Không khó để tìm được một nhà nghỉ sạch sẽ ưng ý, Văn Trạch Tài đưa vợ con vào bên trong làm thủ tục đăng ký nhận phòng. Tuy nhiên vừa mới giao tiền, chưa kịp xách hành lý lên lầu, Hiểu Hiểu đã hốt hoảng giật giật gấu áo cha.
Thấy thế, Văn Trạch Tài lập tức cúi người xuống, liền nghe con gái thì thầm nói nhỏ vào bên tai: “Cha, bé rối ban nãy kìa!”
Nương theo tầm mắt con gái, Văn Trạch Tài chỉ kịp nhìn thấy một góc vạt áo sượt qua rồi mau chóng biến mất ở lối rẽ cầu thang. Tuy nhiên chỉ từng đấy cũng đủ cho anh nhận ra con rối mới gặp trên tàu. Ồ, phải chăng đây đơn giản chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay có bàn tay sắp xếp của một người nào đó?
Thấy hai cha con túm tụm một góc thần thần bí bí, Điền Tú Phương khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”
Văn Trạch Tài quay lại, lắc đầu cười: “Không có gì đâu em, chúng ta lên thôi.”
Dứt lời, anh nhanh nhẹn cầm chìa khoá, xách hành lý bước lên cầu thang, phía sau là Điền Tú Phương hai tay dắt hai đứa nhỏ.
Vừa bước vào phòng, Văn Trạch Tài liền rút la bàn ra, nghiêm túc dò tìm vị trí. Vài giây sau, kim la bàn chỉ về phía đông. Văn Trạch Tài gợn lên một nụ cười lạnh rồi quay sang căn dặn các con: “Hiểu Hiểu, Thiên Nam, từ giờ phút này chỉ được đi theo cha mẹ, cấm không được tò mò lung tung biết chưa?
Thấy sắc mặt nghiêm nghị của cha, hai nhóc cũng chẳng dám hỏi nhiều, vội vàng đồng thanh đáp: “Dạ vâng, thưa cha.”
Sau một đêm nghỉ ngơi, cả tinh thần lẫn thể lực đều được hồi phục đáng kể. Vừa mở mắt một cái là Điền Tú Phương hào hứng đề đạt ý kiến ngay: “Anh ơi, sáng nay mình đi mua quà rồi buổi chiều bắt xe về thôn luôn nhé.”
Có trời mới biết cô đang nôn nao tới dường nào, chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa thôi là được gặp lại cha mẹ xa nhớ, được đoàn tụ với xóm làng thân thương, thậm chí cô đã bắt đầu cảm nhận được mùi vị quê hương lấp đầy từng tế bào trong cơ thể. Giá kể giờ mọc cánh bay được chắc cô cũng đã bay về luôn rồi!
Hiểu cho tâm trạng của vợ, Văn Trạch Tài mỉm cười đồng ý ngay: “Ừ, cứ theo sắp xếp của em đi. Giờ em ở trong phòng với các con nhé. Để anh ra ngoài múc nước nóng vào cho ba mẹ con đánh răng rửa mặt.”
Hiện tại nhà nghỉ vẫn còn khá thô sơ, trong phòng không thiết kế công trình phụ khép kín mà chỉ có độc hai chiếc giường, chấm hết! Muốn tắm rửa hay đi vệ sinh, khách phải sử dụng nhà vệ sinh chung ở cuối hành lang mỗi tầng.
Như con chim sợ cành cong, Điền Tú Phương lại một lần nữa cẩn thận dặn với theo: “Chú ý đừng để bị bỏng anh nha.”
Văn Trạch Tài cười cười: “Ừ, anh biết rồi.”
Tuy nhiên ngay khi anh cầm chậu ra khỏi phòng, thì cánh cửa gian phòng phía đông cũng đồng thời bật mở. Bước ra trước tiên chính là con rối đã từng gặp trên xe lửa hôm qua và đi ngay phía sau nó còn có một cô gái. Cô ấy khá trẻ, ước chừng mới độ hai mươi, diện mạo thanh tú, vóc dáng mảnh mai. Có điều cơ thể hơi gầy gò cộng thêm cặp mắt đục ngầu lờ đờ. Vừa nhìn qua tướng mạo liền biết người này sức khoẻ yếu ớt, bệnh tật triền miên, thọ mệnh cũng không dài.
Hai người vô thức liếc nhau một cái, cô gái kia chủ động cười rất tươi rồi vươn tay dắt con rối bước xuống cầu thang.
Văn Trạch Tài nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đi thẳng tời buồng vệ sinh múc nước, không để tâm lắm tới biểu cảm khó hiểu của cô gái kia.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, vợ chồng Văn Trạch Tài dắt hai con ra ngoài dạo phố. Khỏi phải nói, Hiểu Hiểu và Thiên Nam hưng phấn cực kỳ, nhưng được cái hai đứa rất biết nghe lời, luôn luôn nắm chặt tay người lớn, tuyệt đối không tự ý chạy nhảy lung tung.
Dạo chơi chán, tới giữa trưa cả gia đình tiến vào tiệm cơm chọn mấy món ngon nhất, định đánh chén một bữa thật no nê. Tuy nhiên còn chưa kịp ăn uống gì đã lại thấy cô gái mù cùng con rối đang từ từ tiến lại gần.
Thế này thì cũng quá đáng lắm rồi, Văn Trạch Tài nhíu chặt mày tỏ thái độ không bằng lòng. Thấy vậy, Điền Tú Phương liền nắm tay chồng, thấp giọng nói: “Kệ đi, đằng nào đồ ăn cũng đã gọi xong rồi, mình ngồi xuống ăn thôi anh, kẻo các con đói bụng.”
Văn Trạch Tài đứng dậy di chuyển vị trí, anh kéo ghế xích ra một chút, trực tiếp chắn ngang tầm mắt của hai đứa nhỏ, ngăn không cho chúng nhìn về phía đối diện nơi có một người một vật kỳ lạ kia đang ngồi.
Anh nghiêm giọng nhắc nhở tụi nhỏ: “Hai anh em đừng nhìn lung tung nữa, tập trung ăn đi.”
Cơm nước xong xuôi, Văn Trạch Tài nhanh chóng đưa vợ con quay lại nhà nghỉ thu dọn đồ đạc chuẩn bị bắt xe về quê.
Ai dè mọi việc chưa dừng lại ở đó, đúng lúc cả nhà đang chuẩn bị rời đi thì tiếng gõ cửa phòng đột ngột vang lên.
“Cốc…cốc…cốc…”
Điền Tú Phương giật thót tim, vội vàng quăng hành lý xuống, ôm cả hai đứa nhỏ vào lòng, vô thức giật lùi về phía sau.
Văn Trạch Tài đưa tay lên miệng làm dấu im lặng, rồi bước từng bước cẩn trọng tiến về sát cửa, nghiêm giọng hỏi: “Ai?”
“Em đây!”
Một giọng con gái quá đỗi nhu mì và dịu dàng. Cơ hồ ngay lập tức tất cả mọi người đều nhận ra đây là giọng của chủ nhân con rối. Bởi ban nãy ở tiệm cơm, lúc tính tiền đã tình cờ nghe thấy được.
Văn Trạch Tài lặng lẽ cuộn chặt ba đồng tiền vàng trong lòng bàn tay, kín đáo giấu đằng sau lưng, cẩn trọng mở hé cửa, thò một mắt ra hỏi: “Xin hỏi vị nữ đồng chí này gõ cửa phòng chúng tôi có việc gì không?”
Ngờ đâu, chủ nhân con rối lập tức đổi giọng ai oán trách móc: “Mới bao lâu không gặp mà anh đã gọi em là nữ đồng chí rồi? Anh quá đáng lắm nha!”
Văn Trạch Tài nhất thời á khẩu, trời trời cái vẹo gì thế này?!
“Tôi không quen cô, cô tìm nhầm người rồi!”
Nói đoạn, Văn Trạch Tài toan đóng cửa lại thì đột nhiên chủ nhân con rối bật cười đầy chua chát: “Chu Vệ Quốc, anh còn muốn tránh mặt em bao lâu nữa hả?”
Văn Trạch Tài ngớ người: “Chu Vệ Quốc?”
Tới đây, anh cũng đã ngờ ngợ đoán ra vấn đề. Anh tối sầm mặt mũi, dứt khoát vén ống tay áo lên. Quả nhiên trên cánh tay phải lờ mờ xuất hiện một sợi gân máu. Giờ thì anh đã hiểu câu nói “quân tử báo thù mười năm chưa muộn” của cậu ta là gì rồi?! Thế nhưng cái cách này nghe chừng không được quân tử lắm thì phải nhỉ?!
Nhận thấy đối phương không có ác ý, Văn Trạch Tài thoải mái mở rộng cửa phòng: “Tôi không phải Chu Vệ Quốc. Tôi tên Văn Trạch Tài, đây là vợ và các con tôi. Sở dĩ khiến cô hiểu lầm là bởi vì câu ấy đã hạ thuật dịch chuyển lên người tôi.”
Vì không thể nhìn thấy vị trí đứng của Điền Tú Phương và hai đứa nhỏ cho nên chủ nhân con rối chỉ có thể cử động cánh mũi, dựa vào khứu giác để xác định phương hướng. Sau khi khẽ gật đầu thay cho lời chào, cô ấy quay lại hỏi Văn Trạch Tài: “Làm ơn cho tôi biết hiện giờ anh ấy đang ở đâu.”
Lúc này, gương mặt vốn xanh xao của cô gái lại càng tái nhợt thêm vài phần.
Theo dõi một loạt các động tác gượng gạo của người khách không mời mà đến, Điền Tú Phương bắt đầu ngờ ngợ suy đoán hình như đôi mắt của cô ấy có vấn đề thì phải.
Trong khi ấy Văn Trạch Tài lại đang âm thầm nhướng mày, chậc chậc Viên Vệ Quốc ơi là Viên Vệ Quốc, hoá ra chú mày trốn hoa đào à, thế để anh đây giúp sức cho một tay!
Mặc dù vậy, Văn Trạch Tài vẫn giả vờ trầm giọng thể hiện sự cảnh giác cao độ: “Cô là ai, cô tìm cậu ấy có chuyện gì?”
Cảm nhận được sự đề phòng từ đối phương, cô gái luống cuống nâng đầu con rối làm nó ngước lên, mắt đối mắt với Văn Trạch Tài.
Tất nhiên Văn Trạch Tài thừa biết hành động này có ý gì nhưng anh vờ như không hiểu, cố tình đánh mắt sang hướng khác.
Cô gái kia cắn cắn môi, bối rối trình bày: “Tôi tên Chung Nhiên, như anh đã biết tôi chính là người chế tạo con rối hay còn có tên khác là bậc thầy con rối. Chắc hẳn anh là bạn tốt của Vệ Quốc phải không? Anh đừng cảnh giác tôi, tôi hoàn toàn không có ác ý gì đâu. Tôi chỉ muốn tìm anh ấy để trả ơn thôi.”
Ơn với huệ cái gì, Văn Trạch Tài còn lâu mới tin, rõ ràng vừa rồi hãn còn anh anh em em, hờn mát nhau cơ mà, làm gì có ai đi trả ơn mà lại giận dỗi tình tứ đến vậy.
Dù gì ghé chơi cũng là khách, Điền Tú Phương khẽ liếc chồng xin ý kiến rồi mỉm cười chào: “Chào cô, mời cô ngồi chơi.”
Chung Nhiên gật đầu cảm ơn, dắt tay con rối đi thẳng tới vị trí chiếc ghế, tự nhiên ngồi xuống. Nếu chỉ nhìn qua chắc hẳn khó ai nhận ra cô là người khiếm thị.
Trong lúc này, Hiểu Hiểu và Thiên Nam đang vô cùng tò mò dán chặt mắt vào con rối đứng sát bên chân Chung Nhiên. Bất thình lình, con rối quay ngược đầu lại, nhìn thẳng vào hai đứa trẻ, toét miệng cười.
Hiểu Hiểu sợ đứng tim, hốt hoảng giấu mặt vào lòng mẹ. Điền Tú Phương cũng giật bắn cả mình, vội vàng một tay ôm lấy con gái, một tay vươn tới bịt chặt mắt con trai.
Nếu có một ai khác ở đây thì chắc hẳn cũng kinh hồn bạt vía giống ba mẹ con Tú Phương thôi. Bởi lẽ con rối kia nào có quay đầu bình thường, nó vặn cổ đúng 180 độ từ đằng trước ra đằng sau, rồi hé đôi môi đỏ rực nở một nụ cười hết sức quỷ dị. Giả dụ ai yếu bóng vía chút chắc lăn đùng ra ngất chứ chẳng chơi!
Chung Nhiên lập tức vỗ nhẹ lên đầu con rối, nghiêm giọng răn đe: “Bảo bối, không được hù doạ người khác!”
Văn Trạch Tài bực bội, hừ lạnh: “Con rối này chưa đủ cấp độ để có thể tự do hoạt động đâu!”
Bị vạch trần, Chung Nhiên nhoẻn miệng cười trừ: “Tại tôi cô đơn quá nên mỗi lần gặp trẻ con là thấy thích, muốn trêu chút cho vui vẻ ấy mà.”