Mắt thấy thời gian không còn sớm, Văn Trạch Tài muốn kết thúc cuộc nói chuyện nhanh nhanh đặng đưa vợ con về quê kẻo trễ, vậy nên giọng điệu của anh cũng có phần gấp gáp hơn bình thường: “Lâu rồi tôi chưa gặp lại Chu Vệ Quốc. Lần cuối cùng gặp nhau là khi cậu ấy đang lẩn trốn sự đuổi bắt của Chu gia. Bữa đó chẳng kịp hỏi han gì, cậu ta chỉ để lại một câu “hẹn gặp lại”, rồi mất tăm mất tích cho tới tận bây giờ.”
Nghe vậy, Chung Nhiên vô thức nhíu chặt mày: “Chu gia…là Thượng dương Chu gia sao?”
Phía đối diện, Văn Trạch Tài âm thầm bĩu môi. Biết cả Thương dương Chu gia mà dám chối không có quan hệ gì? Hừ, có đánh chết anh cũng chả tin!
Tuy nhiên Văn Trạch Tài không để lộ sơ hở mà chỉ đáp qua loa: “Cái này thì tôi cũng không rõ lắm nhưng mà xác thực bọn người đang lùng sục cậu ta mang họ Chu.”
Chung Nhiên mím chặt môi gần như van nài: “Làm ơn chỉ cho tôi biết lần cuối cùng anh gặp anh ấy là ở đâu?”
Văn Trạch Tài thản nhiên đáp: “Đại học Liêu Thành.”
Khó khăn lắm mới có được một địa chỉ cụ thể, Chung Nhiên mừng quýnh, kích động đứng bật dậy, cười nói rối rít tít mù: “Cám ơn anh, cám ơn anh rất nhiều.”
Dứt lời, cô nắm tay con rối hối hả rời khỏi phòng. Bước chân lúc này cơ hồ vui vẻ và hoạt bát hơn ngày thường rất rất nhiều.
Đợi người đi khuất, Điền Tú Phương mới dè dặt hỏi khẽ: “Vậy là đi luôn rồi đấy hả anh?”
Văn Trạch Tài gật đầu xác nhận: “Chắc là bắt tàu quay trở lại Liêu Thành.”
Anh nhớ rất rõ, ba ngày trước Chung Nhiên lên tàu chỉ sau vợ chồng anh một trạm, có nghĩa là cô ấy xuất phát từ thành phố kế bên thành phố Liêu Thành. Như vậy nếu anh suy đoán không lầm thì khả năng cao Viên Vệ Quốc đã phát giác Chung Nhiên đang tìm tới rất gần vì thế mới cố ý hạ thuật lên người anh nhằm tung hoả mù, đánh lạc hướng cô gái. Hừ, cái thằng nhóc này được lắm, dám giỡn mặt hả, phen này phải cho nó biết thế nào là gậy ông đập lưng ông mới được!
Thấy sự việc đã được giải quyết, Điền Tú Phương liền lên tiếng thúc giục: “Chúng ta đi thôi anh kẻo trễ xe mất.”
Văn Trạch Tài gật đầu, cẩn thận cất ba đồng tiền vàng vào túi áo ngực, sau đó khệ nệ xách hành lý đi đằng trước. Điền Tú Phương hai tay dắt hai con đi theo phía sau.
Cả nhà tiến thẳng tới bến xe khách, thuận lợi lên được chuyến xe đi qua thị trấn nhà mình.
Tới khi chân chính đặt chân xuống thị trấn thân thuộc thì trời cũng đã đổ bóng. Lúc này chắc có lẽ cũng phải bốn, năm giờ chiều rồi.
Văn Trạch Tài chủ động đề đạt: “Mình dắt con qua bên kia đón xe bò đi.”
Anh vẫn còn nhớ rất rõ khu vực xung quanh lò sát sinh thường là nơi tập kết của xe bò, xe kéo. Nếu hôm nay may mắn đi nhờ xe được thì tốt quá chứ băng thiên tuyết địa thế này, dắt hai đứa nhỏ đi bộ thì chả khác nào kéo phà, không biết chừng nào mới về được tới thôn nữa.
Song, có lẽ được trời thương nên mới chỉ đi vài bước, còn chưa nhìn thấy cổng lò sát sinh đâu đã gặp ngay một chiếc xe bò đi ngang qua. Hơn nữa chiếc xe này lại đang hướng về phía đội sản xuất Lợi Hoà mới may mắn chứ.
Bốn người nhà Văn Trạch Tài mừng húm, lục tục đỡ nhau trèo lên thùng xe.
Người đánh xe vỗ vào mông con bò ra hiệu cho nó xuất phát, sau đó cười bắt chuyện: “Tôi về thôn Lợi Hoà viếng đám ma.”
Văn Trạch Tài cũng nhiệt tình tiếp lời: “Ai mất hả anh?”
Người đánh xe liền kể: “ông Dương Võ Đàn nhà họ Dương. Xét vai vế thì ông ấy là chú họ của tôi, hồi xưa lúc còn trẻ cũng giúp đỡ gia đình tôi rất nhiều. Thế nên hôm nay mới lặn lội sang tận đây tiễn đưa ông đoạn đường cuối coi như nghĩa tử là nghĩa tận.”
Văn Trạch Tài nhíu chặt mày, rõ ràng cái tên nghe rất quen tai nhưng không tài nào nhớ ra là ai thế mới tài chứ!
Thấy chồng bần thần một hồi lâu, Điền Tú Phương nghiêng người, ghé sát tai thấp giọng nhắc: “Là cha của Dương Diễm Cúc đấy anh!”
À, nhớ rồi nhớ rồi, Văn Trạch Tài bừng tỉnh đại ngộ.
Bên trên, người đánh xe lại vui vẻ hỏi tiếp: “Chẳng hay cô cậu là con cái nhà ai? Nhìn có vẻ mới từ xa về hả? Không lẽ là thanh niên trí thức?”
Nói xong anh tự cảm thấy nực cười, làm gì có thằng thanh niên trí thức nào tử tế đến độ dắt cả vợ con theo. Mà kể cả có đi chăng nữa thì tết nhất đến nơi rồi, sao không ở lại thành phố cho náo nhiệt, tha lôi nhau về đây làm đếch gì cho khổ ra.
Ai dè, Điền Tú Phương lại mỉm cười, điềm đạm trả lời: “Vợ chồng em là con ông Điền đội trưởng anh ạ. Năm hết tết đến tới nơi rồi, chúng em tranh thủ đưa hai đứa nhỏ về đón tết cùng ông bà.”
Nghe Điền Tú Phương nói vậy, người đánh xe há hốc miệng, kinh ngạc quay đầu lại nhìn quanh một lượt rồi vỗ đùi cái đét: “Ái chà, hoá ra là con gái Điền đội trưởng đấy hả? Hôm qua tôi mới gặp ông đội trưởng xong. Ông Điền lên trấn dự họp, nghe đâu đầu xuân sang năm đội sản xuất Lợi Hoà sẽ tiến hành rải đường nhựa đấy!"
Văn Trạch Tài gật gù: “Được vậy thì tốt quá, bà con đi lại cũng đỡ vất vả hơn.”
Cứ như vậy, suốt dọc đường từ thị trấn về đến thôn, người đánh xe vui vẻ kế hết chuyện nọ tới chuyện kia, sôi nổi không ngớt. Anh ta còn cẩn thận chở vợ chồng con cái Văn Trạch Tài tới tận đầu ngõ dẫn vào nhà ông Điền mới cho xe dừng bánh.
Đỡ vợ và hai đứa nhỏ xuống xe, Văn Trạch Tài xoay người định móc túi trả tiền, ai dè anh đánh xe nhăn mặt gàn ngay: “Ấy ấy đều là người cùng quê cả tiền nong cái gì. Cậu làm thế là tôi không vui đâu đấy nhá.”
Trả thì không cho mà không trả thì áy náy, cực chẳng đã Văn Trạch Tài đành phải xé một gói thuốc từ cây thuốc mới nguyên, dúi vào tay đối phương: “Nếu anh không lấy tiền thì tôi tặng anh bao thuốc hút cho thơm miệng. Cám ơn anh đã cho nhà tôi đi nhờ xe.”
Vừa nhìn thấy bao thuốc, hai mắt người đánh xe sáng ngời. Đàn ông mà lại, làm gì có ai chê thuốc bao giờ. Nhưng vừa liếc mắt qua nhãn hiệu trên vỏ bao, anh ta liền gãi gãi đầu ái ngại: “Thuốc này có khi chỉ bày bán ở các thành phố lớn thôi ấy nhỉ, tôi thấy không giống mấy loại tôi hay mua trên trấn…Chắc đắt lắm hả?”
Văn Trạch Tài mỉm cười, dứt khoát bắt anh ta phải nhận bằng được: “Không đắt đâu, anh đừng ngại. Thôi, trời sập tối rồi, anh mau đi đi kẻo lạnh.”
Người ta đã nói đến như vậy, đùn đi đẩy lại mất hay. Cuối cùng, anh đánh xe bò sảng khoái nhét bao thuốc vào túi áo, cười cười vẫy tay rồi cho xe đi thẳng về hướng Dương gia.
Đúng lúc này, đại béo từ trong nhà chạy xộc ra, cái giọng nó vẫn oang oang y như hồi trước: “Cô út, dượng út, Hiểu Hiểu. Cháu nghe tiếng liền biết ngay cô dượng về, thế mà ông bà cứ không tin…Ơ, ai đây?”
Đang hớn ha hớn hở liến thoắng tràng giang đại hải, thì bất ngờ trông thấy Thiên Nam, Đại béo giật mình ngẩn tò te.
Điền Tú Phương trực tiếp bước tới, vươn tay xoa đầu hai thằng nhóc giới thiệu chúng với nhau: “Đây là con trai cô dượng, cũng chính là em họ cháu. Em tên Thiên Nam. Còn đây là anh Đại béo, là anh lớn nhất trong nhà. Từ bây giờ Đại béo giúp cô chiếu cố các em nha.”
Có tí trọng trách trên vai, Đại béo lập tức dấy lên tinh thần trách nhiệm cao vời vợi. Nó thẳng lưng, vỗ vỗ vào bộ ngực toàn thịt là thịt, tự tin tuyên bố: “Cứ giao cho cháu, cháu đảm bảo không đứa nào trong cái thôn này dám ăn hiếp Thiên Nam.”
Nhìn cái điệu bộ dương dương tự đắc của thằng nhóc, đến Văn Trạch Tài cũng không nhịn được phải bật cười vui vẻ: “Thế giờ anh lớn dắt các em đi thể hiện đi để cô và dượng xách đồ vào nhà cái đã rồi lát nữa sẽ có quà thưởng riêng cho Đại béo. Nhớ để dành bụng ăn đồ ngon nha.”
“Dượng yên tâm, không thành vấn đề, cái bụng cháu to lắm”, vừa cười hềnh hệch Đại béo vừa tự hào vỗ vỗ vào cái bụng bự như cái trống của mình.
Công nhận trẻ con lớn nhanh như thổi, mới có mấy tháng không gặp mà ước chừng Đại béo đã cao hơn cả cái đầu rồi.
Dứt lời, Đại béo hướng về phía cổng nhà gào toáng lên: “Ông nội, bà nội, cha mẹ…..cô út dượng út, với cả Hiểu Hiểu và Thiên Nam về rồi này….”
Thông báo xong, Đại béo kéo vụt hai anh em Thiên Nam chạy đi như bay. Chỉ thoáng chốc, tiếng cười khanh khách của đám nhỏ đã vang vọng khắp con đường làng.
Nghe tiếng thằng cháu í a í ới, bà Điền ngờ ngợ ló đầu ra khỏi bếp, vừa hay trông thấy con gái cùng con rể tay xách nách mang tiến vào sân. Bà lập tức buông rổ rau xuống, chạy ào ra, vành mắt không biết đã đỏ lên tự lúc nào: “Về rồi, cuối cùng cũng đã về thật rồi…”
Điền Tú Phương bước nhanh tới, nắm chặt lấy đôi bàn tay nhăn nheo, xúc động nghẹn ngào: “Mẹ!”
Nhìn kiểu này chắc hai mẹ con tính đứng ngoài sân ôm nhau khóc mất, Văn Trạch Tài vội đỡ cả mẹ lẫn vợ vào trong nhà cho ấm.
Lúc này ông Điền đang ngồi hơ lửa trong phòng khách, nhìn thấy cả đống người ùa vào, ông không khỏi giật mình ngỡ ngàng: “Ơ, về thật rồi à? Làm cha cứ tưởng là trò đùa tinh nghịch của thằng nhóc Đại béo chứ.”
Nói đoạn, ông phá lên cười vui vẻ nhưng nếu tinh ý thì sẽ bắt được trong đáy mắt ông đong đầy niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Văn Trạch Tài lễ phép chào: “Cha, chúng con đã về rồi!”
Chạy chơi đường làng một vòng cho đỡ nhớ, Hiểu Hiểu liền dẫn Thiên Nam về nhà, ngọt ngào gọi hai tiếng “Ông ngoại!”mà bất kỳ ai nghe được cũng phải mềm nhũn tim.
Lâu lắm mới gặp lại cô cháu gái duy nhất, ông Điền mừng đến độ quăng luôn điếu thuốc đang hút dở xuống đất, cũng chả bận tâm xem Thiên Nam là ai, lập tức bồng hai đứa trẻ lên đồng thời cười vang cả nhà: “Ôi, cục cưng bảo bối của ông đây rồi!”
Nghe tiếng cười tiếng nói rộn ràng vui vẻ, Ngô Mai cũng khệ nệ ôm cái bụng chửa vượt mặt bước ra. Bụng chị ấy to lắm rồi, chắc chỉ độ một, hai tháng nữa là vỡ chum thôi.