Đại béo cuộn chặt tay thành nắm đấm, hừ hừ: “Mẹ cái thằng ranh con đáng chết!”
Văn Trạch Tài vươn tay nhéo nhéo cái má bánh bao của nó, nhẹ nhàng khuyên răn: “Mùng một đầu năm không được nói bậy, cẩn thận cha cháu nghe thấy là no đòn đấy!”
“Nghe thấy cái gì?” Đúng lúc này, Điền Kiến Quốc từ ngoài sân tiến vào, cất giọng ồm ồm khiến tụi nhỏ giật nảy mình.
Đại béo và Nhị béo lén lén liếc nhau rồi nhanh chân chuồn lẹ. Điền Kiến Quốc đuổi theo không kịp, tức giận đứng giữa sân quát to: “Hai thằng nhóc chết bầm, có đứng lại không thì bảo?”
Trong nhà, Hiểu Hiểu ôm bụng cười lăn lộn còn Văn Trạch Tài thì lớn tiếng gọi với theo: “Anh cả, ngày tư ngày Tết đừng đánh tụ nhỏ nghen?”
Chả biết ông anh vợ có nghe thấy không… mà điệu này chắc là không mất. Chưa gì mới ngày đầu năm mà ba cha con đã rượt đuổi nhau trên đường làng rồi, thiệt tình!
Đứng bần thần trước cửa phòng, Thiên Nam gục đầu nhìn chiếc quần vừa mới thay, khoé miệng khẽ nhếch để lộ nụ cười mờ ám.
Nửa đêm hôm ấy, Dương Diễm Cúc và Đỗ Lập An đang say giấc nồng thì giật mình tỉnh giấc bởi cửa phòng bỗng nhiên bị đá văng. Chưa kịp hoàn hồn xem có chuyện gì đã thấy Dương Chí Võ nhào lên giường, điên loạn vừa cào vừa cắn.
Dương Diễm Cúc sợ muốn ngất xỉu: “Áaaaa….cái gì thế này?”
“Chí Võ, Chí Võ, có chuyện gì vậy con?” Đỗ Lập An bình tĩnh hơn, hắn ôm chặt lấy con trai rồi quay sang chỉ đạo vợ: “Mau bật đèn lên xem nào.”
Dương Diễm Cúc lật đật chạy lại công tắc ấn nút mở đèn. Nương theo chút ánh sáng mờ mờ, chỉ thấy Dương Chí Võ hai mắt nhắm nghiền nhưng tay chân thì không ngừng giãy giụa trong vô thức. Dương Diễm Cúc sợ nhũn người, lắp ba lắp bắp nói không thành tiếng: “Nó…nó bị động kinh à?”
“Không phải!” Đỗ Lập An lắc đầu phản bác: “Có vẻ giống bị mộng du hơn….Ai da….”
Còn chưa nói hết câu, Đỗ Lập An đã hét lên đầy đau đớn. Hoá ra hắn khống chế không chặt, bị Dương Chí Võ nhào lên cắn một phát vào lỗ tai.
Trong phòng bỗng chốc trở thành một mảnh hỗn loạn, người la người hét ầm ỹ hết cả lên. Nghe tiếng động, Triệu Chí Văn cũng bật dậy chạy ra xem nhưng nó chỉ đứng bất động ngoài cửa, lẳng lặng nhìn vào trong mà không hề có ý định tiến lên hỗ trợ, như thể một khán giả qua đường nhàn nhã xem một màn kịch hay!
Mùng hai Tết, ông bà Điền đi chúc Tết một vòng rồi quay về nhà nghỉ mệt. Lúc này vợ chồng con cái nhà Văn Trạch Tài cũng tập trung hết sang bên này. Vừa đặt mông xuống ghế, bà Điền đã thông báo tin tức nóng hổi mới vừa nghe được.
Điền Tú Phương ngạc nhiên vô cùng: “Cái gì cơ? Sinh bệnh á, sao đang yên đang lành lại bị bệnh hả mẹ?”
Bà Điền uống ngụm nước cho thông giọng rồi mới từ từ kể: “Mẹ cũng không rõ, nhưng nghe có vẻ nghiêm trọng lắm. Cả Dương Diễm Cúc lẫn Đỗ Lập An đều bị cào xước xác hết mặt mày, đặc biệt là Đỗ Lập An bị cắn suýt chút đứt lìa lỗ tai luôn!”
Ôi vãi, chắc là đau phải biết, Đại béo hít vào một ngụm khí lạnh, vô thức che lại lỗ tai mình nhưng cái miệng vẫn xoen xoét như thường: “Đáng đời bọn gian ác, cái nhà gì đâu mà toàn người xấu. Ngày hôm qua chính tai chúng cháu nghe thấy bọn họ nói xấu cô út với dượng út, không những vậy thằng Dương nhãi nhép còn đẩy ngã Thiên Nam nhà mình nữa chứ!”
Nghe tới đây, đột nhiên Văn Trạch Tài có cảm giác Dương Chí Võ không phải tự nhiên bị bệnh. Không lẽ tác giả sau màn lại chính là con trai mình. Anh lặng lẽ quay sang thì thấy Thiên Nam vẫn bình tĩnh cắn hạt dưa, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Có khả nghi, Văn Trạch Tài nghiêm giọng ướm lời: “Thiên Nam!”
Thiên Nam lập tức thẳng lưng, dong dạc đáp: “Con chỉ thử thôi, không ngờ lại thành công!”
Ôi con ơi là con, Văn Trạch Tài mượn cớ xách thằng nhóc ra góc sân rồi sốt sắng hỏi dồn: “Nói đi, con hạ thuật mộng du lên Dương Chí Võ đúng không?”
Thiên Nam chớp chớp đôi mắt, thẳng thắn thừa nhận.
Văn Trạch Tài nhíu mày nhìn chằm chằm vào thằng con trai. Vài giây sau, anh vươn tay sờ sờ cằm mình: “Chẳng lẽ Viên Vệ Quốc giấu cha thu nhận con làm đồ đệ?”
Thiên Nam vội lắc đầu: “Dạ không phải ạ. Mà là trong một lần vô tình con nghe thấy sư phụ nhắc tới thuật mộng du và cách thức hạ thuật, thấy khá thú vị cho nên con liền học thuộc lòng. Tuy nhiên con không dám thử lên mọi người nên chỉ ghi nhớ trong đầu thôi, ai dè hôm qua vừa lúc gặp cơ hội tốt thành thử con thực hành luôn.”
Văn Trạch Tài gãi gãi tai nhíu mày nghi hoặc: “Viên Vệ Quốc nói trước mặt con à?”
Cái thằng oắt Vệ Quốc này, xảo trá quá đi mất, thiếu chút là bị nó lừa vố nữa rồi!
Thiên Nam gật đầu rõ mạnh: “Vâng ạ, chính tai con nghe thấy mà.”
“Giỏi lắm”, Văn Trạch Tài xoa đầu thằng bé khen ngợi nhưng vẫn không quên dặn dò: “Tuy nhiên từ giờ trở đi không được hạ thuật bừa bãi nghe chưa, vạn nhất xảy ra chuyện gì là hậu quả khó lường đấy!”
Thiên Nam cúi đầu thành khẩn nhận sai. Văn Trạch Tài vỗ nhẹ vào mông nó coi như giáo huấn rồi lùa nó vào nhà: “Thôi mau trở về phòng cho đỡ lạnh.”
Dứt lời, anh xoay gót toan tiến ra cổng. Thiên Nam vội chạy theo níu tay hỏi: “Cha, cha đi đâu đấy?”
Văn Trạch Tài tủm tỉm cười: “Đi gọi điện thoại cho sư phụ tương lai của con!”
Vậy nên lúc Viên Vệ Quốc bị chú Viên kêu ra Cung tiêu xã nhận điện, cậu ấy hoàn toàn ngây ngốc, không hiểu vô duyên vô cớ Văn Trạch Tài gọi mình có việc gì, chẳng nhẽ nhớ nhung nên gọi nói chuyện phiếm?! Hay là Chung Nhiên đã tìm tới rồi? Ôi mẹ ơi, mới nghĩ tới thôi mà đã đau cả đầu, Viên Vệ Quốc nhìn ống nghe như nhìn củ khoai nóng bỏng tay, thấp thỏm mừng thầm: “Gác máy rồi hả?”
Ai dè đồng chí nhân viên ở Cung tiêu xã lại lắc đầu cười: “Chưa đâu, đầu dây bên kia vẫn đang chờ đấy, anh mau nghe đi?”
Mẹ nhà nó, Viên Vệ Quốc chửi thầm một câu rồi cắn răng nhận điện: “Alo, có việc gì không?”
Văn Trạch Tài đáp trả không chút khách khí: “Hỏi thừa, không có việc gọi cho cậu làm đếch gì?”
Viên Vệ Quốc cộc cằn bày ra vẻ thiếu kiên nhẫn: “Có rắm mau đánh đi, mệt!”
Nữ nhân viên trực điện thoại giật mình ngẩng phắt đầu dậy rồi lặng lẽ xoay người đi hướng khác. Nghe lén người khác nói chuyện là không lịch sự nhưng phải công nhận vị khách này cọc thật đấy!
Trái ngược với vẻ nóng nảy của Viên Vệ Quốc, Văn Trạch Tài vẫn điềm nhiên như không, anh gõ gõ nhẹ tay lên mặt bàn, đủng đỉnh nói: “Có hai việc, thứ nhất, nhờ tài nghệ tuyệt đỉnh của cậu mà bông hoa đào cậu cất công chạy trốn đã tìm tới tôi rồi đấy. Nhưng tôi thì không giống cậu thế nên tôi đã chỉ đường cho cô ấy rồi. Thứ hai, nếu cậu đã phát hiện ra tài năng thiên phú của Thiên Nam thì phải dạy dỗ nó cho đàng hoàng tử tế, không thể để nó làm bậy, dù gì nó cũng vẫn là một đứa trẻ, không cẩn thận rất dễ dẫn tới hậu hoạn về sau. Chỉ một lần này thôi đấy, đừng để có lần thứ hai!”
Những gì cần nói đã nói xong, Văn Trạch Tài tính cúp điện thoại thì Viên Vệ Quốc nóng vội kêu lên: “Khoan khoan đã, Thiên Nam làm sao?”
“Còn sao với trăng cái gì nữa?!” Văn Trạch Tài hừ lạnh rồi đơn giản tóm tắt đầu đuôi sự việc một lần, sau đó nghiêm khắc chốt lại một câu: “Cậu phải nhớ kỹ, dạy Tướng Thuật rồi mới tới Mệnh Thuật, tuyệt đối không được lộn xộn phá vỡ quy củ!”
Viên Vệ Quốc bĩu môi cãi bướng: “Xì, đồ đệ của tôi, tôi tự biết dạy thế nào!"
Dứt lời, cậu ta lạnh lùng ngắt điện thoại cái cụp.
Thằng nhãi này, Văn Trạch Tài thầm mắng một tiếng rồi cúp máy, chắp tay sau đít, đủng đỉnh quay về Điền gia.
Mà bên này, Viên Vệ Quốc đang muốn đi thì lại bị nữ nhân viên ngăn cản: “Đồng chí đồng chí, anh còn chưa trả tiền điện thoại mà.”
Viên Vệ Quốc lần lần túi quần: “Ồ, xin hỏi bao tiền?”
Nữ nhân viên thản nhiên đáp: “Một đồng”
Cái gì, Viên Vệ Quốc trợn trắng mắt: “Tôi mới nói có vài câu mà, cô có tính nhầm không đấy?”
Nữ nhân viên nhẹ nhàng giải thích: “Không nhầm đâu anh, điện thoại gọi tới một lúc lâu rồi, người ở đầu dây bên kia vẫn giữ máy từ nãy tới giờ mà, ai bảo anh ra chậm!”
Má nó, lại bị hố, Viên Vệ Quốc tức xanh ruột, móc túi trả một đồng tiền phí rồi hậm hực ra về. Hừ, Văn Trạch Tài, Văn Trạch Tài, sớm muộn cũng có ngày tôi dạy Thiên Nam đối phó anh! Cứ chờ đấy!
Về phần Văn Trạch Tài, sau khi ăn cơm trưa ở bên nhà ngoại về, anh gọi Thiên Nam vào phòng nói chuyện riêng như hai người đàn ông.
“Thiên Nam, con có được thiên phú trời cho cha đây rất lấy làm vui mừng, thậm chí sư phụ con cũng đã sửa cách xưng hô gọi con là đệ tử rồi….”
Thiên Nam mừng quýnh, hai mắt vụt sáng: “Thật ạ? Sư phụ chịu thu nhận con rồi hả cha?”
Lúc trước Thiên Nam đã hoàn thành điều kiện mà Viên Vệ Quốc yêu cầu thế nhưng từ đó tới nay vẫn chưa lần nào nó được nghe chính miệng sư phụ thừa nhận mình là đệ tử.
Văn Trạch Tài vươn tay sờ đầu con trai: “Đương nhiên là thật, cha có nói dối con bao giờ đâu. Tuy nhiên, con phải ghi nhớ thật kỹ điều này. Từ giờ về sau tuyệt đối không thể tuỳ tiện sử dụng Mệnh Thuật, nếu không chúng ta có quyền hạn đồng thời có năng lực phế bỏ căn cơ của con!”
Nghe thấy vậy, Thiên Nam lập tức quỳ xuống, nghiêm túc giơ tay phát lời thề: “Con, Văn Thiên Nam xin thề từ giờ trở về sau tuyệt đối không tuỳ tiện sử dùng Mệnh Thuật, nhất định sẽ nghiêm túc học tập, không làm cha và sư phụ phải thất vọng.”
“Ngoan lắm!” Văn Trạch Tài mỉm cười, vươn tay nâng con trai dậy: “Thuật mộng du mà con hạ lên người Dương Chí Võ, cha đã giúp con phá giải rồi. Chỉ một lần này thôi đấy, lần sau đối diện với bất cứ việc gì cũng phải trầm ổn, bình tĩnh, tuyệt không thể hành xử trong lúc nóng giận, kích động!”
“Dạ vâng, thưa cha, con trai nhớ rồi ạ!” Thiên Nam gật đầu rất mạnh, thể hiện ý chí quyết tâm. Thực ra bình thường nó cũng không dễ xúc động vậy đâu chỉ tại Dương gia bọn họ dám nói xấu cha mẹ nó, vậy nên nó mới hạ thuật cho bọn chúng biết thế là nào lễ độ!
===
Chúc các bạn thân yêu một đêm Giáng sinh an lành và hạnh phúc. Merry Christmas & Happy New Year!