Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 114: Làm giàu không khó!




Trước khi gia đình Văn Trạch Tài quay lại, Văn Trạch Dũng đã lén sang bên này đứng từ xa quan sát Triệu Đại Phi. Sau khi xác thực thuật có tác dụng, Văn Trạch Dũng mới mỹ mãn quay về nhà mình, đợi mấy hôm nữa sẽ xách tiền đi tìm lão đại sư kia, chính thức xử lý triệt để thằng anh trai đáng ghét.

Tuy nhiên ngày hẹn đã tới mà Văn Trạch Dũng đợi mãi chẳng thấy ông đại sư già kia đâu. Ước chừng một lúc lâu sau mới có một gã thanh niên trẻ tuổi đủng đinh đi tới. Điều đáng chú ý là ngoại hình gã thanh niên này xấu đau xấu đớn, mặt mày sần sùi, gồ ghề trông phát gớm.

Và tất nhiên người đó cũng không phải ai khác mà chính là Văn Trạch Tài, nhưng anh đã cẩn thận hoá trang thêm một lớp mặt nạ da gà, đến ngay cả vợ con còn chả nhận ra nữa là Văn Trạch Dũng.

Quả nhiên, Văn Trạch Dũng nhíu chặt mày, đầy vẻ nghi hoặc: “Anh là?”

Ai dè thái độ của đối phương cực kỳ kiêu căng ngạo mạn, không những không thèm trả lời mà còn hất cằm hỏi ngược lại: “Anh là Văn Trạch Dũng phải không? Sư phụ tôi có việc gấp nên đã rời đi rồi. Ông ấy bảo tôi tới đây giúp đỡ anh. Nào, có việc gì nói nhanh đi, tôi bận lắm.”

Đầu mày Văn Trạch Dũng càng nhíu gắt gao, hắn không ngừng đưa mắt nhìn lên nhìn xuống, nhìn tới nhìn lui cái người có vóc dáng tương đương mình nhưng thái độ thì bá đạo ngang ngược hơn hẳn. Mãi sau, hắn mới lẩm bẩm tự hỏi: “Đệ tử á? Đệ tử thì làm sao lợi hại bằng sư phụ được nhỉ?!”

Nghe vậy, Văn Trạch Tài khinh bỉ cười lạnh, chỉ chỉ vào ngực mình, tự hào giới thiệu: “Tôi xuất sư rồi, ra ngoài người khác phải kính cẩn cúi chào một tiếng thầy đấy, nếu anh không tin thì để tôi hạ thuật lên người anh nhá. Tự mình kiểm chứng là biết ngay thật giả chứ gì!”

Thôi cho xin, Văn Trạch Dũng sợ vãi linh hồn: “Ấy đừng đừng nha, tôi tin là được chứ gì, thầy đừng có mà hạ lung tung đấy. Lần này tôi trả tận mười đồng, thầy sử dụng cái thuật nào tàn nhẫn chút chút nha, ít nhất cũng phải nặng đô hơn lần trước.”

Văn Trạch Tài gảy gảy ngón tay: “Muốn như nào thì phải nói rõ ra chứ ở chỗ tôi nhiều thuật lắm, trong một lúc không thể kể hết được.”

Văn Trạch Dũng gãi gãi đầu ngượng ngùng: “Cái này không phải chuyên môn của tôi đâm ra có biết thuật thiếc gì đâu mà nói.”

Văn Trạch Tài nghiêng người, cố ý nói nhỏ vào tai Văn Trạch Dũng: “Dễ mà, cậu chỉ việc nói muốn “ngươi” đó phải trải qua những cảm giác gì là xong thôi.”

Vì chữ “người” và chữ “ngươi” giống giống nhau nên Văn Trạch Tài cố ý đọc trại ra và có lẽ Văn Trạch Dũng quá sốt ruột nên cũng không chú ý tới tiểu tiết này. Hắn ta khấp khởi miêu tả: “Tôi muốn tên đó ngày mưa phải chịu cảnh xương khớp đau nhức đi lại không được, còn ngày nắng thì nổi mẩn, ngứa ngáy khắp người…à tốt hơn hết là phải gãi đến độ trày da tróc thịt ấy…Đại sự, thầy có loại thuật nào như vậy không?”

“Có chứ, đương nhiên là có rồi!” Văn Trạch Tài tủm tỉm cười: “Nhưng mà thuật này không phải tiểu thuật nha, nếu muốn đối phương khó chịu trường kỳ thì phải bỏ nhiều sức lực đấy, này tiền….”

“Tiền không thành vấn đề chỉ cần được việc thì bao nhiêu cũng có”, Văn Trạch Dũng siết chặt bàn tay, không chút che giấu bản chất nham hiểm và tàn nhẫn từ trong cốt tuỷ.

Văn Trạch Tài nhẹ nhàng gật đầu ngay: “Được thôi, tiền trao cháo múc, đưa tiền trước rồi tôi mới làm việc!”

Văn Trạch Dũng mở túi tiền, hào phóng hỏi: “Bao nhiêu?”

Ai ngờ, Văn Trạch Tài nhàn nhạt phun ra con số khiến bất kỳ ai cũng phải hốt hoảng bật ngửa: “500”

Và dĩ nhiên, Văn Trạch Dũng cũng không phải ngoại lệ, hắn trợn trắng mắt như thể không dám tin vào tai mình: “Cái gì cơ?”

Văn Trạch Tài xoè hai tay, dửng dưng nhún vai: “Xì, không có tiền mà còn bày đặt đi kiếm đại sư!”

Dứt lời, anh toan xoay người rời đi.

Thấy vậy, Văn Trạch Dũng lật đật chạy lên chặn đường: “Sư phụ anh cũng chỉ lấy tôi có mười đồng, anh làm gì mà đòi tận năm trăm đồng nhiều vậy?”

Văn Trạch Tài khoanh hai tay trước ngực khinh khỉnh nói: “Lần trước sư phụ tôi chỉ sử dụng tiểu thuật, lần này là đại thuật tất nhiên phí phải cao hơn rồi. Còn nếu anh muốn rẻ thì cũng được thôi, nhưng mà tiền nào của đấy, ít tiền thi đừng đòi hỏi nặng đô nha.”

Thế nhưng 500 đồng đích thực quá nhiều, nhất thời Văn Trạch Dũng cũng chẳng bói đâu ra, hắn lấy ra năm mươi đồng, trực tiếp nhét vào túi áo ngực Văn Trạch Tài cười giả lả: “Ở đây có năm mươi đồng, nhờ thầy chọn giúp cái thuật nào có thể khiến đối phương mỗi ngày khi màn đêm buông xuống là lòng bàn chân ngứa râm ran, cái loại ngứa mà không gãi thì khó chịu, mà gãi thì đau thấu tim gan ấy.”

“Mỗi ngày?” Văn Trạch Tài rút năm tờ tiền ra huơ huơ trong không khí: “Haha anh cầm năm mươi đồng này về nhà tắm rửa rồi tranh thủ lên giường mà mơ đi. Có mấy chục đồng mà bày đặt yêu cầu nọ yêu cầu kia, đúng là hão huyền!”

Văn Trạch Dũng đau hết cả đầu: “Thế bao nhiêu mới được?”

Văn Trạch Tài xoè tay: “Thêm năm mươi đồng nữa, hiệu lực trong vòng một tháng.” Văn Trạch Dũng cắn răng, lần sờ trong túi móc ra thêm năm tờ nữa: “Thầy nhớ là đúng một tháng đấy!”

Văn Trạch Tài gấp một trăm đồng cất gọn vào túi, tủm tỉm cười: “Yên tâm. Ngày mai cậu có thể đi kiểm tra kết quả.”

Hời ơi, đúng là làm giàu không khó nha! Văn Trạch Tài vui như mở cờ trong bụng. Vốn dĩ hôm nay ra đây Văn Trạch Tài chỉ định tương kế tựu kế, hạ thuật ngược lại lên người Văn Trạch Dũng thôi. Thế nhưng không ngờ lại có thể kiếm tiền từ hắn. Lộc tới tận cửa sao nỡ khước từ. Thôi thì cứ thả dây để đó, kiếm thêm vài bận nữa, tới khi nào nó nghi ngờ rồi mình hạ sau cũng chưa muộn.

Song không phải chỉ có mình Văn Trạch Tài vui mà ngay lúc này Văn Trạch Dũng cũng hưng phấn cực kỳ, hắn hào hứng cười không khép được miệng: “Tốt tốt lắm, vậy trăm sự nhờ cả đại sư nhé, tối mai tôi sẽ đi xem.”

“Ài, nhờ vả gì, có tiền mua tiên cũng được mà lị. Sau này cần đối phó hắn thì cứ xách tiền tới tìm tôi nha, mười lăm hàng tháng tôi đều ở chỗ này!” Dứt lời, Văn Trạch Tài xoay người, nhẹ nhàng ôm một trăm đồng rời đi.

Văn Trạch Dũng cũng mau chóng rảo bước quay về nhà mình, mới tưởng tượng tới thảm cảnh Văn Trạch Tài sắp phải chịu đựng là hắn sung sướng như bay lên chín tầng mây, cơm tối cũng vì vậy mà ăn thêm hai chén, thậm chí còn vui vẻ hát ca, bộ dạng tươi tỉnh yêu đời hơi ngày thường rất nhiều.

Về phần Văn Trạch Tài, sau khi về tới nhà anh mau chóng lột cái mặt nạ da gà ra rồi giao nộp toàn bộ chiến lợi phẩm ngày hôm nay cho vợ: “Này em, anh mới trấn được từ chỗ thằng Văn Trạch Dũng đấy!”

“Trấn?” Điền Tú Phương ngơ ngác cầm mười tờ tiền mệnh giá cao trong tay mà chẳng hiểu gì: “Nó mà lại ngoan ngoãn đưa tiền cho anh hả?”

Văn Trạch Tài tự tin ngời ngời: “Chỉ cần anh muốn, không gì là không thể! À, em đưa năm mươi đồng cho vợ chồng Đại Phi nhá, lần này hai đứa nó vì anh nên mới bị liên luỵ.”

Tuy nhiên, vợ chồng Triệu Đại Phi sống chết không chịu nhận. Hơn nữa, mỗi lần nhắc tới chuyện này là Triệu Đại Phi lại áy náy không thôi: “Sư phụ, chuyện này không thể đổ lỗi hoàn toàn cho thầy được, cũng một phần do tính tình con nóng nảy bộp chộp, làm việc gì cũng không chịu nghĩ trước nghĩ sau, nên mới tạo cơ hội cho kẻ xấu hãm hại.” Tốt lắm, biết nhận ra sai lầm của chính mình thì mới có hy vọng sửa đổi và hoàn thiện bản thân. Văn Trạch Tài im lặng nghe đồ đệ giãi bày xong, anh mới từ tốn giảng giải: “Đại Phi, con là đứa có khả năng chịu khổ, tính tình rất quật cường, mạnh mẽ chỉ có điều con thiếu đi sự trầm ổn và trải nghiệm thực tế thế nên trong một số trường hợp con chưa biết cách nhẫn. Nên nhớ, việc nhỏ không nhẫn được, việc lớn khó mà thành!”

Triệu Đại Phi gục đầu nhận sai: “Dạ vâng, sư phụ dạy rất phải ạ.”

Văn Trạch Tài thở dài: “Cái này phải rèn luyện từ từ không phải ngày một ngày hai nói đổi là đổi ngay được. Về sau con cứ đi theo sư phụ chịu khó học hỏi thêm đi.”

Triệu Đại Phi rối rít vâng dạ: “Dạ vâng ạ, thưa sư phụ.”

Chiều hôm sau, trời chưa tối Văn Trạch Dũng đã sốt ruột mò sang bên này, thập thò trốn trong bụi cây sát tường bao nhà Văn Trạch Tài.

Để hỗ trợ việc nghe lén của cậu ta được thuận lợi hơn, Văn Trạch Tài cố ý kéo bàn trà ra sân. Một bên anh nhàn nhã thưởng thức trà thơm, một bên là Triệu Đại Phi đang bóp mũi, bóp cổ ra sức kêu gào thảm thiết.

“A, ngứa quá…ngứa quá đi mất…ngứa chết tôi rồi!!!”

“A…a…càng gãi…càng ngứa…ôi ôi chảy máu rồi…đau quá…”

Bên trong Triệu Đại Phi càng la hét bao nhiêu thì bên ngoài Văn Trạch Dũng càng hớn hở bấy nhiêu.

Chưa dừng lại ở đó, Thiên Nam với Điền Tú Phương còn kéo nhau ra tận ngoài cổng nói chuyện cho rõ ràng.

Thiên Nam diễn vẻ lo lắng: “Mẹ ơi, cha bị làm sao vậy hả mẹ?”

Điền Tú Phương phối hợp, thở dài thườn thượt: “Mẹ cũng không biết nữa, sáng nay đột nhiên cha con kêu ngứa gan bàn chân, rồi sau đó cứ gãi cho tới tận bây giờ, gãi đến độ bật máu mà vẫn còn gãi, haizzz…giờ không biết phải làm sao đây!”

Thiên Nam xoa xoa khoé mặt, nức nở chực khóc: “Nếu tình trạng này cứ kéo dài chắc cha không thể đi học được mất!”

Nghe tới đây, hai mắt Văn Trạch Dũng tức khắc vụt sáng, bởi lẽ Văn Trạch Tài nghỉ học bị tống cổ ngược về quê mới là điều hắn mong muốn nhất.

Tất nhiên Văn Trạch Dũng không chút nghi ngờ bởi hắn đã mò sang tận nơi tự mình kiểm chứng. Hơn nữa còn chính tai nghe được cuộc đối thoại giữa vợ và con Văn Trạch Tài, người lớn có thể nói dối chứ con nít thì đời nào!

Tuy nhiên hắn lầm to rồi, đấy là con nhà khác thôi chứ con nhà này thì không gì là không thể!