là một cô gái thông minh, trong sáng, nhưng cũng rất lém lỉnh và nhiều mưu kế. Chẳng qua tất cả mọi sự khôn ngoan đó đều tập trung hết lên người Viên Vệ Quốc mà thôi.

Bữa tiệc chào đón hàng xóm mới diễn ra trong bầu không khí vô cùng vui vẻ và náo nhiệt. Cơm no rượu say, ai về nhà nấy, Điền Tú Phương mới có thời gian ngồi lại tâm sự cùng chồng.

Văn Trạch Tài thảnh thơi uống chén trà, nhà nhã nói: “Hai đứa này đúng là trời sinh một cặp!”

Điền Tú Phương cũng gật gù: “Nhưng còn phải xem sư phụ Thiên Nam nghĩ thế nào đã!”

Văn Trạch Tài liếc xéo một cái: “Còn nghĩ với chẳng ngợi cái gì nữa, em cảm thấy Chung Nhiên sẽ cho Vệ Quốc thời gian suy nghĩ chắc? Mỡ đã đến miệng mèo, chẳng chóng thì chày nó cũng bị người ta xơi tái thôi!”

Không biết bản thân đã trở thành “cục mỡ” trong miệng Văn Trạch Tài, Viên Vệ Quốc về nhà mà cứ buồn phiền nằm lăn qua lăn lại không tài nào chợp mắt được. Trong khi đó, Chung Nhiên ở buồng kế bên lại vui vẻ kê cao gối, ngủ say tít mít.

Sáng hôm sau, chú Viên mới có thời gian quan sát kỹ lưỡng đứa bé mà Vệ Quốc dẫn về. Mới đầu chú cứ đinh ninh nó là một bé gái tầm năm, sáu tuổi nhưng mà dưới ánh sáng mặt trời chú mới phát hiện mắt nó ngờ nghệch vô hồn nhưng tứ chi lại cử động bình thường. Ôi mẹ ơi, hoá ra nó chỉ là một con búp bê hình người chứ không phải người thật!

Chú Viên bàng hoàng, thậm chí tâm lý có phần bất ổn trước đồ vật lạ lùng này. Chung Nhiên và Viên Vệ Quốc phải thay phiên nhau giải thích rồi trấn an rã cả cổ họng, mãi tới ngày thứ ba chú mới thực sự bình tĩnh lại và bắt đầu tiếp thu sự tồn tại của con rối.

Buổi trưa, khi cả nhà ba người đang quây quần quanh mâm cơm, chú Viên bất chợt dừng đũa, bối rối hết nhìn con búp bê đang đứng cạnh Chung Nhiên rồi lại cúi xuống nhìn mâm đồ ăn, lưỡng lự hồi lâu chú mới chần chờ lên tiếng: “Nhiên Nhiên à, con đút cho con bé ăn chút gì đi!”

Ai dè Chung Nhiên lại ôm bụng cười chảy cả nước mắt: “Cha ơi, búp bê không ăn cơm cha ạ, con sẽ cho nó ăn cái khác, cha yên tâm con không bỏ đói nó đâu.”

Càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, thế là buổi chiều vừa ngủ dậy Chung Nhiên liền mò sang nhà bên này tìm Điền Tú Phương cùng Trần Vân Hồng kể chuyện. Ba chị em ôm nhau cười như nắc nẻ, đúng là khổ thân ông cụ, chắc phải một thời gian nữa ông mới hoàn toàn quen thuộc được.

Trong khi Chung Nhiên vui vẻ tám dóc cùng hội chị em thì Viên Vệ Quốc lại đang nghiêm túc cùng Văn Trạch Tài bàn chuyện chính sự.

Cậu thần thần bí bí hỏi: “Anh biết tại sao Chung Nhiên không nhìn thấy gì không?”

Ngờ đâu Văn Trạch Tài đáp tỉnh rụi: “Biết!”

“Bà mẹ!” Viên Vệ Quốc cụt hứng, cả một bụng chữ đang chuẩn bị xả bỗng chốc nghẹn ứ tại cổ họng!

Thấy mặt cậu chàng buồn bực như bị táo bón, Văn Trạch Tại lại càng mắc cười tợn, nhưng thôi không chọc cậu ấy nữa, anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Chung Nhiên là âm nữ, đôi mắt cô ấy chú định phải nhìn thấy những sự vật hiện tượng mà người thường không thể thấy được. Vậy nên chú Chung phong ấn đôi mắt ấy lại là vì hai lý do, một là muốn giúp Chung Nhiên không bị áp lực tâm lý, có thể sống đơn giản, thoải mái như đại đa số mọi người xung quanh. Hai là phong bế âm khí hòng trốn tránh sự truy lùng của Chu gia.”

“Không ngờ anh đã biết cả rồi!” Chu Vệ Quốc giật giật khoé miệng, trong đáy mắt không giấu được những cảm xúc phức tạp đan xen lẫn lộn.

Tuy nhiên Văn Trạch Tại lại lắc đầu nói thẳng: “Không phải chỉ mình tôi biết đâu. Biện pháp này của chú Chung chỉ có thể che mắt được những người không tinh thông Mệnh Thuật thôi. Chẳng sớm thì muộn, người của Chu gia cũng sẽ tìm được Chung Nhiên.”

Chu Vệ Quốc đau khổ nâng tay xoa mặt: “Vậy cho nên tôi càng không thể giữ cô ấy lại bên cạnh mình, nếu không…”

Chẳng may bị Chu Thất Thúc bắt về luyện công thì chỉ có một kết cục bi thảm vô cùng tận đó là sống không được mà chết cũng không xong!