Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 15: Lạt Mềm Buộc Chặt




Lúc đầu cuộc sống khổ quá, đứa con gái nhỏ này vừa sinh ra đã nhỏ hơn những đứa khác, cái thứ không có lương tâm như Điền Kim Hoa vừa thấy không phải con trai, vậy mà lại có suy nghĩ định ném đi.

Thiệt tình, con gái thì đã sao? Cả nhà bà ta chỉ thương mỗi con gái.

Nhìn bà ta giáo dục bốn đứa con trai đi, không có đứa nào không thương em gái mình.

Lục Giai Giai: “…”

Tiểu Viên cũng không biết có phải bị đầu độc lâu rồi hay không mà hé cái miệng nhỏ: “Cô út tốt, cháu lớn lên sẽ hiếu thuận với cô út.”

Thạch Đầu ở một bên chơi dế mèn cũng gật đầu theo: “Cháu cũng sẽ hiếu thuận với cô út.”

Cậu bé nghe lời bà nội và cha.

Những đứa cháu trai cháu gái khác cũng phụ họa: “Thương cô út.”

Mẹ Lục liếc mắt nhìn Lục Giai Giai với vẻ đắc ý vô cùng.

Lục Giai Giai xoa mi tâm, không biết nên nói gì mới phải, mẹ cô thật sự đào tạo trẻ con từ lúc còn nhỏ.

Cô bảo: “Mẹ, mẹ lấy cái lược trên tủ qua đây hộ con để con chải đầu cho Tiểu viên.”

“Chải có ích gì? Con cũng không nhìn xem nó đã bao lâu rồi chưa gội đầu.” Mẹ Lục cằn nhằn nhưng vẫn vào phòng lấy lược, lại chửi Lục Cương Quốc: “Cái thứ không có mắt này, lấy phải cô vợ gì thế hả? Sính lễ tốt gấp người ta gấp vài lần, kết quả cũng phiền lòng hơn người ta gấp vài lần, đồ ở bẩn!”

“Rất lâu chưa gội sao?” Lục Giai Giai vội vàng vén tóc của Tiểu Viên lên, thấy trên này không có chấy mới thở phào nhe nhõm một hơi.



Cô ngẩng đầu lại vô tình liếc thấy một bóng người quen thuộc ở cổng.

Châu Văn Thanh!

Anh ta tới đây làm gì?

Châu Văn Thanh dừng ở cổng, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lục Giai Giai sau đó quay người rời đi, không nói một câu nào cả.

Lục Giai Giai: “…”

Người này đang đợi cô đuổi theo sao, đã bao nhiêu lần lạt mềm buộc chặt rồi, nghĩ cô hồ đồ như nguyên chủ chắc!

“Sao thế?” Mẹ Lục đi ra khỏi phòng đã trông thấy sắc mặt của Lục Giai Giai có hơi khác thường, vừa đưa lược vừa hỏi.

Lục Giai Giai nhún vai: “Không có gì ạ, ngoài cổng có người ăn xin.”

Hơn nữa còn xin ăn một cách đúng lý hợp tình.

“Ăn xin sao?” Mẹ Lục nói xong định ra ngoài nhìn.

Lục Giai Giai vội vàng bảo: “Quản người khác làm gì, mẹ, mẹ xem nước tắm của con đã được chưa?”

“Ôi, đúng rồi.” Mẹ Lục vội vàng đi vào nhà bếp.

Đúng lúc này, Đại Sơn và Tiểu Hoa đang băm cỏ lông heo ngửa đầu lên bảo: “Bà nội, bọn cháu trông thấy người ăn xin đó, chính là chú đấy ạ.”

“Chú nào?” Mẹ Lục sững sờ, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại: “Châu Văn Thanh!”



Động tác chải đầu của Lục Giai Giai cứng lại, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.

Nguyên chủ thích Châu Văn Thanh đến mức không còn là chính mình, chưa có quan hệ gì với anh ta đã lừa cháu trai cháu gái trong nhà gọi chú.

Thật sự không cần thể diện nữa rồi.

Sắc mặt của mẹ Lục khó coi: “Ai cho các cháu gọi chú? Sau này không được phép gọi lung tung trước mặt người ngoài cho bà, nghe thấy chưa?”

Mấy đứa trẻ rụt cổ: “Tụi cháu biết rồi, là cô út kêu gọi ạ.”

Lục Giai Giai: “…”

Thật đúng là một đám cháu hiếu thuận.

Mẹ Lục liếc mắt nhìn con gái, trái tim nhồi máu đến sắp ngất mất.

Không phải chỉ là một trí thức về quê đọc ít sách thôi sao? Sao lại thích đến mức độ này chứ.

Lục Giai Giai sợ hãi vội vàng vàng ngỏ ý: “Mẹ, đây là lúc con còn ngốc mới kêu tụi nhỏ gọi, sau này sẽ không cho bọn trẻ gọi nữa, mẹ phải tin con, con thật sự không thích Châu Văn Thanh mà.”

Mẹ Lục nghi ngờ, không phải bà ta không tin con gái nhà mình mà là trước đây cô gái này quá điên cuồng, nếu không phải dùng cái chết để đe dọa thì bà ta thật sự không thể nhắm một mắt mở một mắt để cô lén mang đồ trong nhà đi tiếp tế cho thằng công tử bột đó.

“Thật sự không thích sao? Vậy bây giờ mẹ ra ngoài đuổi cậu ta đi nhé!” Mẹ Lục thử thăm dò.

“Đi đi, đi đi.” Lục Giai Giai chỉ mong sao mẹ Lục xé xác Châu Văn Thanh ngay và luôn: “Mẹ tuyệt đối đừng khách sáo.”