Kể thì hào hứng vậy thôi chứ kỳ thực trong lòng Ngô Mai cảm thấy rất bức xức, khó chịu thậm chí còn có vài phần xấu hổ nữa. Dù gì cũng là người cùng thôn, Dương Diễm Cúc làm ra cái chuyện bại hoại gia phong như vậy, cả thôn nào tránh khỏi liên luỵ. Giờ đi đâu cũng nghe thiên hạ bàn tán thôn Lợi Hoà thế nọ, thôn Lợi Hoà thế chai, ê hết cả mặt mũi! Đúng là con sâu làm rầu nồi canh, một mình cô ta mà phá huỷ hết danh tiếng của cả một tập thể!
Đang ở dưới bếp, bà Điền đột nhiên chạy lên, dè dặt hỏi chồng: “Ông này, hay là bảo thằng Đại béo đi gọi cha nó về ăn cơm nhỉ. Dầu gì đã hạ táng xong xuôi cả rồi, hôm nay chỉ còn mấy việc thu dọn lặt vặt thôi.”
Tuy nhiên, ông Điền lắc đầu phản đối ngay: “Thôi ai lại thế, đã giúp thì giúp cho trót, để nó ở đó phụ cho xong đám rồi về.”
Hơn nữa mới vừa hạ táng còn chưa rước vong về thờ mà đã bỏ đi thì sẽ không được may mắn cho lắm.
Thế nhưng chừng nửa tiếng sau Điền Kiến Quốc đã lững thững đi bộ về, vừa trông thấy Hiểu Hiểu chạy chơi trước cổng nhà, anh ngớ người hỏi: “Ơ Hiểu Hiểu, con về từ khi nào? Cha mẹ đâu?”
Hiểu Hiểu cười tíu tít: “Dạ cháu vừa mới về, cha mẹ đang ngồi trong phòng khách với ông ngoại ạ. Bác cả, đây là anh Thiên Nam. Anh Thiên Nam, đây là bác cả.”
Thiên Nam lập tức cúi người, lễ phép chào hỏi: “Cháu chào bác cả ạ.”
Hai tiếng “bác cả” này khiến Điền Kiến Quốc thoáng nhíu mày nghi hoặc, tuy nhiên anh vẫn vươn tay xoa đầu thằng nhóc một cái rồi căn dặn: “Bên ngoài lạnh lắm, mấy đứa mau vào nhà chơi cho ấm.”
Nghe loáng thoáng có tiếng anh cả, Văn Trạch Tài liền bước ra, mỉm cười hô to: “Anh cả.”
“Ừ, vợ chồng con cái về rồi đấy hả?!” Điền Kiến Quốc vui vẻ ra mặt, nếu tinh ý sẽ phát hiện ra khoé môi anh khẽ gợn để lộ một nụ cười hiếm hoi.
Hai anh em tay bắt mặt mừng, sóng vai cùng bước vào phòng khách. Vừa khép được cánh cửa để tránh gió lùa đã nghe ông Điền ngạc nhiên hỏi: “Ủa, sao đã về rồi? Xong sớm thế à?”
Điền Kiến Quốc đặt mông xuống ghế, nghiêng người nhấc chén trà tu ừng ực rồi thở dài ngao ngán: “Có kẻ mượn rượu sinh sự cha ạ. Giờ Dương gia loạn cào cào hết cả lên chả ra cái thể thống gì. Mấy anh em chúng con cảm thấy chướng mắt quá cho nên bảo nhau đứng dậy ai về nhà nấy cho đỡ mệt.”
“May quá vừa kịp lúc cả nhà chuẩn bị ăn cơm, thế để em xuống bếp báo với mẹ một tiếng”, Ngô Mai cười cười vác cái bụng bầu khệ nệ đi thẳng xuống bếp.
Thấy vậy, Điền Tú Phương cũng nhanh nhẹn nối gót theo sau, nhường lại không gian cho cánh đàn ông trò chuyện.
Lúc này, Điền Kiến Quốc mới ý nhị đánh mắt về phía Thiên Nam đang chơi cùng đám trẻ ở góc nhà, hỏi lấp lửng: “Đứa bé này…”
Văn Trạch Tài mỉm cười giới thiệu: “Là con nuôi của vợ chồng em, thằng bé ngoan lắm anh ạ.”
À ra là vậy, Điền Kiến Quốc chỉ yên lặng gật đầu, không hề có ý định tìm hiểu kỹ hơn. Bởi lẽ anh khá tin tưởng vào con người Văn Trạch Tài, nếu nhắm chừng không đủ khả năng thì không đời nào dượng ấy đồng ý nhận nuôi một đứa trẻ. Còn một khi đã đón về rồi, chứng tỏ hai vợ chồng nó đã có suy tính cẩn trọng và chu toàn. Như vậy thì người làm anh trai như anh cũng không cần thiết xen vào quá nhiều.
Rất nhanh, cả gia đình quây quần quanh mâm cơm ấm cúng. Lâu lắm rồi bàn ăn mới lại đông đủ con cháu và rộn rã tiếng cười như hôm nay. Bà Điền mải mê tiếp thức ăn cho hết đứa nọ đến đứa kia, còn ông Điền thì nhấp môi một ngụm rượu rồi âu yếm ngắm nhìn đám nhỏ đang ăn uống say sưa. Suy cho cùng niềm vui tuổi già chỉ gói gọn trong vài điều giản đơn, được gần con gần cháu, được trông thấy chúng khôn lớn trưởng thành, mạnh khoẻ và bình an!
Cơm nước no nê, Văn Trạch Tài cùng Điền Tú Phương đang định bế tụi nhỏ về nhà nghỉ ngơi thì bà Điền ôm một rổ trứng gà ra, ước chừng bên trong phải có tới hơn hai chục quả, hớt hải gọi với theo: “Này cầm trứng về mà ăn này, mấy hôm trước đôi gà bên nhà các con mới cho trứng đấy. Đẻ được bao nhiêu mẹ đều trữ hết vào đây cả…”
Điền Tú Phương giãy nảy: “Mẹ trữ làm gì, sao không ăn đi?”
Bà Điền trực tiếp đặt rổ trứng vào tay con gái, bắt phải cầm cho bằng được: “Nhiều như này ăn làm sao hết. Cầm về, bồi bổ cho chồng và hai đứa nhỏ.”
Điền Tú Phương bất đắc dĩ vô cùng nhưng một khi mẹ đã quyết thì có mà ba bò chín trâu cũng chả kéo lại được, vậy nên cuối cùng cô đành tay xách nách mang, đùm đề ôm hết về nhà mình.
Bởi vì ngày nào bà Điền cũng sang bên này dọn dẹp thế nên nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp từ trong ra ngoài, không hề có mùi ẩm mốc hay cảm giác lạnh lẽo của ngôi nhà thiếu vắng hơi người đã lâu. Thậm chí tuyết đọng trên mái hiên hay trong sân cũng được Điền Kiến Quốc quét tước rất sạch sẽ.
Nghe có tiếng mở cổng, mấy con gà phóng vụt lên bờ tường, đập cánh quang quác vài tiếng rồi lại bay về chuồng, rúc mình vào ổ rơm ngủ tiếp, mặc kệ người về có phải chủ nhân của nó hay không.
Vừa bỏ hành lý xuống, Văn Trạch Tài liền xắn tay áo đi vào bếp tính nhóm lửa đun ấm nước cho vợ con thay giặt. Nhưng khi đẩy cánh cửa ra, đập vào mắt anh là cả một nhà kho chất đầy củi. Điều này khiến Văn Trạch Tài không khỏi ngỡ ngàng cộng thêm vài phần cảm kích. Công nhận Điền gia chu đáo thật, mặc dù không biết chắc khi nào vợ chồng anh sẽ trở lại nhưng cha mẹ và anh Kiến Quốc vẫn chuẩn bị mọi thứ rất đầy đủ và chu toàn.
Trong lúc ấy, Điền Tú Phương cũng tất bật phủi giường, trải chăn nệm ra cho tụi nhỏ. Bởi vì nhà chỉ có hai phòng cho nên Hiểu Hiểu và Thiên Nam phải ngủ cùng nhau. Nhưng cũng không có gì đáng ngại, bởi chúng vẫn còn trẻ con ấy mà, tạm thời cứ như vậy đã, đợi lớn chút nữa rồi sẽ tính sau.
Bận rộn tới lui, đến lúc dọn dẹp xong hết thảy thì đồng hồ cũng điểm đến mười giờ đêm. Văn Trạch Tài cẩn thận đắp kín mền cho tụi nhỏ rồi xoa xoa hai tay vào nhau liên tục xuýt xoa: “Chà, hình như ở quê lạnh hơn trên thành phố thì phải.”
Ngay lập tức Điền Tú Phương gật lấy gật để biểu lộ thái độ đồng tình: “Đúng đúng, em cũng thấy vậy, lạnh tê tái cả người luôn. Ngày mai phải nhắc hai đứa nhỏ mặc thêm quần áo mới được. Chứ Tết nhất mà lăn đùng ra ốm thì mất cả vui.”
Ngả lưng trên chiếc giường thân thuộc, đắp chăn mền thơm mùi nắng quê hương, biết bao ký ức xưa cũ bỗng chốc kéo nhau ùa về, hai vợ chồng ghé đầu vào nhau mải mê thủ thỉ tâm tình tới tận khi mệt nhoài ngủ thiếp đi lúc nào không hay!
Rất nhanh tin tức Văn Trạch Tài dẫn vợ con về quê ăn Tết đã lan truyền khắp làng trên xóm dưới. Rốt cuộc thì cả mấy thôn quanh đây cũng chỉ có một mình Văn thanh niên trí thức chịu đón vợ con đi học cùng, không những vậy lại còn đưa vợ con về ăn Tết cùng cha mẹ vợ nữa chứ. Phải công nhận con gái ông Điền đội trưởng có phúc thật, lấy được người chồng đáng đồng tiền bát gạo. Tuy nhiên lần này mọi lời bàn tán lại có chiều hướng tập trung vào Thiên Nam nhiều hơn.
“Này, bà biết tin gì chưa? Nghe nói Văn đại sư nhận con nuôi đấy.”
“Ừ ừ biết rồi, thằng bé trông khôi ngô tuấn tú, kháu khỉnh đáng yêu dữ lắm!”
“Khó hiểu thật đấy, Tú Phương vẫn còn trẻ còn khoẻ, sao hai vợ chồng không tranh thủ đẻ thêm vài đứa mà phải nhận con nuôi làm gì nhỉ?”
“Phải ha, hay là không đẻ được nữa…ủa mà nếu đúng như vậy thật thì không biết vấn đề nằm ở chỗ Tú Phương hay Văn đại sư nhỉ?”
“Haha, chỉ giỏi tưởng tượng linh tinh, mấy bà nằm dưới gầm giường nhà người ta hay sao mà phán như đúng rồi thế? Toàn vớ va vớ vẩn!”
Mặc kệ những lời đoán già đoán non đang bay ngập trời, nhân vật chính là Văn Trạch Tài vẫn thảnh thơi đi sang Lý gia, trước là thăm hỏi sức khoẻ chú thím Lý, sau là uống chén trà hàn huyên tâm sự cùng Lý Đại Thuận và Lâm Ái Quốc.
Hiện tại Lâm Ái Quốc đã thôi công việc lái xe đường dài mà tự mình mở một tiệm sửa xe nho nhỏ yên ổn kiếm sống qua ngày.
Nhắc tới chút thành quả cỏn con của mình, Lâm Ái Quốc không giấu được vẻ mãn nguyện xen lẫn tự hào: “Hồi còn làm tài xế đường dài, cứ cách hai ba ngày xe lại hỏng. Khi thì trục trặc chỗ nọ, khi lại phải thay linh kiện chỗ kia, vừa phiền phức lại tốn kém. Xót tiền quá, tôi liền học lỏm nghề sửa xe để có gì tự mình sửa cho tiết kiệm. Ai ngờ đánh một vòng lớn cuối cùng mới phát hiện ra mình có năng khiếu trong lĩnh vực này anh Văn ạ.”
Văn Trạch Tài cười cười tiếp lời: “Thế nên thừa thắng xông lên, mở tiệm làm ông chủ luôn!"
Lâm Ái Quốc xoè đôi bàn tay vẫn còn bám vài vết dầu mỡ, nở nụ cười rạng rỡ tươi vui: “Chắc có lẽ trời thương, trời cho cái cần câu cơm đặng ổn định cuộc sống!”
Ngồi bên cạnh, Lý Đại Thuận giãy nảy phản bác: “Thôi đi ông ơi, khiêm tốn quá đi mất, anh vừa thông minh lại chăm chỉ, làm gì cũng dốc công dốc sức, không thành công mới là lạ ấy!”
Lâm Ái Quốc lắc đầu cười vang: “Hahaha, không không, chú đừng có khen anh như thế, anh chỉ được cái lấy cần cù bù thông minh thôi!”
Nhác thấy vận đào hoa ẩn hiện trên gương mặt Lâm Ái Quốc, Văn Trạch Tài nhướng mày hỏi ngay: “Bạn gái cậu là người ở đâu?”
Thoạt đầu Lâm Ái Quốc sửng sốt cực kỳ, nhưng cuối cùng lại phá lên cười ha hả: “Quả nhiên không có gì qua được con mắt tinh tường của Văn đại sư. Đúng vậy, tôi có bạn gái rồi, cô ấy là người thành phố, chúng tôi có cơ duyên quen biết khi tôi còn làm tài xế chạy xe đường dài. Cô ấy tốt bụng lắm, rất hiền hậu, cũng rất biết quan tâm chia sẻ với người khác. Chả giấu gì anh Văn, cô ấy nguyện ý đợi tôi một năm, cho tôi có thời gian chuyên tâm gây dựng sự nghiệp.”