Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 112: Thất tâm trùng




Đêm nay, Dương Chí Võ ngủ rất ngoan không nổi điên như đêm qua nữa nhưng thay vào đó là Triệu Chí Văn tự nhiên cầm gậy cầm gộc xông thẳng tới phòng ngủ của mẹ, phang tới tấp vào hai người đang nằm trên giường. Lại một lần nữa, Dương Diễm Cúc và Đỗ Lập An bị đánh thức trong trạng thái hoảng loạn tột độ. Tuy nhiên đến khi mở đèn lên thì phát hiện tình trạng của Triệu Chí Văn không khác Dương Chí Võ là mấy, tay chân nó khua búa xua loạn xạ nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền, đặc điểm dễ nhận thấy ở chứng mộng du!

Mặc dù không chứng kiến tận mắt nhưng Văn Trạch Tài hoàn toàn có thể khẳng định Triệu Chí Văn không làm sao hết, chỉ là nó cố tình mượn cớ đập cho Dương Diễm Cúc cùng Đỗ Lập An một trận mà thôi.

Song trong mắt người dân cả thôn, hai thằng con trai nhà Dương Diễm Cúc bị bệnh, thậm chí bệnh rất nặng là đằng khác.

Đối diện với vấn đề nan giải này, trên dưới Dương gia sầu trắng cả đầu, còn Đỗ Lập An thì điên tiết vô cùng. Bằng với trình độ của mình, Đỗ Lập An thừa hiểu trên đời này không có gì là vô duyên vô cớ nhưng khổ một nỗi hắn đã tìm hiểu cặn kẽ lắm rồi mà vẫn không sao tra ra nguồn cơn nằm ở đâu. Mẹ kiếp, đang yên đang lành bị ăn hai trận đòn thừa sống thiếu chết, đúng là đen hơn chó cắn!

Chớp mắt một cái đã tới ngày mồng 8 Tết, gia đình Văn Trạch Tài lưu luyến gác lại các cuộc vui, bịn rịn tạm biệt mọi người, khăn gói trở lại Liêu Thành tiếp tục học tập và làm việc.

May thay lần khởi hành này vô cùng thuận buồm xuôi gió, giữa đường không gặp bất cứ sự việc lạ lùng nào. Ba ngày sau, cả nhà đặt chân tới thành phố Liêu Thành. Sau khi ngồi thêm một chuyến xe về tới con hẻm cổ, Văn Trạch Tài cố tình lượn qua dãy cửa hàng, thấy cả hai căn tiệm đều khoá cửa im lìm, anh mới gật đầu hài lòng rồi dẫn vợ con đi bộ về nhà.

Tuy nhiên vừa mới đi tới tường bao đã nghe thấy hai vợ chồng Triệu Đại Phi và Trần Vân Hồng lời qua tiếng lại gay gắt:

“Có phải anh làm không?”

“Ừ, tôi làm đấy, thì sao?”

Văn Trạch Tài cùng Điền Tú Phương ngớ người quay sang nhìn nhau rồi hốt hoảng tông cổng chạy vọt vào trong sân: “Có chuyện gì vậy? Vân Hồng? Đại Phi?”

Vừa nhìn thấy sư phụ và sư mẫu lên tới, Trần Vân Hồng vội lao ra ôm chầm lấy Điền Tú Phương, ấm ức oà khóc nức nở.

Điền Tú Phương buông tay nải, kéo Trần Vân Hồng vào buồng nói chuyện riêng. Hai đứa nhỏ ngơ ngác nhìn quanh rồi quyết định chạy theo mẹ.

Ngoài phòng khách, Văn Trạch Tài đặt hành lý vào một góc sau đó tiến tới trước mặt Triệu Đại Phi nghiêm giọng chất vấn: “Tại sao lại cãi nhau?”

Triệu Đại Phi cúi gằm đầu, cọc cằn đáp chỏng lỏn: “Không có gì.”

Thấy thái độ của Triệu Đại Phi hơi bất thường, Văn Trạch Tài híp mắt quan sát đồng thời tiến gần lại gặng hỏi: “Không có gì là sao? Rõ ràng vừa rồi hai vợ chồng cãi nhau to thế cơ mà. Đi từ đằng xa đã nghe rõ mồn một, mà giờ bảo không có gì là sao? Trước đây là ai nói cưới vợ về để yêu thương, chiều chuộng hả?”

Triệu Đại Phi lạnh lùng đáp: “Cũng còn xem là lấy phải cái loại vợ gì đã!”

Văn Trạch Tài cau chặt mày, gằn giọng quát: “Lời này là có ý gì, nói rõ ra xem nào!”

“Hôm nọ có một gã đàn ông tới may quần áo. Hắn ta tỏ vẻ quý ông lịch thiệp hào phóng còn Vân Hồng thì niềm nở cười cười nói nói, nhìn rõ là ngứa mắt thế nên con mới trộm cắt nát số vải mà lão đặt may đồ!” Triệu Đại Phi lụng bà lụng bụng nói một tràng nhưng tuyệt nhiên cái đầu vẫn cúi gằm không buồn nhấc lên dù chỉ là một cái.

Sự kiên nhẫn đã lên tới đỉnh điểm, Văn Trạch Tài tức giận hét lớn: “Ngẩng cao đầu lên, nhìn thẳng vào thầy nói chuyện!”

Triệu Đại Phi run bắn người thế nhưng vẫn ngoan cố gục đầu nhìn xuống sàn, nhất quyết không chịu đối diện với Văn Trạch Tài.

Nói mãi không được, Văn Trạch Tài bực quá liền đẩy Triệu Đại Phi ngã nhào xuống đất rồi dùng một chân khống chế, ngăn không cho cậu ta bò dậy.

Nghe có tiếng va chạm, Điền Tú Phường cùng Trần Vân Hồng vội vã phi ra.

Thấy chồng ngã bổ nhào dưới nền đất, Trần Vân Hồng cả kinh thét lớn: “Đại Phi.”

Điền Tú Phương cũng gấp gáp lên tiếng khuyên nhủ: “Ông xã… có gì từ từ nói, anh đừng nóng!”

Song, Văn Trạch Tài vẫn không buông tay mà nghiêm giọng chỉ đạo con trai: “Thiên Nam chạy đi gọi sư phụ của con sang đây, mau lên!”, kế đến anh mạnh mẽ bẻ hàm dưới của Triệu Đại Phi ra, híp mắt quan sát rồi hỏi: “Vân Hồng, ba ngày nay nó lui tới những nơi nào?”

Trần Vân Hồng lo lắng đảo mắt nhìn chồng đang ra sức giãy giụa, nhưng sư phụ đã hỏi cô nào dám không trả lời: “Dạ, anh ấy ra đầu ngõ chơi cờ thưa sư phụ.”

Nghe ra sự run rẩy trong giọng nói của Trần Vân Hồng, Điền Tú Phương liền nắm lấy tay cô ấy như muốn biểu thị “chuyện đâu còn có đó, cứ bình tĩnh!”

Văn Trạch Tài chỉ gật đầu không đáp, sau đó anh banh rộng miệng Triệu Đại Phi ra, cùng lúc nhét cả ba đồng tiền vàng vào trong.

Triệu Đại Phi sợ điếng người, theo bản năng cố gắng vùng vẫy thật mạnh hòng tẩu thoát.

Xót chồng, Trần Vân Hồng định chạy lại giúp đỡ thì may thay đúng lúc Viên Vệ Quốc sang tới, kịp thời ngăn cản: “Cô đứng yên đây đừng nhúc nhích, Đại Phi trúng thuật rồi. Chị Văn, chị đóng toàn bổ cửa nẻo lại giúp em.”

“Cái gì? Thuật? Thuật gì cơ?” Trần Vân Hồng chết điếng, nghe như sét đánh ngang tai!

Trong khi Trần Vân Hồng vẫn chưa kịp hoàn hồn, Văn Trạch Tài đã thả Triệu Đại Phi ra, để mặc cậu ta túm lấy ngực, lăn lộn trên nền đất, kêu gào đầy đau đớn: “Aaaaaaaa….”

Nhìn khuôn mặt Triệu Đại Phi thoắt cái chuyển màu tím đen, Viên Vệ Quốc gần như khẳng định ngay: “Anh cho nó ăn kim loại?!”

Văn Trạch Tài không phủ nhận: “Đúng vậy, tôi nhét vào họng nó ba đồng tiền vàng! Về cơ bản thuật thất tâm thuộc hành mộc, chỉ khi kim-mộc gặp nhau mới có thể ép thất tâm trùng chui ra. Nào, cậu giúp tôi đè chặt nó lại, để tôi bắt trùng.”

Sau khi nghe sắp xếp, Viên Vệ Quốc không hỏi hai lời liền lập tức triển khai ngay. Cậu nhanh chóng ngồi hẳn lên người Triệu Đại Phi, cố định tứ chi không cho giãy giụa.

Thấy có khoảng trống, Văn Trạch Tài nhanh chóng điểm vài cái lên ngực Đại Phi.

Ngay khi anh vừa rút tay lên, Triệu Đại Phi lập tức nôn ra một đồng tiền vàng, sau đó là đồng thứ hai và kế tiếp là đồng thứ ba thế nhưng chờ mãi vẫn không thấy bất cứ con trùng nào.

Cả Văn Trạch Tài lẫn Viên Vệ Quốc đều cau chặt mày: “Quái lạ thật, trùng đâu? Thuật chưa giải làm sao thất tâm trùng biến mất được?!”

Không thể có chuyện vô lý như thế được, Viên Vệ Quốc xốc Triệu Đại Phi ngồi dậy, xoay người cậu ta lại rồi dùng hết sức bình sinh đánh một chưởng thật mạnh vào lưng khiến Triệu Đại Phi lại tiếp tục nôn thốc nôn tháo. Và trong đống thức ăn còn chưa kịp tiêu hoá hết có một sinh vật rất nhỏ phóng vụt ra rồi luồn lách tìm đường lẩn trốn.

Nhanh như chớp, Văn Trạch Tài phóng vụt theo không để cho nó mất dấu, còn Viên Vệ Quốc xốc ngang Triệu Đại Phi đặt lên giường, quay sang căn dặn ngắn ngọn: “Đổ liên tiếp dấm vào mồm cậu ta, tới khi nào ói ra mới thôi.”

Dặn xong, cậu xoay người, ba chân bốn cẳng phi ra sân hỗ trợ Văn Trạch Tài.

Đứng ở cửa phòng khách nhìn theo hai bóng lưng thẳng tắp của cha và sư phụ, trong lòng Thiên Nam bỗng dấy lên một sự quyết tâm mạnh mẽ. Cậu xin thề sẽ nỗ lực phấn đấu hết mình, để một ngày nào đó có thể giỏi giang như vậy, đủ bản lĩnh hoá giải mọi nguy nan, sẵn sàng giúp đời giúp người bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu!

Quay lại với cuộc rượt đuổi ngoài sân, quả thực là khá khó khăn cho hai người đàn ông trong việc chạy theo một con côn trùng bé tí ti. Văn Trạch Tài đuổi theo rất sát, nhân lúc thấy nó bò gần sát chân tường, anh lập tức phi thân đạp thật mạnh lên thân cây tùng mượn lực bật nhảy lên tường rào rồi lao đầu xuống nhanh như cắt, cơ hồ chân chưa kịp chạm đất thì tay anh đã khoá chặt mục tiêu.

Thất tâm trùng có màu trắng, cơ thể chỉ nhỏ bằng một cây kim khâu.

Viên Vệ Quốc cũng kịp thời chạy tới, xoè chiếc ống trúc ra: “Bỏ vào đây."

Văn Trạch Tài làm theo. Viên Vệ Quốc lập tức đóng nút lại thật chặt.

“Đi vào xem Đại Phi thế nào đã”, Văn Trạch Tài nói rồi rảo bước tiến vào phòng.

Ai dè còn chưa bước chân qua ngạnh cửa đã nghe thấy tiếng nôn oẹ dữ dội, cùng mùi dấm nồng nặc lan toả khắp không khí.

Triệu Đại Phi ngồi trên giường phun như cái vòi nước, Thiên Nam đứng bên cạnh, một bên bịt chặt mũi, một bên vươn chân đá đá cái thùng gỗ điều chỉnh theo hướng phun của Triệu Đại Phi, tránh làm dây bẩn ra sàn nhà.

Trần Vân Hồng ngồi bên mép giường, vừa vỗ nhẹ lưng cho chồng vừa khóc thút thít: “Anh à, anh không sao chứ?”

Điền Tú Phương thì hớt hải chạy vòng ngoài lo công đoạn múc dấm. Cô vừa xuống bếp bưng lên thêm một tô to bự chạng nữa, nhiệt tình hỏi: “Đây đây, dấm đây, uống thêm nhá?”

Vừa nghe thấy vậy, Triệu Đại Phi đã giãy lên như đỉa phải vôi: “Thôi thôi thôi, sư mẫu, con xin sư mẫu đấy, tha cho con đi mà….”

Uống nãy giờ, Triệu Đại Phi cũng đã thanh tỉnh được phần nào rồi.

Đúng lúc này Văn Trạch Tài bước vào, hai tay chắp sau lưng, không nể nang mà mắng thằng đệ ngay trước mặt tất cả mọi người: “Đáng đời lắm! Sư phụ đã dặn con thế nào, nếu không có việc gì thì tuyệt đối không được ra ngoài giao du lung tung cơ mà? Sống ở đây bao lâu nào giờ có thấy ai bày bàn cờ ở đầu hẻm đâu. Giờ tự nhiên thấy sự việc bất thường thì phải sinh lòng cảnh giác chứ? Mọi ngày dạy bảo như nào rời ra một cái là chữ thầy trả thầy hết hả?”