Được quay trở về mái nhà thân thương, Điền Tú Phương vui quên trời đất, bao nhiêu mệt mỏi dường như tan biến sạch, cô chẳng kịp ngồi xuống uống hớp nước nghỉ ngơi mà ngay lập tức lao vào bóc quà, chia quà.
Đầu tiên là nhà anh chị cả, Điền Tú Phương hào hứng cười tíu tít: “Chị cả, đây là quà chúng em chuẩn bị cho anh chị”.
Nói rồi, cô nhanh nhẹn đặt vào tay Ngô Mai cả một cái tay nải to đùng khiến Ngô Mai hoảng hồn thật sự.
Tới khi mở túi quà ra, Ngô Mai lại càng khiếp sợ hơn nữa, bên trong có hai hộp kem thoa mặt cùng hai chiếc áo bông, một cho nam và một cho nữ. Ngô Mai vừa mừng vừa lo, lắp bắp nói: “Trời đất ơi, sao cô cho anh chị nhiều thế này?”
Trong khi bà xã đang tất bật ngụp lặn trong đống quà cáp thì ở bên này, Văn Trạch Tài thong thả pha trà thưa chuyện cùng cha vợ về hoàn cảnh của thằng bé Thiên Nam và cơ duyên mà vợ chồng anh quyết định nhận nó làm con nuôi.
Thấy chị dâu có vẻ ái ngại, Văn Trạch Tài liền quay sang cười ôn hoà: “Lâu lâu chúng em mới có dịp về thăm mọi người, chị cả cứ nhận đi, đừng ngại!”
Nghe được lời này của em rể, Ngô Mai mới cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Chị thích thú ôm chặt đống đồ vào lòng, hai cái áo bông đẹp quá đi mất, ở trên trấn thậm chí trên huyện cũng chả có mẫu nào đẹp bằng thế này. Lại còn cả hai hũ kem dưỡng da nữa chứ, chị đã ước ao lâu lắm rồi mà cứ tiếc lần tiếc lữa chả dám bỏ tiền ra mua!
Kế đến, Điền Tú Phương lại lôi ra ba gói kẹo to đùng, vỏ ngoài trang trí xanh xanh đỏ đỏ vô cùng bắt mắt: “Đây là quà dành riêng cho Đại béo và Nhị béo này!”
Đứng hóng mãi mới tới lượt mình, Đại béo và Nhị béo sướng điên vội vàng sà tới, chắc mẩm phen này sẽ được ăn kẹo đã đời đây. Thế nhưng nào ngờ lại bị mẹ nhanh tay tịch thu mất, đã vậy lại chỉ được phát mỗi bốn viên cùng mệnh lệnh sắc lẹm không cho phép thương lượng: “Hai anh em ăn chung một gói thôi, còn hai gói này cất lên để dành cho Hiểu Hiểu và Thiên Nam.”
Hai thằng tiu nghỉu kéo nhau ra góc nhà, chán đời ngồi bệt xuống đất rồi hí hoáy bóc kẹo bỏ vào họng. Thôi kệ, méo mó có còn hơn không. Hai cái cũng đủ sướng đời rồi, mai lại tìm cách năn nỉ ỉ ôi sau vậy.
Điền Tú Phương phì cười, tiếp tục mở chiếc túi tiếp theo, lấy ra vài món quần áo khác, liến thoắng phân chia: “Cái này là quần áo mới của Đại béo, Nhị béo…còn đây là của cha mẹ, Tết này cha mẹ diện luôn nha, đừng có mà cất tủ đề dành đấy.”
Hết món này tới món khác được bày ra, bà Điền trông thôi cũng xót hết cả ruột cả gan. Xuất phát từ lòng thương con, bà nhăn mặt cằn nhằn: “Hai đứa ở trên đó ăn miếng cơm, uống ngụm nước đều phải tốn tiền. Sao không tiết kiệm lên phòng trừ lúc nọ lúc kia mà lại mua sắm nhiều thế! Từng này chắc tốn cả bộn tiền chứ ít gì! Haizzz, chúng mày chẳng biết tích luỹ gì cả!”
Để ý từ lúc về đây tới giờ, Thiên Nam không nói một lời nào, cứ rụt rè đứng nép vào một góc, Văn Trạch Tài liền kéo thằng bé vào lòng, mỉm cười nói với mẹ vợ: “Mẹ ơi, cả năm mới có ba ngày Tết, mua bán tí chút để không khí rộn ràng vui tươi thì năm sau mới rước lộc vào nhà, đón nhiều may mắn chứ ạ. Vả lại hiếm khi bọn con mới về thăm cha mẹ, anh chị và các cháu một lần. Đây coi như chút thành ý của chúng con, mong mọi người nhận cho chúng con vui.”
Nói đoạn, Văn Trạch Tài quay sang lần lượt giới thiệu các thành viên trong gia đình cho Thiên Nam biết: “Đây là bác dâu cả, đây là ông ngoại và bà ngoại.”
Văn Trạch Tài giới thiệu tới đâu, Thiên Nam ngoan ngoãn chào theo tới đó. Từ dạo dọn về sống chung với cha mẹ nuôi, được quan tâm chăm sóc đủ đầy, được cho ăn vận đàng hoàng tử tế nên Thiên Nam như thể thay da đổi thịt. Cu cậu mập hơn, trắng hơn, cộng thêm ngũ quan gọn gàng xinh xắn cùng cặp mắt đen láy thông minh lanh lợi, khiến ai gặp mặt cũng phải trầm trồ khen ngợi “thằng bé nhà ai mà nom kháu khỉnh, đáng yêu quá đi mất!”
Biết được hoàn cảnh đáng thương của cậu bé, bà Điền không khỏi rưng rưng xúc động: “Thiên Nam ngoan lắm, tối nay bà ngoại sẽ nấu thật nhiều món ngon để Thiên Nam nhà ta ăn cho mau cao mau lớn nha.”
“À, đúng rồi…” Nhắc tới ăn, Điền Tú Phương lại lật đật lục tìm ở một cái bao khác, lôi ra cả một bọc thịt to đùng: “Anh Văn mua thịt dê ở trên thành phố này mẹ. Mùa này hầm canh thịt dê uống thì ấm phải biết. Mẹ, mẹ cầm giúp con với nặng quá đi mất…”
Bà Điền vội nhận lấy, lật trái lật phải rồi cười nói: “Chà, thịt dê khô à, lạ nhỉ. Mẹ mới nghe nói khô bò, khô trâu chứ chưa biết khô dê là như thế nào.”
Ngô Mai cũng tiến lại gần, tò mò ngó nghiêng quan sát.
Bà Điền mở bọc, rút thử một miếng ra, kề sát bên mũi ngửi ngửi: “Ồ, không hề tanh chút nào cả, thơm lắm.”
Điền Tú Phương cười cười: “Vâng, người ta đã xử lý sơ rồi mà mẹ. À mà anh cả đi đâu rồi ấy nhỉ, nãy giờ con chẳng trông thấy anh ấy đâu.”
Loay hoay một chặp cuối cùng cũng kết thúc công đoạn soạn quà. Cả một đống túi to túi nhỏ đến cuối chỉ còn lại duy nhất một chiếc tay nải khá khiếm tốn đựng quần áo của hai vợ chồng và các con được Điền Tú Phương cất gọn vào góc tường. Đến bây giờ, cô mới chịu ngồi xuống ghế, uống hớp nước nghỉ mệt.
Bà Điền chu đáo pha cho con gái một ly nước vừa đủ ấm, rồi mới trả lời: “Thằng cả đang hỗ trợ ở bên nhà họ Dương. Chị dâu con bụng mang dạ chửa, sắp tới ngày khai hoa nở nhuỵ nên không ai dám cho nó đi. Nhỡ chẳng may giữa đường trượt chân một cái thì chết dở. Mấy hôm nay tuyết rơi dày, đến người bình thường đi đứng không cẩn thận còn ngã nữa là bà bầu bụng to vượt mặt.”
Điền Tú Phương nghi hoặc hỏi: “Thế còn cha thì sao ạ? Sao cha không sang bên đó?”
Bình thường nhà ai có công có việc gì, cha cô luôn là người sốt sắng đi đầu tiên. Sao hôm nay trong thôn có tang sự mà ông không sang đó chỉ đạo, lại thảnh thơi ngồi nhà chơi với các cháu thế này. Không lẽ mặt trời mọc đằng Tây rồi à?
“Thì cũng tại cái con nhỏ Dương Diễm Cúc chọc tức ông ấy chứ còn sao nữa!” Mỗi lần nhắc tới chuyện này là bà Điền không nén được cơn giận.
Thấy mẹ chồng chuẩn bị phát hoả, Ngô Mai lập tức khéo léo ngắt lời: “Mẹ mẹ, tới giờ nấu cơm rồi, mẹ đi nấu cơm đi, để con tiếp chuyện cô út cho.”
Nói đoạn Ngô Mai kéo Điền Tú Phương sang một bên, dốc bầu tâm sự. Dạo gần đây trong thôn xảy ra quá trời việc tày đình trong khi ấy chị lại đang bụng mang dạ chửa, đi đứng bất tiện đâm ra mắc buôn quá mà chẳng thể sang hàng xóm ngồi lê đôi mách cùng hội chị em bạn dì. Hôm nay khó khăn lắm mới kiếm được đồng minh, phải tranh thủ buôn cho hết vốn hết lời mới được.
Thế là Ngô Mai được thể, nói liến thoắng như cái máy khâu: “Ôi nhiều chuyện quá, bắt đầu từ đâu trước nhỉ. À à em biết gì không, hai vợ chồng em đi chưa bao lâu thì cái tên Đỗ Lập An được thả ra đấy.”
Trùng hợp thay Văn Trạch Tài cũng quan tâm tới vấn đề này cho nên anh âm thầm dựng lỗ tai hóng hớt.
“Sau khi Triệu Ái Quốc bị đội trưởng Khâu giải đi, người dân trong làng đều khẳng định thằng nhóc thứ hai của Dương Diễm Cúc không phải là con của Triệu Ái Quốc mà tác giả tác phẩm chính là Đỗ Lập An…”
Đang say sưa kể, Ngô Mai chợt khựng lại vì giờ mới nhớ ra cha chồng vẫn đang hiện diện ngay tại đây. Cô xấu hổ bịt chặt miệng, len lén đưa mắt quan sát. Ôi, may quá, ông đang mải chơi cùng tụi nhỏ, không để ý tới bên này.
Tuy ông Điền không quan tâm nhưng Văn Trạch Tài thì ngược lại, anh tò mò hỏi thẳng: “Triệu Ái Quốc với Dương Diễm Cúc ly hôn chưa chị cả?”
Ngô Mai lắc đầu xác nhận: “Chưa, chưa ly hôn. Nhưng sau khi được thả Đỗ Lập An không quay về ký túc xá thanh niên trí thức nữa mà ngang nhiên dọn tới ở cùng với Dương Diễm Cúc. Vì Triệu Ái Quốc vẫn đang trong giai đoạn tù tội thế nên Dương gia cũng mặc kệ. Kiểu cùi rồi không sợ lở ý, dù gì sự việc cũng lanh tanh bành, người dân trong thôn biết cả rồi thế nên họ chả thèm giữ ý giữ tứ luôn.”
“Mà phải công nhận con mụ Dương Diễm Cúc mặt dày vô địch thiên hạ, không những không hổ thẹn về những việc mình đã làm mà ngày càng kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì hết. Rất nhiều lần cha sang tận nơi khuyên cô ta phải làm rõ ràng các mối quan hệ nam nữ, không nên duy trì trạng thái nhập nhằng như vậy kẻo thiên hạ cười chê. Thế nhưng cô ta nào có thèm nghe thậm chí còn chỉ cây dâu mắng cây hoè ý nói đội trưởng là cái thá gì mà đòi xen vào cuộc sống riêng tư của quần chúng nhân dân? Giờ hồng vệ binh đã bị bãi bỏ không lẽ ông trưởng thôn tính lấn quyền, thay thế cả hồng vệ binh để hà hiếp, áp bức dân lành?!”
Bị một đứa đáng tuổi con tuổi cháu chửi từ trên đầu chửi xuống, bảo sao ông Điền không bực cho được. Thành thử tang sự của ông Dương, ông Điền cũng chả thèm tham dự mà chỉ sai Điền Kiến Quốc sang bên đó coi có việc gì cần thì hỗ trợ một tay.
Văn Trạch Tài nhướng mày cười lạnh: “Đợi một thời gian nữa Triệu Ái Quốc ra tù, biết được vị trí của mình đã bị Đỗ Lập An chiếm mất thể nào cũng lăn đùng ra chết vì tức cho xem!”
Ngô Mai nhếch khoé miệng cười đểu: “Chứ còn sao nữa, cơ mà phải công nhận cái thằng cha Đỗ Lập An đối xử với Dương Diễm Cúc tử tế lắm. Không những bản thân cô ta mà ngay cả con cái rồi cha mẹ cô ta, hắn cũng quan tâm đâu ra đấy, chu toàn không một điểm chê trách. Thì cũng chính vì không dưng vớ được thằng rể hờ như vậy cho nên Dương gia mới mắt nhắm mắt mở, ậm ừ đồng ý cho Đỗ Lập An cùng Dương Diễm Cúc dọn về sống với nhau như vợ chồng.”
“Giờ Triệu Ái Quốc quay lại một cái là Dương Diễm Cúc lập tức đòi ly hôn ngay. Đã không còn hồng vệ binh cho nên đấu tố, giễu phố công khai hay ngâm lồng heo cũng đều bị khai trừ mạnh mẽ. Bởi thế mà cô ta chẳng sợ gì hết, vô pháp vô thiên muốn làm cái gì thì làm, ngay cả luân thường đạo lý hay dư luận xã hội cô ta cũng bất chấp hết. Thế mới tởm chứ!”