“Do không có lương tâm đó, còn không phải ỷ vào ông bà nội của con thương cô ta sao, con phải nhớ con là cháu trưởng trong nhà, đồ ăn ngon trong nhà đều nên cho con ăn trước, con không ăn mới cho mấy đứa con gái đó ăn. Lần sau bà nội lại cho cô út của con đồ ăn ngon, con phải quấn lấy đòi, nghe chưa hả?”
Đại Sơn gật đầu cái hiểu cái không, trong lòng cũng đã ngộ ra một vài đạo lý.
Số cháo và trứng gà buổi trưa đều nên là cậu bé ăn, cô út ăn đồ của mình!
Đại Sơn nuốt nước miếng, trong lòng có hơi chán ghét Lục Giai Giai.
Nhưng vừa nghĩ đến bộ dáng khí thế hùng hổ của mẹ Lục hôm nay đã lập tức đánh tan suy nghĩ muốn giành đồ với cô út.
Cha nói phải tốt với cô út, còn mẹ nói cô út giành đồ của mình, rốt cuộc ai mới nói thật.
Đại Sơn mơ hồ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Giai Giai đã nghỉ ngơi đủ rồi, vừa giữ lại được cái mạng nhỏ cô bắt đầu chán ghét cơ thể mình.
Hôm qua cô đổ mồ hôi khắp người, sau khi trở về dưới sự hỗ trợ của mẹ Lục đã thay quần áo, bây giờ ngón tay vừa chạm vào người còn cảm thấy ở đó dính dính.
Cô chống cái nạng mà anh cả làm cho mình đi ra ngoài, hô vào sân: “Mẹ!”
“Sao lại đứng dậy?” Mẹ Lục đang nhặt trứng gà trong ổ gà, nghe thấy tiếng con gái lập tức vội vàng chạy qua.
Lục Giai Giai gãi cổ mình, cô chỉ cần vừa ra mồ hôi là cả người từ trên xuống dưới đều khó chịu: “Con muốn tắm.”
“Ăn sáng xong rồi tắm sau.”
“Không được, con tắm trước rồi ăn sau.”
“Được, mẹ kêu người nấu nước cho con.” Mẹ Lục nói xong lại gân cổ hô vào nhà bếp: “Điền Kim Hoa, mau nấu nước, con gái tôi muốn tắm.”
“Con biết rồi thưa mẹ.” Điền Kim Hoa bị đòn nên vô cùng nghe lời, buổi sáng việc gì cũng giành làm hết.
Nhàn rỗi không có việc gì, Lục Giai Giai cũng không có cách nào đi đường nên mẹ Lục lấy ghế xích đu trong phòng mình ra ngoài cho cô ngồi lên.
Lục Giai Giai chưa đu được vài cái thì có một bé gái nhỏ chừng bốn, năm tuổi chạy ra khỏi phòng Điền Kim Hoa.
Cô liếc mắt nhìn cẩn thận, là Tiểu Viên, đứa trẻ lúc đầu uống sữa mạch nha mới sống được đó.
Tiểu Viên gầy gò, rất phù hợp với đặc trưng của thời đại này.
Trên người cô bé mặc quần áo cũ thừa lại của chị gái Tiểu Hảo.
Điền Kim Hoa không phải một người thích sạch sẽ, quần áo của Tiểu viên rất lâu mới thay một lần, nhưng hình như cô gái nhỏ cũng ưa sạch sẽ, cô bé vụng về rửa mặt mình, tóc cũng buộc hai bên, không biết cách lần trước buộc đã bao lâu rồi mà rất rối bời.
“Tiểu Viên, qua đây.” Lục Giai Giai vẫy tay với cô bé nhỏ.
Không biết đã xảy ra chuyện gì mà cô trời sinh có cảm giác thân thiết với Tiểu Viên.
Tiểu Viên nhìn thấy cô út cách đó không xa cười rất dịu dàng xinh đẹp lại không dám nhúc nhích.
Chuyện mà cô bé có thể nhớ được rất ít, cô bé nhớ cô út đã từng cười dịu dàng như vậy với mình, nhưng cũng từng đẩy cô bé và mắng cô bé cút xa một chút.
Cô bé trừng đôi mắt to đứng nguyên tại chỗ mang theo vẻ phòng bị khiến Lục Giai Giai có hơi buồn.
Một năm trước tính cách thay đổi lớn, nguyên chủ điên cuồng theo đuổi Châu Văn Thanh, cũng không còn thân thiết với Tiểu Viên nữa, thậm chí còn từng đẩy cô bé.
Cũng khó trách cô bé lại sợ cô.
Ngay khi Lục Giai Giai đang xấu hổ thu lại nụ cười thì bé gái nhỏ lại từ từ bước tới gần cô, gọi với giọng non nớt: “Cô út.”
“Ừm, Tiểu Viên thật ngoan.” Lục Giai Giai nở nụ cười, xoa đầu cô gái nhỏ: “Nào, cô út bện tóc cho cháu nhé.”
Mẹ Lục ở một bên nhìn mà vẻ mặt lạnh lùng: “Con nhỏ thối, nếu không phải có cô út cháu thì có thể có cháu được sao? Trốn cái gì mà trốn, con gái bà có đáng sợ như thế không? Còn chải đầu cho cháu nữa…” Con gái bà ta còn chưa từng chải đầu giúp bà ta.
Uy lực của mẹ Lục vô cùng to lớn, Tiểu Viên trốn vào trong lòng Lục Giai Giai.
“Còn sợ bà, thật không biết phải trái, cái thứ trọng nam khinh nữ như mẹ cháu nếu không có cô út cháu áp chế thì đã sớm ném cháu đi rồi.” Mẹ Lục đảo trắng mắt.