Triệu Đại Phi vội vàng lết khỏi giường, quỳ sụp xuống nền nhà, thành khẩn nhận lỗi: “Sư phụ, con sai rồi!”
Trần Vân Hồng nâng tay gạt nước mắt, mếu máo hỏi: “Sư phụ, rốt cuộc Đại Phi bị làm sao vậy sư phụ?”
Viên Vệ Quốc nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực, buồn cười lắc lắc đầu: “Haiza, còn làm sao được nữa, nếu không phải trong người cậu ta nổi sẵn máu ghen thì kẻ xấu sao có thể kiếm được cơ hội thả thất tâm trùng.”
Lúc này, Thiên Nam mới tiến lên tò mò hỏi: “Thất tâm trùng là cái gì hả sư phụ?”
Viên Vệ Quốc kéo Thiên Nam ôm vào lòng, lựa lời giải thích cho thằng bé dễ hiểu: “Thất tâm trùng là vật dẫn của thuật thất tâm. Khi một người bắt đầu nảy sinh lòng nghi ngờ, ghen tuông, đố kỵ cũng chính là lúc mở ra cánh cửa cho thất tâm trùng xâm nhập vào cơ thể, ký sinh ngay tại trái tim, âm thầm phá huỷ tâm trí họ. Những người bị trúng thuật dần già sẽ trở nên cọc cằn thô lỗ, hung bạo mất lý trí, không đủ khả năng khống chế hành vi cũng như lời nói của bản thân dẫn tới việc tổn thương chính mình và những người xung quanh. Trong thời hạn một tuần mà không kịp giải thuật, người bệnh sẽ vĩnh viễn mất đi bản tính ban đầu, mãi mãi đắm chìm trong đầm lầy tiêu cực, bài xích tất cả mọi thứ xung quanh, xem ai cũng như kẻ thù kể cả những người thân yêu nhất.”
Trần Vân Hồng há hốc miệng, quỳ sụp xuống kéo vai chồng mặt đối mặt với mình, nghẹn ngào nói trong nước mắt: “Đại Phi, chẳng trách mấy ngày nay em cứ cảm thấy anh là lạ, may mà sư phụ sư mẫu lên kịp chứ không thôi vợ chồng mình xong đời rồi.”
Triệu Đại Phi choáng váng, ngã ngồi ra đằng sau, run rẩy chắp vá lại mớ ký ức hỗn độn: “Con…con…tại hôm ấy ông khách tìm tới tận nhà, con tự nhiên nổi máu ghen nhưng vẫn đủ tỉnh táo để biết đấy là khách và vợ mình hoàn toàn trong sạch vì thế mới bỏ ra ngoài chứ mất công đứng đó lỡ đâu mất kiềm chế rồi lại buột miệng nói ra những lời không nên nói. Lững thững đi một hồi thì con trông thấy ở đầu hẻm bên kia có ông lão đang bày bàn cờ thế là con ngồi xuống định bụng làm vài ván giải khuây.”
Kể từ sau khi Triệu Đại Phi đọc thông viết thạo, Văn Trạch Tài liền dạy thêm cờ tướng với hy vọng sẽ giúp nó dưỡng tâm luyện trí, ai mà ngờ lại xảy ra cớ sự này.
“Đại Phi ơi là Đại Phi, con đấy, sư phụ thật không biết nói sao về con nữa!” Văn Trạch Tài thở dài, vươn tay nâng đồ đệ dậy.
Viên Vệ Quốc cũng thả Thiên Nam ra, nhàn nhạt nói một câu: “Lỗi cũng một phần do tôi, nếu tôi chịu khó sang bên này thường xuyên hơn thì cũng không đến mức đợi anh về mới phát hiện ra vấn đề.”
Văn Trạch Tài lườm một cái sắc lẹm: “Hừ, bớt nói vuốt đuôi đi!”
Ồ, làm gì căng dữ, Viên Vệ Quốc sờ sờ cánh mũi, cười hì hì: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt được kẻ đã hạ thuật Đại Phi.”
Nhưng suy cho cùng thuật thất tâm chỉ là một loại Mệnh thuật nho nhỏ, mang ý nghĩa trả thù là chính, không lẽ…Nghĩ tới đây, Văn Trạch Tài liền quay sang vặn hỏi: “Đại Phi, con nói thật cho thầy biết, sau khi thầy về quê, con ở trên này có gây thù chuốc oán hay đắc tội với người nào không?”
Triệu Đại Phi vội vã lắc đầu quầy quậy: “Dạ không không, con thề đấy sư phụ, con không hề gây oán kết thù với ai hết. Bữa ấy cũng là lần đầu tiên con sang hẻm bên đó chơi chứ trước giờ con chưa từng qua đó lần nào.”
Ngồi bên cạnh, Trần Vân Hồng cũng gật lia gật lịa phụ hoạ: “Vâng vâng thưa sư phụ, cái này con có thể làm chứng.”
“Vợ à, anh xin lỗi”, Triệu Đại Phi gục mặt, xấu hổ không dám đối diện với vợ.
Trần Vân Hồng nghẹn ngào: “Lỗi không phải mình anh, em cũng có phần sai, đáng lẽ chúng ta nên nói chuyện thẳng thắn ngay từ đầu thì chưa chắc đã ra nông nỗi này. Chồng à, em xin lỗi…”
Ơi là trời, diễn cái tuồng gì vậy trời, Văn Trạch Tài một tay che mắt, một tay xua đuổi: “Vợ chồng son kéo nhau vào buồng mà tâm tình!”
Í chết quên mất, Trần Vân Hồng ngượng chín người nhưng vẫn không quên hỏi thêm: “Sư phụ, vậy cơ thể Đại Phi có bị ảnh hưởng gì không, có cần uống thuốc gì không ạ?”
Chưa đợi Văn Trạch Tài đáp, Viên Vệ Quốc đã nhanh nhảu tiếp lời: “Thuốc thì không cần nhưng phải uống rượu ngâm thất tâm trùng trong vòng một tháng.”
Cái gì cơ? Triệu Đại Phi sợ tái mặt, nghĩ đến việc con trùng gớm ghiếc kia từng bò lúc nhúc trong tim mình vài ngày trời là đã thấy buồn nôn lắm rồi, giờ còn bảo đem nó đi ngâm rượu uống…ôi mẹ ơi…chắc chết quá!
Nhận thấy vẻ bài xích hiện rõ mồn một trên gương mặt Triệu Đại Phi, Văn Trạch Tài nhướng mày nói: “Còn một cách khác đó chính là uống một tháng dấm, tự chọn đi!”
Triệu Đại Phi lập tức vươn thẳng lưng, nhanh chóng đưa ra đáp án: “Con cảm thấy uống rượu vẫn tốt hơn.”
Rõ ràng mới một phút trước còn chê lên chê xuống ấy vậy mà một phút sau đã quay ngoắt thái độ khen ngon, người gì đâu mà thay đổi lập trường nhanh hơn chảo chớp, chọc cho Hiểu Hiểu cười lăn cười bò, phải bám vào người Thiên Nam nếu không ngã bổ kềnh ra đất mất.
Về rắc rối của Triệu Đại Phi, Viên Vệ Quốc đã đứng ra nhận điều tra vậy nên Văn Trạch Tài nhàn nhã ở nhà soạn đồ cùng vợ con. Lần này đi, ông bà ngoại nhét cho không biết bao nhiêu là quà. Mặc dù trên thành phố chả thiếu thứ gì nhưng sợ ông bà buồn nên Văn Trạch Tài vẫn cố gắng xách đi bằng hết.
“Đây là gà mái già đã được ủ muối, đây là thịt hong gió, còn đây là thịt khô gác bếp…” vừa lẩm nhẩm đọc tên Văn Trạch Tài vừa lôi từng thứ một ra, Triệu Đại Phi đứng bên cạnh nhanh nhẹn đón lấy rồi xếp gọn gàng lên trên bàn.
Kiểm tới cuối cùng, Văn Trạch Tài ngơ ngác gãi gãi đầu: “Ủa, anh nhớ còn có một bó hành tây với hoa tỏi non cơ mà nhỉ, hay là rớt xừ dọc đường rồi. Tú Phương, em có thấy hai bó hành tỏi đâu không?”
Điền Tú Phương từ trong bếp ló đầu ra: “Dạ, em để dưới này nè anh.”
Triệu Đại Phi cười hắc hắc: “Trời đất, sao sư phụ sư mẫu còn mang cả hành tỏi đi thế, không sợ dọc đường dập nát hết à?”
Văn Trạch Tài lắc đầu cười cười: “Ôi có biết đâu, tận lúc lên tàu mới phát hiện ra ấy chứ, chả biết bà nhét vào túi từ khi nào nữa.”
Mặc dù lời nói thì bất đắc dĩ nhưng trong mắt anh không giấu được niềm hạnh phúc và tự hào vì được cha mẹ vợ quan tâm lo lắng, thậm chí ông bà muốn gói ghém cho cả gạo mễ, lương thực ấy chứ. Nhưng khổ nỗi đường xá xa xôi, anh chịu, không tài nào khuân đi nổi.
Nhìn đống đồ chất đầy mặt bàn, Triệu Đại Phi hâm mộ vô cùng: “Công nhận chú thím Điền chu đáo thật! Đúng là cha mẹ thương con như trời như biển….”
Đáng tiếc, cậu không có phúc phần hưởng thụ tình cảm thiêng liêng và cao quý đó…
Hai hôm sau, Viên Vệ Quốc ghé chơi, trên tay còn lủng lẳng xách theo một bình rượu.
Văn Trạch Tài nhướng mày cười cười: “Ồ, nay có nhã hứng muốn mời tôi uống rượu à?”
Viên Vệ Quốc liếc xéo: “Xì, mơ đi. Tôi mang cho Đại Phi ngâm thất tâm trùng.”
Văn Trạch Tài nhún nhún vai: “Không ngờ cậu cũng biết quan tâm người khác cơ đấy!”
Tảng lờ câu nói mát, Viên Vệ Quốc hạ mông ngồi phịch xuống ghế, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tôi tra ra rồi, kẻ hạ thuật là con cháu thuộc dòng nhánh của Chu gia. Hắn thích đi chu du thiên hạ, hành tung bất định. Lần này hạ thuật cũng chỉ đơn thuần là nhận tiền làm việc cho người khác thôi chứ không có thù hằn gì với Đại Phi.”
Triệu Đại Phi sốt sắng hỏi ngay: “Ai, là ai ra tiền thuê hắn làm?”
Viên Vệ Quốc nhếch nhếch khoé miệng, nhìn thẳng vào mắt Văn Trạch Tài: “Là thằng em trai ruột yêu dấu của anh Văn đây, Văn Trạch Dũng!”
“Sư phụ!” Triệu Đại Phi uỷ khuất kêu lên một tiếng, kèm theo đó là vẻ mặt không khác gì mấy bà quả phụ chịu oan ức nữa chứ!
Văn Trạch Tài cảm thấy ê hết cả da đầu, anh vỗ vỗ vai thằng đệ trấn an: “Kêu cái gì mà kêu, xuống bếp bảo sư mẫu đền bù cho hai đĩa thịt nhá.”
Triệu Đại Phi cười hí hí, sau đó chạy ào đi tìm sư mẫu đòi ăn.
Đúng là cái thằng, nhiều lúc còn thấy nó trẻ con hơn cả Thiên Nam nữa. Đợi Đại Phi đi khuất, Văn Trạch Tài mới thu lại nét cười, nghiêm túc quay sang bàn chuyện cùng Viên Vệ Quốc: “Dạo này bộ nó rảnh lắm hay sao mà có thời gian đi đối phó với tôi?”
Viên Vệ Quốc nhàn nhã uống một ngụm trà: “Đương nhiên rảnh rồi, công tác mất, vợ đòi ly hôn ôm con về nhà ngoại, nhỏ em gái lăn đùng ngã ngửa ra ăn vạ đòi lấy lại của hồi môn. Nhưng được cái hắn có hai ông bà già che chở, ra mặt giải quyết hết. Cả ngày chỉ có mỗi việc ăn, ngủ rồi núp sau váy mẹ thôi. Rảnh rang như vậy không đối phó anh thì đối phó ai? Chẳng lẽ ngồi nhà chơi búng thun à?”
Viên Vệ Quốc phân tích không sai, từ ngày Văn Trạch Tài mở quán đoán mệnh, làm gì có ai không biết Triệu Đại Phi là đệ tử ruột của anh. Văn Trạch Dũng chẳng cần mất công mất sức đi tìm hiểu, hỏi đại một người dọc đường cũng biết ngay thôi.
Bữa đó đang lê la chán đời, Văn Trạch Dũng tình cờ bắt gặp một gã tự nhận tinh thông Mệnh Thuật. Thế nhưng tên Văn Trạch Dũng này cũng cáo già lắm, vì sợ bị lừa nên hắn quyết định thử nghiệm lên Triệu Đại Phi trước xem hiệu quả ra sao rồi mới xuống tay với Văn Trạch Tài.
Dừng một nhịp uống hớp nước cho thông giọng, Viên Vệ Quốc mới kể tiếp: “Hiện giờ cái gã họ Chu kia cũng biến mất rồi. Hai hôm nay tôi cố tình lượn quanh mấy con hẻm mà chả thấy tăm hơi gã đâu, chắc có lẽ đã nhổ neo đi nơi khác làm ăn. Tuy nhiên có một điều tôi dám khẳng định, cả gã lẫn Văn Trạch Dũng đều không biết thuật thất tâm trên người Triệu Đại Phi đã được giải. Vậy nên tôi mạnh dạn phỏng đoán không bao lâu sau, Văn Trạch Dũng sẽ lại tới tìm tên đó để tiếp tục hạ thuật, bởi người hắn muốn đối phó vốn là anh mà.”
Văn Trạch Tài híp híp mắt bắn ra một tia rét lạnh thấu xương: “Còn phải xem nó có cái bản lĩnh đấy không đã!”
Hừ, dám đụng vào anh à, xin lỗi, còn chưa đủ trình đâu!